Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Gian Thiếu Niên Hành
Unknown
Chương 21: Như thế nào là võ đạo đăng đỉnh?
“Tứ Linh Pháp Trận, ngưng.”
Theo tiếng nói của Lý Thần Hy truyền ra, phía dưới chân bốn người liền xuất hiện một trận đồ dài khoảng ba bước chân, phía bên trong trung tâm mỗi trận đồ đều có một biểu tượng tương ứng với tứ linh thần thú trong truyền thuyết.
Ngay khoảng khắc lá bùa dán vào trên lưng mỗi người, thông tin về trận pháp cũng như cách sử dụng đều hóa thành một vệt tinh quang, thoát ra từ lá bùa rồi bay thẳng đến chỗ chính giữa mi tâm, như một dòng suối tri thức chảy vào tâm trí.
Dù cho là người, trước đây chưa từng biết gì trận pháp vẫn có thể điển khiển được dễ dàng.
Trận pháp này là phiên bản đơn giản hóa mà Lý Thần Hy mô phỏng lại “Tứ Linh Quy Nguyên Trận” của lão Quan Chủ Thiên Sư Quan mà tạo thành. Tuy chỉ có tác dụng gia tăng chiến lực lên một bậc chứ không thể làm thần thú sống dậy để công kích, nhưng lại cao minh ở chỗ, bất cứ ai cũng có thể dùng được, cho dù bản thân không phải là tu sĩ chuyên tu trận pháp một đạo.
Chứng kiến một màn này nhưng khuôn mặt của Ngôn Thiên Tuế vẫn không hề đổi sắc. Hắn đưa hai ngón tay lên, hơi vẫy về phía trước một cái, lập tức tám thanh trường đao liền giống như mũi tên bay ra khỏi nỏ, mang theo sát khí ngập trời, dũng manh lao đến chỗ đám người Nam Cung Vũ Văn.
Bạch Tuyết Vi đứng hàng Bạch Hổ trong tứ linh, dũng mãnh cầm “Nguyệt Phong” lao tới, một mình đối đầu với cả tám thanh đao. Cô nhấc đao lên, nhẹ giọng nói:
“Nguyệt Phong Thần Thông - Hắc Vực Phong Bạo ”
Vừa dứt lời, cô liền lập tức rút đao chém ra một đạo mênh mông như sóng biển đao khí, cỗ đao khí này tiếp xúc với không khí xung quanh, dần dần tạo thành một cơn cuồng phong hắc ám, mỗi nơi nó đi qua, mặt đất cùng cảnh vật xung quanh đều bị hút vào bên trong, hủy diệt không còn manh giáp.
Tám thanh trường đao kia bay tới liền bị cuốn vào tâm bão, liên kết giữa chúng và Ngôn Thiên Tuế tạm thời bị cắt đứt.
Tận dụng cơ hội này. Tiêu Nguyệt Ly đứng hàng Chu Tước trong tứ linh, phối hợp với Bạch Tuyết Vi cùng nhau xong lên, chủ động t·ấn c·ông Ngôn Thiên Tuế.
Dưới sự gia trì của trận pháp, thực lực của hai người càng là tăng mạnh một bước dài.
Tiêu Nguyệt Ly rút hai thanh thần đao “Tuyết Nguyệt” và “Phệ Hồn” ra, sử dụng một loại thân pháp vô cùng tuyệt diệu, trong chớp mắt đã đi đến trước mặt Ngôn Thiên Tuế.
Cô vung mạnh hai thanh đao nắm trong tay. Hai bàn tay uyển chuyển như múa, chưa tới một khắc đã chém ra hơn hai trăm nhát đao. Mỗi một đao đều vô cùng hung ác, tùy tiện trúng phải một nhát là có thể m·ất m·ạng như chơi.
Nếu là loại võ phu bình thường thì sẽ thấy hai trăm đao này nhanh đến cực hạn, đối mặt với nó phải hết sức cẩn thận, nhưng đối với một võ phu đã đăng đỉnh võ đạo như Ngôn Thiên Tuế thì không khác gì trẻ con đang vung đao loạn xạ, chỉ cần nhẹ nhàng lách người là có thể né tránh hết tất cả.
Ngôn Thiên Tuế lúc này đã tiến vào trạng thái “Nhân Đao Hợp Nhất” hóa quyền vì đao, hắn nhấc tay lên đấm thẳng một quyền cực mạnh về phía trước, theo quyền ý bộc phát, không khí xung quanh phảng phất như bị một quyền này tách ra, phát ra một luồng đao mang vạn trượng, gặp núi dời núi, gặp sông đoạn sông, không gì không phá.
Tiêu Nguyệt Ly thấy vậy liền đan chéo hai thanh đao lại tạo thành một màn chắn đao khí, tuy thành công chặn lại nhưng vẫn b·ị đ·ánh văng ra xa.
