Nhân Gian Thiếu Niên Hành
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31: Thân phận thật sự của vị thiếu niên tướng quân
Sau khi đoàn quân vừa đi qua cổng thành vị thiếu niên mặc áo lông trường bào lập tức hạ xuống.
“Hai ngươi hỏi ta dựa vào đâu mà hắn dám làm như vậy à, bởi vì hắn họ Tô, tên An Phàm. Chỉ bằng cái tên ba chữ này là quá đủ rồi.”
Vị thượng thư thấy vậy trong lòng không những không tức giận, mà còn chấp tay cung kính cúi đầu đưa tiễn.
Lúc đi ngang qua chỗ của vị Lễ bộ thượng thư, vị thiếu niên chợt quay qua thuận tiện hỏi vu vơ một câu: “chuyện cố tình bắt đoàn quân của ta và đoàn sứ giả Đại Chu kia đụng phải nhau là do Tô Tinh Hà hay Tô Phong Ly sắp xếp.”
Trên đầu tường thành có một vị hán tử người mặc giáp bạc, xung quanh là một đám binh lính dưới trướng đang đứng trấn giữ cổng thành.
Hai vị Hồng Lô Tự Khanh và Thái Thường Tự Khanh mặc dù không hiểu nhưng vẫn làm theo, đợi vị tướng quân cùng đoàn quân hộ tống đi xa mới dám lên tiếng nói với vị Lễ bộ thượng thư. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bây giờ không biết từ đâu chuôi ra một tên tu sĩ tiểu tử, không biết quy cũ, dám ở trong thành Ngọc Kinh mà vẫn ngang nhiên ngự không phi hành.
Tên hán tử nghe vậy không còn tâm tình để quan tâm tới kẻ này nữa mà quay đầu lại muốn xem thử phong thái của vị tướng quân trẻ tuổi nhất sáng lập ra kỳ tích leo lên chức vị đại tướng quân nhanh nhất của Đại Lương, nhưng nhìn mãi lại chẳng thấy đâu.
“Không biết nữa, nhưng bây giờ hết cách rồi, chỉ có thể phó mặc cho số phận thôi.” Sau khi nói ra lời này, Lý Thần Hy đột nhiên mở miệng hét lớn, giọng nói vang vọng trong khắp không gian: “tiên sinh, mau tới cứu mạng, đồ đệ duy nhất của người bị người ta ức h·iếp, người phải giúp ta đòi lại cái công đạo a.”
Âm thanh này vừa phát ra, ở phố Quan Bích ngay trong vùng không gian lồng giam bị lão quốc sư dùng thủ đoạn cao minh nào đó tạo ra.
…
Khi nhìn về phía ba người đứng đầu thì hai người kế bên nhìn khá lạ mặt, hắn đoán chắc là mới lên chức trong những năm gần đây. Còn vị lão già đứng giữa lại trông hơi quen mặt một chút.
Hắn duỗi người một cái, sau đó đứng thẳng lưng dậy, đi về phía giữa khoảng sân, tay phải chợt đưa lên rồi búng tay một cái.
Sau đó hắn liền dùng giọng điệu đầy vẻ hứng thú mà hỏi Lý Thần Hy: “ngươi cũng được tận mắt nhìn thấy thực lực của vị quốc sư này rồi đấy, con bài tẩy lúc nãy mà ngươi nói có thể cản được hắn lại sao?”
Vị Lễ bộ thượng thư đang đi về phía xe ngựa của mình dự định trở về phủ, nghe hai tên thuộc hạ dưới trướng hỏi vậy, liền quay đầu lại mắng chửi té tát: “người gan to bằng trời là các ngươi mới đúng, nếu không muốn con đường làm quan sau này của mình càng đi càng hẹp thì tốt nhất kể từ giờ trở đi đừng nên đắc tội với hắn.”
Nhìn thấy một màn huyền diệu này cộng với lời nói ban nãy của Lý Thần Hy, vị thiếu niên liền nhớ đến vài chuyện lúc mình còn nhỏ, lần đầu thấy mặt vị tiên sinh truyền thụ học vấn kia của Lý Thần Hy trong người đã có một cảm giác thân quen đặc biệt, không thể nói rõ được.
Ánh mắt của vị thiếu niên lúc này không thèm để tâm tới tên hám tử nữa mà hướng về phía đám quan viên ở bên dưới đang bàn tán to nhỏ về hắn.
Đối với một tên quan võ lãnh binh canh giữ trị an, trật tự trên đầu tường thành như hắn căn bản là không có bao nhiêu cơ hội để kiếm được quân công.
