Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Gian Thiếu Niên Hành
Unknown
Chương 22: Bạch Y Kiếm Tiên
Ngôn Thiên Tuế mặt lạnh không trả lời, chỉ khẽ vươn bàn tay ra, vồ một cái, chiếc đao hộp nằm ở phía đằng xa kia lập tức bay đến, tám thanh trường đao cũng theo ý niệm của hắn mà quay trở về, cắm trở lại vào bên trong hộp đao.
Hắn vác lấy nó đặt lên vai rồi tung người biến mất, một lúc sau, trong không gian có một âm thanh vọng lại: “ba ngày sau, ở hai bên bờ sông Thương Lan, chúng ta lại đánh một trận nữa.”
Thanh đao đang cắm trên mặt đất lại vang lên giọng nói cũ, đầy hùng hồn, uy nghiêm: “được.”
Nói lời ấy xong, thanh đao cũng liền tự rút ra khỏi mặt đất rồi chuyển hướng bay về phía nơi khác.
Chứng kiến một màn này, Mạc Kỳ Phong đột nhiên cảm khái nói: “người còn chưa đến mà đã có thể ép lui được Ngôn Thiên Tuế, thật không hổ danh là Đao Tiên.”
Sau khi bọn họ rời đi Lý Thần Hy cùng Mạc Kỳ Phong đồng thời bước xuống cỗ xe ngựa tiến đến kiểm tra thương thế của đám người Nam Cung Vũ Văn.
Quan sát một hồi, thấy không có gì đáng lo ngại, Lý Thần Hy bèn lấy ra từ bên trong ống tay ba viên đan dược rồi đưa cho ba người.
Cả ba nuốt viên đan dược này vào liền cảm nhận được một luồng khí cơ ấm áp đang không ngừng du tẩu khắp toàn bộ kinh mạch, chữa trị các ám thương còn tiềm ẩn sâu bên trong cơ thể.
Đây là “Bồng Lai” đan, một loại đan dược gần như không thể thiếu đối với người luyện võ, mỗi viên đều có giá trị liên thành.
Hồi phục được không sai biệt lắm, Nam Cung Vũ Văn liền đứng dậy, chấp tay hướng về phía Lý Thần Hy: “xin lỗi Lý huynh, một trận chiến vừa rồi, khiến ta thu được lợi ích không nhỏ, nên bây giờ phải về Nam Cung gia để bế quan đột phá cảnh giới, ta chỉ có thể đưa huynh được đến đây thôi.”
Lý Thần Hy nghe vậy chỉ vui vẻ mỉm cười: “thành ý của Nam Cung gia ta đã cảm nhận được rồi, Nam Cung huynh không cần cảm thấy phải tự trách.”
Nói ra lời này xong, Lý Thần Hy cũng chấp tay trả lễ lại với Nam Cung Vũ Văn: “Thiên địa rộng lớn, trời đất bao la, Nam Cung huynh, chúng ta ngày sau giang hồ gặp lại.”
“Được, chỉ hy vọng lần sau gặp lại, có thể vui vẻ cùng nhau ngồi xuống rượu chứ không phải giương cung bạt kiếm chỉ vào nhau.”
Sau khi Nam Cung Vũ Văn rời đi không được không bao lâu, Lý Thần Hy liền quay qua, thần bí nói với Bạch Tuyết Vi: “số mệnh vô thường, bây giờ Đại Lương và Đại Chu là kẻ thù, nhưng ai dám đoán trước được tương lai chúng ta lại không thể kết làm đồng minh đâu.”
Bạch Tuyết Vi đang nhắm mắt điều tức nghe vậy liền mở mắt ra, lạnh giọng nói: “Tương lai của hai vương triều sẽ như thế nào? Hay là điều kiện mà ngươi đưa ra, để mời được Nam Cung gia ra tay giúp đỡ ta đều không biết, cũng không có hứng thú muốn biết.”
Nói xong, Bạch Tuyết Vi cũng liền đứng dậy xoay người rời đi, trước khi đi còn để lại một câu: “Nhưng mà ta biết chắc chắn một việc, tương lai giữa ta và ngươi nhất định sẽ có một trận đại đạo chi tranh.”
Nhìn theo bóng dáng của Bạch Tuyết Vi rời đi, Lý Thần Hy lắc đầu nói: “làm việc chỉ nghe theo lòng mình, không quan tâm đến hậu quả, quy củ, đây mà là giang hồ võ phu ngông nghênh cái gì chứ, chẳng trách sao lại bị đám thần tiên trên núi với đám người đọc sách coi là đám man nhân, thô bỉ.”
Tiêu Nguyệt Ly nghe vị công tử nhà mình nói vậy, tự nhiên có cảm giác hơi chạnh lòng, bèn tò mò hỏi: “Công tử, người cũng là người đọc sách, người cũng suy nghĩ như vậy sao?”