Nhân cơ hội này, Bạch Tuyết Vi nhanh chóng ẩn đi khí tức, lén lút lẻn ra phía đằng sau Ngôn Thiên Tuế. Nguyệt Phong đao nằm trong tay cô có một dòng nước nhỏ chảy theo hình xoắn ốc bao bọc quanh lưỡi đao, tựa như một đầu thủy long du tẩu trong nước.
Cô dặm chân, mượn lực lao thẳng về phía tên trường bào xám trung niên nhân. Hai tay nắm chặt lấy thanh đao, vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ trên không trung, triệu hoán ra một đầu thủy long cao đến ngàn trượng, hô phong hoán vũ, cưỡi gió mà đi.
Ngôn Thiên Tuế quay người lại, gật đầu nói: “một đao này, rất không tồi.” Sau đó, liền lên giọng quát lớn: “đao tới!”
Theo âm thanh này vang lên, tám thanh đao bị khóa lại trong thần thông của Nguyệt Phong đao lập tức đánh tan cơn cuồng phong, xé gió lao đến chỗ vị mặc trường bào xám trung niên nhân đang đứng.
Hắn chỉ tay về phía trước, tám thanh đao như hiểu ý liền bay thẳng đến chỗ đầu thủy long kia.
Tám thanh trường đao: “Đồ Nhân, Chém Yêu, Trừ Ma, Độ Quỷ, Diệt Phật, Trảm Thần, Tru Tiên, Sát Thánh.”
Bao vây lấy đầu thủy long, khiêu vũ trên không trung tạo thành hình một đóa hoa, mỗi thanh mang một màu sắc khác nhau, di chuyển cùng một tốc độ mắt thường khó mà nắm bắt được.
“Xoẹt…Xoẹt….Xoẹt…”
Tiếng đao vừa dứt, đầu thủy long bá đạo kia liền b·ị c·hém thành ngàn vạn giọt nước li ti, rơi thẳng xuống mặt đất.
Cũng ngay tại thời khắc này, hai bên liền xông đến, giương đao, va vào nhau, cứng đối cứng. Bạch Tuyết Vi trong tay chỉ cầm Nguyệt Phong Đao nhưng so đấu đao pháp với Ngôn Thiên Tuế, người điều khiển cả tám thanh đao vẫn không rơi vào thế hạ phong.
Hai người đánh nhau long trời lở đất, khiến thiên địa than khóc, lôi vân nổi lên ầm ầm.
Phía bên này Tiêu Nguyệt Ly đứng quan sát trận chiến, thu hoạch được không nhỏ ích lợi, cô quay qua hỏi vị thiếu chủ của Nam Cung gia: “vị đại ca này, vẫn chưa xong sao? Tuyết Vi tỷ nhờ trận pháp mới miễn cưỡng đánh ngang tay với Ngôn Thiên Tuế đang chơi trò mèo vờn chuột kia thôi, nếu ngươi còn không nhanh lên, đợi hắn chơi chán rồi là chúng ta c·hết chắc đấy.”
Nam Cung Vũ Văn đứng hàng Thanh Long trong tứ linh nghe vậy, lập tức mở mắt ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngôn Thiên Tuế, chậm rãi hỏi: “có cách nào khiến hắn không thể hành động được một lúc không?”
Vị tỳ nữ áo hồng bên cạnh Lý Thân Hy liền mỉm cười: “cách, tất nhiên là có”. Nói xong, thân ảnh của cô lập tức xuất hiện ở phía trước cách chỗ trận chiến của Ngôn Thiên Tuế và Bạch Tuyết Vi diễn ra không xa.
Ánh mắt hai vị thiếu nữ giao nhau, sau đó đồng loạt ra tay cùng một lúc, giống như đã bàn bạc sẵn từ trước.
Bạch Tuyết Vi cắm thanh Nguyệt Phong đao trở lại vào vỏ rồi đột ngột rút đao ra giọng quát lớn: “đao này gọi là … Bích Hải Triều Sinh.”
Theo tiếng quát của cô, một luồng đao khí giống như ngàn trượng cơn sóng lớn hợp thành, lập tức từ bên trong lưỡi đao tuôn ra, ngược dòng mà lên, bao quanh lấy chỗ Ngôn Thiên Tuế đang đứng.
Cùng lúc đó, ở bên phía Tiêu Nguyệt Ly, đầu cô hơi cúi thấp xuống, nhỏ giọng nói:
“Tuyết Nguyệt Thần Thông - Băng Thiên Tuyết Địa!“
Tiêu Nguyệt Ly chắp hai ngón tay lại, vận chuyển thiên địa linh khí khống chế thanh “Tuyết Nguyệt” đao, bay ra khỏi vỏ, xông thẳng về phía vị trường bào xám trung niên nhân.
Xung quanh thanh đao tỏa ra một cỗ cực hàn đao khí, cỗ khí tức này gặp phải dòng nước cuồn cuộn như thủy triều liền bị băng phong đi lên. Ngôn Thiên Tuế bị dòng nước bao phủ cũng không thể nào tránh thoát.