Chứng kiến một màn này đám quan viên trong lòng cũng chấn động không thôi. Chấn động thì chấn động, ngạc nhiên thì ngạc nhiên nhưng bọn họ vẫn không quên nhiệm vụ của mình.
Vị thiếu niên cùng đoàn quân hộ tống liền giẫm lên tấm thảm này cứ thế mà đi, đám quan viên còn lại cũng đồng hành đi theo hai bên tả hữu.
Nghe được lời nói ngông cuồng này của vị thiếu niên, tên hán tử mặc giáp liền hừ lạnh, khinh thường nói: “được, ngươi nói cho ta biết phụ thân ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào, để ta còn dẫn binh tới nhà bái phỏng hắn.”
Khi cả hai người bọn họ làm ra phản ứng thì bản thân đã đột nhiên biến mất khỏi nơi này.
Trong đó có không ít người biết chút ít thuật pháp. Có người bấm ra pháp quyết tạo ra mưa hoa rơi đầy trời, có người tạo ra một đám vũ cơ tiên tử khiêu vũ giữa không trung, có người hiển hóa ra một đám nhạc sư, gãy đàn đánh trống, … đầy đủ các loại kỳ quan dị cảnh, thanh thế lớn vô cùng.
Cảm nhận được có khí tức của tu sĩ phát ra, hắn liền quay đầu nhìn lại, khi thấy vị thiếu niên mặc áo lông trường bào đang ngự không phi hành, bay về phía này, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.
Vị lão thượng thư nghe được lời này cả người liền hơi run lên rồi nuốt một ngụm nước bọt, lúc nãy khi nhìn vào khuôn mặt của vị thiếu niên này hắn đã mơ hồ đoán được thân phận thật sự của người này, chỉ là đã trôi qua nhiều năm như vậy nên có chút không chắc chắn.
Thấy việc mình ở lại nơi này đã không còn ý nghĩa gì nữa, vị thiếu niên liền đi đến phía trước đặt một lá bùa giấy vàng lên hư không rồi niệm một chữ: “Phá.”
Không đợi vị thượng thư trả lời lại, hắn liền thúc ngựa tiếp tục đi tới rồi nói: “thôi khỏi đi, để ta tự mình hỏi là được.”
Nói xong cả người hắn liền hóa thành một vệt lưu tinh, bay v·út tới chỗ cổng thành.
Hắn nhìn về phía của vị lão thượng thư, cười nói: “Lễ bộ thượng thư, đám người này không biết ta là ai, nhưng nếu là ngươi thì ắt hẳn là sẽ nhận ra ta, đúng chứ.”
Có hai tên quan viên cầm một tấm thảm đã được cuộn tròn lại đi ra khỏi hàng, khi đặt thứ này xuống đất, tấm thảm tự động trải dài ra, nhìn không lớn lắm nhưng độ dài dường như vô tận, trong chớp mắt đã nối liền một mạch đến thẳng hoàng cung.
“Lần này trở về, là để chuẩn bị cho mộng tưởng mà ta đã ấp ủ từ mấy năm nay cho nên không muốn bại lộ quá nhiều thực lực trước mặt người khác, đặc biệt là vị quốc sư, một trong những người có khả năng ngăn cản ta thực hiện m·ưu đ·ồ của mình, càng là không được.” Vị thiếu niên khẽ dùng ngón tay vuốt nhẹ biểu tượng ngay chỗ mi tâm, sâu kín mà nói.
Theo tiếng quát của vị thiếu niên nói ra, vùng không gian này lập tức sụp đổ, trước khi đi còn quay người lại nói với đám người Mạc Kỳ Phong ở đằng sau: “khi nào tên kia trở lại chuyển lời chúc thượng lộ bình an của ta cho hắn nhé, cáo từ.”
Hắn lụt lại trong ký ức từ khi còn bé, cuối cùng nhớ ra được thân phận của người này, Lễ bộ thượng thư của Đại Lương vương triều, hơn nữa còn là một vị đã trải qua hai triều nguyên lão.
Chứng kiến một màn này, vị thiếu niên mặc áo lông trường bào chỉ biết lắc đầu, thở dài.
Nhìn vào cách ăn mặc hắn liền đoán vị thiếu niên này chắc là con cháu thế gia môn phiệt nào đó từ nơi khác, lần đầu tới đây dạo chơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tên hán tử trên đầu thành kia lúc này đã ngã cả người về phía sau, không ngừng run rẩy, bị kinh hãi đến độ không thể nói lên lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đại nhân, nếu xét theo chức quan thì hai người tương đương nhau, tại sao người lại cung kính với hắn như vậy, hơn nữa hành động của vị này có hơi vô pháp vô thiên, gan to bằng trời, dựa vào đâu mà không để ngài vào trong mắt, không tuân theo quy cũ của hoàng đế bệ hạ đặt ra, còn dám gọi thẳng tên hiệu của ngũ điện hạ và tam điện hạ như vậy.” Vị Hồng Lô Tự Khanh lên tiếng nói, ở phía bên kia vị Thái Thường Tự Khanh cũng gật đầu như thể có chung suy nghĩ như vậy.