Trong nhóm bốn người, Lục Si trời sinh không thích nói chuyện, ngoài kiếm ra còn lại không hứng thú với thứ gì khác, Lý Thần Hy thì lại cũng giống y như vậy, chỉ khác trừ lúc dùng bữa còn nói được vài câu ra thì thời gian còn lại toàn nhốt mình trong phòng đọc sách.
Cho nên niềm vui duy nhất còn sót lại của vị xa phu chưa đến ba mươi tuổi nhưng một thân kiếm đạo tu vi đã vượt xa thế hệ cùng lứa mấy vạn dặm này là hễ có cơ hội liền đi trêu đùa vị tỳ nữ áo hồng tên Tiêu Nguyệt Ly kia.
Mạc Kỳ Phong đang đứng bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của hai người liền chen chân vào nói: “đối với ta, tiểu Ly chính là vị nữ tử võ phu đặc biệt nhất ta từng gặp, lúc làm nô tỳ hầu cận bên người công tử thì lại ngây thơ đến đáng yêu. Nhưng một khi đã rút đao ra rồi thì ngược lại rất cường, cường đến đáng sợ.”
Tiêu Nguyệt Ly nghe được lời này liền nhíu mày lại, khuôn mặt tỏa ra bừng bừng sát khí, hai tay siết chặt hai thanh đao cầm trên tay lại, ánh mắt sắt bén như lưỡi dao nhìn chằm chằm vào vị xa phu đánh xe.
Mạc Kỳ Phong thấy vậy liền giả bộ làm ra vẻ sợ sệt, cong đuôi bỏ chạy đến chỗ cỗ xe ngựa, miệng la lên thất thanh: “công tử mau cứu mạng, tiểu Ly muốn chém c·hết ta rồi.”
Việc này dường như đã diễn ra vô số lần nên Lý Thần Hy tỏ vẻ mắt nhắm, mắt mở làm như không thấy.
Trên đường quay về chiếc xe ngựa, cậu mới lên tiếng trả lời câu hỏi khi nãy của Tiêu Nguyệt Ly : “nếu là ta của mười năm trước sẽ thấy làm người vốn nên sống như vậy, tiêu dao, tự tại, không bị quy tắc của thế gian trói buộc. Cho đến tận bây giờ, trong lòng ta vẫn khâm phục những người có thể sống như thế, nhưng khâm phục là một chuyện, ta sẽ không chọn cách sống giống bọn họ. ta có con đường của riêng mình”
Tiêu Nguyệt Ly đi kế bên cạnh mới thắc mắc hỏi: “người sống như vậy không cảm thấy mệt mỏi sao? Người vẫn còn trẻ mà nên sống tiêu sái, vô lo vô nghĩ một chút.”
Lý Thần Hy liền mỉm cười giải thích: “sống trên đời mỗi người đều có truy cầu khác nhau, xuất thân của mỗi người đều khác nhau, đứng ở vị trí cũng khác nhau, những người mà họ tiếp xúc qua, những điều mà họ trải nghiệm đều khác nhau nên mỗi người sẽ chọn cách sống khác nhau.”
“Vấn đề này tiên sinh cũng từng hỏi qua, nhưng người chỉ bảo ta không nên sống như vậy chứ người không có nói ta sống như vậy là không đúng?“
Trước khi bước chân lên xe ngựa, Lý Thần Hy đột nhiên nói một câu: “đoạn đường này là các ngươi bảo vệ ta, tất cả đều vất vả rồi, cứ nghỉ ngơi đi, đoạn đường tiếp theo, để ta bảo vệ cho mọi người.”
…
Đi được một lúc, đoàn xe ngựa của Lý Thần Hy cuối cùng cũng đi ra khỏi phố Quân Ngữ, chứng thức tiến vào đầu phố thứ tám Phi Vân phố.
Ngay khi vừa đặt chân vào con phố này, Mạc Kỳ Phong đã cẩn trọng quan sát kĩ khắp xung quanh.
Bởi vì người trấn giữ đầu phố vừa rồi là Quỷ Đao Ngôn Thiên Tuế, cho nên thực lực của người canh giữ hai đầu phố cuối cùng này chỉ có thể ngang bằng hoặc là mạnh hơn cả vị kia thôi.
Dò xét xung quanh từ nãy đến giờ vẫn không phát hiện được điều gì bất thường nên ánh mắt của y bất chợt nhìn về phía nơi cao nhất của tòa Phi Vân Đài kia.
Từ phía đằng xa nhìn lại đã có thể thấy rõ được hình ảnh của một tòa đài cao chót vót, đỉnh đài chễm chệ vươn lên giữa biển mây.