Nhân lúc vị trường bào xám trung niên nhân này bị nhốt trong khối băng, Bạch Tuyết Vi cùng Tiêu Nguyệt Ly, hai người, một phải, một trái. Thôi động đến cực hạn toàn bộ tu vi, dồn hết tất cả vào trong một đao, phách trảm mà xuống.
Không chỉ dừng lại ở đó, Nam Cung Vũ Văn đứng ở phía đằng kia cũng đồng thời ra tay. Tôn Minh Ngọc Pháp Tướng giơ thanh thần đao hướng thẳng lên trời, toàn thân bộc phát ra một luồng khí tức thần thánh màu lục bích, xuyên thủng cả trời cao.
Hai tay cậu siết chặt nắm lấy chuôi đao nâng lên trên cao, rồi cắm thẳng mũi đao mạnh xuống đất. Gằn giọng hét lớn: “Bá Đao Khai Thiên Thức, đao thứ năm, Nhất Đao Khai Thiên Môn.”
Ngay lúc này, trên hư không, đúng vị trí Ngôn Thiên Tuế đang bị đóng băng bắt đầu xuất hiện một thanh khổng lồ thần đao từ trên trời giáng xuống, nhắm thẳng vào đỉnh đầu của Ngôn Thiên Tuế mà rơi.
Tưởng chừng như dưới sự vây công từ cả ba hướng, kết cục của Ngôn Thiên Tuế đã định sẵn là phải c·hết, không nghi ngờ. Nhưng đúng vào thời điểm hai thanh đao của hai vị thiếu nữ chuẩn bị trảm xuống thì lớp băng lại đột ngột vỡ tan, chỉ bằng vào khí kình phát ra của một vị võ phu “đăng đỉnh” võ đạo đã có thể đánh bay Tiêu Nguyệt ly cùng Bạch Tuyết Vi văng ra xa.
Khoảng cách chênh lệch của một vị võ phu cảnh giới thứ chín so với cảnh thới thứ nhất tới thứ tám cộng lại, tựa như giữa bầu trời và mặt đất, là một rãnh trời không thể vượt qua.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn vào thanh khổng lồ thần đao từ trên trời giáng xuống, trên mặt không thể che dấu được vẻ khinh thường.
Ngôn Thiên Tuế đưa tay phải lên, bày ra tư thế nắm đao, lập tức có một thanh bay thẳng tới trong tay, bảy thanh còn lại cũng đồng loạt lao đến, mũi đao thứ nhất nối liền với chuôi đao thứ hai, cứ thế tiếp tục xếp thành một đường thẳng tắp trên không trung, tám thanh hợp lại làm một tạo thành một thanh cự đao, to không kém gì thanh từ trên trời hạ xuống kia.
Ngôn Thiên Tuế nắm lấy thanh đao mới này, tùy tiện trảm ra một cái liền dễ dàng đánh tan thanh “thiên đao” kia hóa thành hư vô.
Sau đó lại vung thêm một đao nữa, đánh ra một luồng đao khí dài vạn trượng, muốn g·iết c·hết vị thiên tài đệ nhất thế hệ trẻ của Nam Cung gia này.
Nam Cung Vũ Văn dùng ra tất cả năm chiêu đao cộng với một chiêu Binh Thế, đã như đèn cạn dầu sắp tắt. Nếu không có “Tứ Linh Pháp Trận” giúp chống đỡ, lúc này đã ngã xuống từ lâu rồi. Cậu cắn răng dùng hết sức lực còn lại điều khiển tôn kim thân pháp tướng đứng chắn ở phía trước.
Bạch Tuyết Vi cùng Tiêu Nguyệt Ly dùng ra tốc độ nhanh nhất, chớp mắt liền hiện thân ra phía đằng sau Nam Cung Vũ Văn. Đặt tay lên lưng cậu, truyền hết một thân linh khí còn lại giúp duy trì tôn pháp tướng cản lại luồng đao mang đáng sợ kia.
Cuối cùng đao hủy, pháp tướng phá, trận pháp diệt. Ba người đều bị trọng thương không nhỏ, gần như mất hết sức chiến đấu tiếp.
Ngôn Thiên Tuế hoàn toàn không để ý đến đám người Nam Cung Vũ Văn mà chỉ nhìn chằm chằm vào cây đao đang cắm dưới đất cách bọn họ không xa.
Vừa rồi khi tôn “Minh Ngọc Pháp Tướng” của Nam Cung Vũ Văn sắp sửa đến giới hạn, không thể cản lại được nữa, chính thanh đao này đã thần không biết, quỷ không hay bất ngờ sượt qua người hắn, để lại một vết cắt nhỏ trên mặt, sau đó liền bay đi đánh nát luồng đao mang.
Từ thanh đao bất ngờ vang lên một giọng nói đầy hùng hồn, khí thế: “Nể mặt ta, đến đây là dừng, được chứ.”
…