Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 32: Hồng Huyền Cơ mượn quốc thế Đại Lương trấn áp vị nho gia tu sĩ trung niên

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Hồng Huyền Cơ mượn quốc thế Đại Lương trấn áp vị nho gia tu sĩ trung niên


Hồng Huyền Cơ ngự không phi hành bay lên giữa không trung, khẽ dùng một lóng tay vuốt nhẹ ngay chỗ mi tâm từ trên xuống dưới. Nguyên thần của vị quốc sư lập tức thoát ra bên ngoài, không ngừng vô hạn phóng lớn, tạo thành một tôn nguyên thần pháp tướng cao đến trăm trượng pháp thân. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 32: Hồng Huyền Cơ mượn quốc thế Đại Lương trấn áp vị nho gia tu sĩ trung niên

Vị giám chính kia nghe vậy chỉ khẽ gật đật rồi ra lệnh với giọng điệu đầy uy nghiêm: “khởi Cửu Long Trấn Quốc đại trận.”

"Năm đó phụ thân của tên tiểu tử này chấp nhận làm theo hiệp ước, dám để hắn một mình đến đây, ta đã đoán được tên kia đã có bố cục, sắp xếp gì đó ở thành Ngọc Kinh từ trước hoặc là từ trong bóng tối âm thầm chuẩn bị một kẻ nào đó làm người hộ đạo cho tên tiểu tử này."

Trận pháp lúc nãy mới chỉ kết thành hình chứ chưa hiển hiện ra hết uy lực của nó. Lúc này vị giám chính mặc hồng y mới ngồi xuống chính giữa tòa trận đồ phía dưới.

Chín con rồng nhào lượn trong hư không, tạo thành một tòa đại trận khổng lồ, bao phủ toàn bộ thành Ngọc Kinh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chúng như được sống lại, phá vỡ tượng đất mà ra, đằng không bay lên.

Hồng Huyền Cơ và Lý Thần Hy đã bị vị nho gia tu sĩ, người mặc thanh y, dáng vẻ trung niên đang đứng trước mặt này, dùng một loại thần thông vô thượng nào đó, kéo hai người bọn họ từ Quan Bích phố đến thẳng nơi đây.

Một bên một thân đại đạo khí tức cùng tu vi của vị lão quốc sư không ngừng tăng lên, tạm thời phá vỡ vách ngăn của cảnh giới này, trực tiếp có được chiến lực của luyện khí sĩ cao hơn bản thân một tầng cảnh giới.

Trong ký ức của Hồng Huyền Cơ vẫn còn nhớ rõ, lần đầu tiên người này xuất hiện trước mặt thế nhân chính là Cửu Châu Thiên Kiêu bảng năm đó được công bố, ngang nhiên xếp người này ở vị trí đầu tiên.

Hai người đứng đối mặt với nhau trong đó cảnh tượng lại khác biệt rõ rệt.

Hồng Huyền Cơ lấy hình dạng pháp tướng này nhìn chằm chằm vào vị nho gia tu sĩ trung niên kia quát lớn: “Khởi Nguyên Lĩnh Vực …”

Lúc về thì tâm tình của mỗi người đều không giống nhau, có người đột phá cảnh giới, có người cảnh giới rớt xuống, có người tâm cảnh cầu đạo bị long đong,… nhưng tất cả bọn họ đều có chung một ý nghĩ sinh ra cùng thời với vị người đọc sách này là một trong những chuyện bi ai nhất thế gian. (đọc tại Qidian-VP.com)

Theo hiệu lệnh của vị giám chính, chín người đồng thời bấm ra pháp quyết, khiến cho tòa trận đồ ở phía bên dưới hiện lên ánh sáng chói lóa.

Thứ nhất tuyệt là kiến thức học vấn, xếp thứ hai vì một tay kiếm thuật thượng thừa, thậm chí ngay cả quyền pháp luyện thể cũng là đương thời đỉnh cao nhất tồn tại.

Hồng Huyền Cơ thấy vậy liền chủ động lùi lại, một bên cố gắng áp chế, một bên tụ âm thành tuyến truyền âm cho một người ở rất xa nơi đây.

Trong chớp mắt, vị “thiếu niên” mặc hồng y đã hiện thân trên tầng cao nhất của một tòa lầu các được xây dựng ở sâu bên trong hoàng cung Đại Lương. Bên trên có một tấm bảng đề ba chữ lớn “Khâm Thiên Giám.”