Quan sát một hồi, dường như nhìn thấy được thứ gì đó khó tin nên đôi mắt của vị xa phu đánh xe chợt hơi mở to ra, hiện lên đầy vẻ ngạc nhiên.
Sau khi xác nhận lại xong một lần nữa, Mạc Kỳ Phong liền lên tiếng nói với mọi người bên trong xe ngựa: “công tử, có một thanh tuyệt thế chi kiếm bay từ phía tây mà đến.”
Lý Thần Hy đang đọc quyển sách cầm trên tay, nghe thấy vị xa phu nói vậy, liền đóng quyển sách lại, trêu đùa hỏi: “là một thanh kiếm như thế nào? Mà xứng đáng để một vị kiếm tu đã tễ thân trong cảnh giới thứ chín gọi là tuyệt thế chi kiếm.”
Đối với câu hỏi này, Mạc Kỳ Phong chỉ nghiêm túc trả lời: “là một thanh mà ngàn vạn kiếm tu trong thiên hạ dù có vung kiếm cả đời cũng không đạt tới chi kiếm, nếu chỉ tính riêng tòa thành Ngọc Kinh này, thì hiện giờ nó chính là toàn thành đệ nhất kiếm.”
Lời của vị xa phu vừa dứt, lập tức có một vị lão giả tóc trắng, thân mặc bạch y, ngự kiếm phi hành mà tới, trong một cái chớp mắt đã từ đỉnh tòa đài các kia, bay tới trước mặt cỗ xe ngựa của bọn họ.
Nhìn khuôn mặt cùng thần thái của vị lão giả mới xuất hiện này, Mạc Kỳ Phong liền cười nói: “ra là Bạch Y Kiếm Thánh - Độc Cô Vân Vũ, đại danh đỉnh đỉnh, đại giá quang lâm, không đúng … bây giờ phải gọi một tiếng Bạch Y Kiếm Tiên rồi.”
“Lúc nãy ta ngồi trên đỉnh Đài Phi Vân, may mắn được nhìn thấy vị thiếu niên trẻ tuổi ngồi bên trong xuất kiếm. Một kiếm này không những khiến kiếm tâm nhiều năm bị long đong của lão phu trọng sinh mà còn giúp ta thuận lợi bước vào kiếm tiên chi cảnh.”
Nói xong lời này, thân hình của vị bạch y lão giả liền hạ xuống đất. Thanh kiếm dưới chân cũng được ông ta thu hồi trở về bên trong ống tay áo.
Mắt thấy lão nhân mới chứng đạo thành kiếm tiên này đi về phía xe ngựa, vị xa phu đánh xe liền lén lút để tay trái ra đằng sau lưng, hai ngón tay chấp lại, dùng thuật ngự kiếm của Võ Đang Sơn, âm thầm khống chế hai thanh thần binh Nhật Quang và Nguyệt Dạ.
Vị Bạch Y Kiếm Tiên này như nhìn thấu ý đồ của Mạc Kỳ Phong nên vừa vuốt râu vừa giải thích: “trước khi các ngươi đi đến chỗ này, đã có một tên tiểu tử dùng đao đến chào hỏi ta trước, khuyên ta đừng ra tay, ban đầu thì ta không đồng ý, nhưng bây giờ đã thành kiếm tiên, chuyện ra tay cũng không còn quan trọng nữa.”
Không đợi đám người của Lý Thần Hy đáp lại, vị lão giả lại tiếp tục nói tiếp: “ban đầu ta tính nhận vị thiếu niên mặc hắc y trong đám người các ngươi làm đồ đệ nhưng nhìn thấy một kiếm của hắn, ta cảm thấy bản thân mình vẫn chưa đủ tư cách. “
“Nếu không làm được sư đồ vậy thì kết một cái thiện duyên đi, môn kiếm thuật này của ta cần yêu cầu tư chất và ngộ tính rất cao, không phải ai cũng có thể học được, nhưng nếu là hắn thì sẽ không thành vấn đề.”
Lúc này, Lý Thần Hy liền bước xuống xe ngựa, đi tới phía trước vài bước, không hề tỏ ra sợ hãi khi đối mặt với vị lão giả kiếm tiên.
Cậu nhìn thẳng vào mắt của vị lão nhân tóc trắng, tự tin nói: “còn có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như vậy sao? Kiếm tu trong thiên hạ đều nói, may mắn nhìn thấy được một kiếm của kiếm tiên có thể bớt đi mười năm thời gian luyện kiếm, ta chỉ là một cái người đọc sách, từng đọc qua vài quyển kiếm phổ. Không biết có may mắn được nhìn thấy một kiếm này không?”
Độc Cô Vân Vũ nghe vậy liền hứng thú cười nói: “vậy thì phải xem tạo nghệ kiếm thuật của ngươi có khiến ta hứng thú xuất kiếm hay không đã?”
“Được, mời tiền bối xem kiếm!”
…