Sâu bên trong tòa Thiên Thư Đường, nằm trên phố Long Uyên lúc này, có một vị trung niên nho sĩ, người mặc thanh y, đang ngồi tựa lưng vào một cây hoa đào vừa đánh cờ vừa uống rượu giải sầu.
Chương 31: Thân phận thật sự của vị thiếu niên tướng quân
Lúc sau liền có một tên binh sĩ dắt một hắc mã đi đến rồi cung kính nói: “ tướng quân, ngựa của ngài.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Quả nhiên là không được.” Nói xong một lời này, vị thiếu niên lại thả người nhảy đến bên cạnh Lý Thần Hy, nhìn vào mắt hắn mà nói: “cứ coi như là ta thiếu ngươi thêm một một nợ nữa đi, cảnh giới chênh lệch quá nhiều, có tiếp tục đánh cũng vô dụng.”
Hơn nữa hôm nay còn là ngày vị tướng quân trẻ tuổi ở Bắc cảnh kia đến thành Ngọc Kinh làm lễ sắc phong, mỗi ánh nhìn đều tập trung vào chỗ này.
Còn bây giờ hắn đã xác định được người này với vị mà hắn nghĩ đến trong đầu chính là một người.
“Ngươi là …” trong lúc vị Lễ bộ thượng thư đang định nói ra tên của vị thiếu niên này thì bỗng dưng ở phía ngoài cổng thành đã vọng tới chỗ này tiếng vó ngựa rền vang ngập trời.
“Xem ra là một vị nho gia tu sĩ có tu vi thông thiên, chân nhân bất lộ tướng a.”
Ngoại trừ vị thiếu niên mặc áo lông trường bào kia cùng đám người Mạc Kỳ Phong không phát giác được điều gì kỳ lạ thì Lý Thần Hy và Hồng Huyền Cơ đều cảm nhận được như thể có người nào đó đang túm lấy cổ áo của mình.
Vị thiếu niên chỉ khẽ gật đầu cầm lấy con ngựa rồi leo lên, điều khiển nó đi chậm rãi hướng về phía hoàng cung.
Thượng Quan Vân Nguyệt sau khi trở về đoàn cũng sắp xếp sẵn từ trước, để trống ra một lối đi để đoàn quân này có thể đi qua.
Khi vị thiếu niên này bay đến chỗ cổng thành thì bỗng chốc dừng lại. Hắn thấy vậy liền rút thanh đao đeo bên hông ra, chĩa thẳng vào vị thiếu niên, hùng hổ tức giận nói: “tiểu tử, trưởng bối trong nhà của ngươi không dạy ngươi, ở trong thành Ngọc Kinh này cấm tu sĩ ngự không phi hành sao?”
Cho nên quân công chắc chắn sẽ tính vượt mức hơn bình thường, tự nhiên lại có thiên đại cơ duyên rơi xuống đầu như thế này, sao hắn có thể không vui được chứ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một vị binh sĩ đứng trên đầu thành liền quay qua báo cáo với vị hán tử mặc giáp kia, Thành Thủ Úy đại nhân đoàn quân hộ tống vị tướng quân kia đã đi tới trước cổng thành.
Sau khi rót cho mình một chén rượu rồi uống cạn sạch, y đột nhiên thở dài một tiếng giống như nghe thấy được lời nói của vị bạch y thiếu niên cách xa chỗ này gần hai mươi dặm đường.
“Ta biết mà vẫn cứ làm đấy ngươi quản được ta chắc, ta thách ngươi dám ở trước mặt phụ thân ta nói ra câu đó đấy, ngươi dám không?”
“Tách.”
Lý Thần Hy nghe thấy vậy cũng quay qua cười nói: “sao ta cảm giác là ngươi không muốn thắng mới đúng, nếu ta không nhìn lầm thì biểu tượng hỏa diệm ngay chính giữa phía mi tâm của ngươi có giấu lấy một thanh thần binh trong đó đúng không?”
Bởi tại nơi này, đế đô của Đại Lương vương triều trừ khi là loại đầu óc có vấn đề chứ tu sĩ bình thường, không ai chán sống đến mức độ dám đến thành Ngọc Kinh này làm loạn cả.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.