Vào khoảnh khắc trận pháp này thành hình, thiên cơ của toàn bộ tòa thành này đều bị che đậy lại, khiến cho dân chúng sống trong thành không nhìn thấy được, đồng thời ngăn cản không cho những luyện khí sĩ trên núi của các thế lực bên ngoài thành dò xét cảnh tượng diễn ra ở bên trong.

Mãi cho đến khi Nhân Gian Giới xảy ra một trận đại chiến kinh thiên động địa, những người có tư cách tham gia trận chiến đó điều có cảnh giới thứ mười cất bước.

Mắt nhìn thấy vị thiếu niên này bỗng dưng xuất hiện ở đây, chín vị lão giả mặc y phục đạo sĩ, đầu đội đạo quan, đang ngồi xếp bằng xung quanh một tòa trận đồ được vẽ dưới đất, lập tức chấp tay hơi cúi đầu hành lễ: “Giám Chính đại nhân.”

Đến thời điểm hiện tại, người này còn đang sống sờ sờ ở đây chứng tỏ năm đó hắn không hề c·hết đi mà đã dùng thủ đoạn thông thiên nào đó âm thầm đi đến đế đô của Đại Lương vương triều, hơn nữa cảnh giới không những không giảm mà còn tăng lên.”

Sau khi bảng danh sách này được công bố cũng là lúc người đọc sách này xuống núi nhập thế, mỗi khi hắn đi qua một nơi đều ghé đến các chỗ học thục, thư viện hay các dòng họ thư hương môn đệ nổi danh ở đó để xin được vào tàng thư các của họ để xem sách.

Từ phía sau lưng của mỗi người, bắt đầu mọc lên một bức tượng rồng mang màu sắc cùng khí thế khác nhau.

Nhưng không biết vì sao sau khi trải qua trận chiến này, tâm cảnh của vị này đột nhiên vỡ nát, cảnh giới càng rớt xuống ngàn trượng, không lâu sau liền được các vị thánh nhân nắm giữ thực quyền trong Thánh Hiền Nho Lâm công bố ra bên ngoài vị này đã thân tử đạo tiêu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng sau khi suy nghĩ lại lời mình vừa nói, vị này liền lắc đầu phản bác lại: “Không đúng, ngươi còn chưa c·hết được, nếu ngươi c·hết rồi vậy vị trí quốc sư của ngươi chẳng phải tới phiên ta làm sao. Không được một mình kiêm luôn cả hai vị trí, ta cũng sẽ bi mệt c·hết mất.”

Không lâu sau khi vị này khải hoàn trở về liền được ban cho một tòa sơn trang có diện tích không hề nhỏ trong Thánh Hiền Nho Lâm, trở thành tiền lệ đầu tiên chưa phải thánh nhân mà được đặt chân vào nơi này, gọi là Nho gia thái tử gia cũng không quá .

Lời này của vị nho gia tu sĩ trung niên lúc nói ra tựa như dùng một chiếc búa đóng một cây đinh vào trong thế giới nội tâm của vị lão quốc sư, làm cho đạo tâm vốn như ngọc lưu ly, không tỳ vết của y bắt đầu chấn động kịch liệt.

"Cho nên mỗi năm bệ hạ đều gửi sát thủ và luyện khí sĩ, tu vi không những cao thâm mà còn am hiểu truy tung, giá·m s·át một đạo đến thăm dò, nhưng tất cả đều không có ai trở về, chính vì thế mà ta và bệ hạ càng thêm chắc chắn trong tòa phủ đệ này có ẩn giấu cao nhân nào đó nên đã bày ra cục á·m s·át này để dẫn dụ ngươi ra tay, nhưng ta không ngờ rằng người hộ đạo của tên tiểu tử này lại là ngươi.”

Người này đang nằm ngủ một giấc ngon lành trên một đám mây trắng thì giống như bị ai đó đánh thức nên tâm trạng không được tốt lắm, tay còn chỉ về hướng của Ngọc Kinh thành không ngừng mắng chửi: “lão thất phu, tự mình gây nghiệt thì tự mình giải quyết, còn muốn kéo cả lão tử xuống vũng nước đục này, đánh không lại thì ở đó mà chờ c·hết đi, chuyện này không liên quan gì đến lão tử.”

Kỳ lạ là từ đó hắn liền như ẩn thế tu hành, một mực nhốt mình trong tòa “Tiểu Thánh Hiền Trang” được ban cho, không còn nghe được tin tức gì nữa.

Hồng Huyền Cơ một tay cầm phất trần, một tay vuốt râu thắc mắc hỏi: “ngươi đến nơi này là sắp xếp của Nho gia hay là giao dịch riêng giữa ngươi và Đại Chu.”

Cả một thân pháp lực của y hóa thành một luồng sáng bắn thẳng vào trung tâm của tòa đại trận kia.

Nho gia có một khu rừng gọi là Thánh Hiền Nho Lâm, chính là một trong những tòa động thiên phúc địa có chứa thiên địa linh khí dồi dào nhất thế gian, mỗi người sống ở trong khu rừng này đều là thánh nhân nho gia, có thể ví như nho gia tổ đình cũng không quá.

Trong trận chiến này, hắn mới lộ diện đi ra, còn lấy chiến lực không thua kém gì với các vị lão tổ tông của các thế lực lớn mà hoành hành giữa chiến trường.

Cùng lúc này, ngay tại Thiên Thư Đường, Long Uyên phố.

Không những không thắng được mà còn bị một đường nghiền ép, còn làm rạng danh thêm chiến tích của đối phương khiến cho nhân gian xuất hiện một vị “tam tuyệt thư sinh”.

Theo thời gian trôi qua, tin tức về vị đệ nhất Cửu Châu Thiên kiêu bảng này xuống núi, du ngoạn khắp nhân gian cũng được truyền ra, cho nên có không ít thiên kiêu tuấn kiệt của các thế lực tu hành nổi danh trên núi cũng bắt đầu xuống núi, muốn so tài luận đạo với vị này.

Nói xong lời này, thân hình của hắn đột nhiên biến mất giống như một đầu chuồn chuồn lướt nước, chân vừa chạm vào mặt hồ, đã lập tức vỗ cánh bay đi mất hút. Chỉ còn lại một dao động nhỏ lan ra khắp xung quanh mặt hồ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vị nho gia tu sĩ trung niên không trả lời cầu hỏi này của vị quốc sư Đại Lương kia, chỉ nhìn thẳng vào hắn mà nói: “ngươi đã biết ta là ai rồi thì ngươi cũng biết một mạch này của chúng ta nôi tiếng là bao che đệ tử nhất. Vấn đề ngươi nên quan tâm là việc cho người á·m s·át đồ đệ của ta mỗi năm cộng với việc sắp xếp người á·m s·át hắn ở chín đầu phố vừa rồi, liệu Đại Lương các ngươi có đủ sức tiếp nhận được cơn thịnh nộ của ta hay không?”

Dường như đã đoán ra được người này là ai nên khi nhìn vào khuôn mặt tuấn tú, nhưng có nhiều nét già dặn, thấm đậm đầy dấu vết năm tháng của hắn, vị quốc sư của Đại Lương vương triều hơi nhíu mày lại nói:

Trong cửu châu chi địa chưa từng có ai nghe nói tới tên tuổi của người này. Chỉ biết hắn là đệ tử khai sơn của một vị thánh nhân nho gia có công danh học vấn xếp thứ năm trong “Chính Khí Trường Lưu Các” một nơi lưu giữ các bức tượng thần khắc chân dung của các vị thánh nhân làm ra những cống hiến to lớn đối với nho gia nói chung và toàn bộ ức vạn sinh linh trong nhân gian nói riêng.

Lúc sau liền có một cột sáng vàng vực từ trên trời hạ xuống ngay chỗ tòa Thiên Thư Đường.

Chín con rồng hóa thành chín viên long châu mang màu sắc khác nhau dung nhập vào bên trong tòa trận pháp, khiến nó càng thêm phần mạnh mẽ, bá đạo.


Người được vị lão quốc sư truyền âm kia là một tên thiếu niên tóc trắng, mặc một bộ hồng y, nhìn như mới có mười chín, đôi mươi nhưng số tuổi thật sự của hắn chắc chắn bỏ xa con số này.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Hồng Huyền Cơ mượn quốc thế Đại Lương trấn áp vị nho gia tu sĩ trung niên