Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 7: Chiêu binh mãi mã, nhất chiến sấm Ngọc Kinh (2)

Chương 7: Chiêu binh mãi mã, nhất chiến sấm Ngọc Kinh (2)


Ở cái đất Ngọc Kinh thành đầm rồng hang hổ, rồng rắn lẫn lộn này có tam đại tướng môn thế gia công danh hiển hách, danh tiếng cực thịnh. Phân biệt vì Nam Cung gia, Sở gia và Lưu gia. Mỗi gia tộc như là một ngôi sao sáng trên bầu trời Đại Lương, chiếu rọi ánh hào quang lên trang sử vàng đế quốc bằng chính xương máu của mình.

Khi nói đến Nam Cung gia, người đời chắc chắn sẽ nghĩ ngay đến hình ảnh của đội quân Thiết Kỵ Phù Đồ bất khả chiến bại, trung thành bất khuất. Bao đời đều trấn giữ biên cương Tây Cảnh vững như thành đồng. Tiếng vó ngựa của Thiết Kỵ Phù Đồ đã trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng cho mọi kẻ xâm lược, là biểu tượng cho sức mạnh và sự kiên cường của Đại Lương.

Chính nhờ vào công lao hiển hách như vậy mà vị lão thái gia của Nam Cung gia - chủ soái của quân Tây Cảnh hiện nay, được hoàng đế bệ hạ sắc phong làm "Uy Vũ Hầu" tước vị này có thể cha truyền con nối, vinh quang muôn đời, không chỉ như vậy, gia chủ hiện tại của Nam Cung gia còn là đương triều tể tướng quyền khuynh triều chính.

Nếu như Nam Cung gia vang danh với thiết kỵ hùng mạnh thì Sở gia lại nổi tiếng với tài bắn cung xuất thần nhập hóa, bách phát bách trúng. Sử sách viết lại rằng, mấy trăm năm trước Sở gia lão tổ là một vị cửu cảnh võ phu từng chỉ dùng ba mũi tên liền b·ắn c·hết ba vị thập cảnh tu sĩ.

Kế thừa dòng máu của bậc tiền bối, con cháu Sở gia đời đời đều là những anh tài kiệt xuất, lập nên vô số chiến công hiển hách, lưu danh sử sách. Đến đời này thì gia chủ của Sở gia được phong làm "Trấn Quốc Công" thế lực hùng mạnh, khiến ai nấy đều phải nể sợ. Cung tên của Sở Gia, tựa như tiếng sấm sét trên chiến trường, gieo rắc nỗi kinh hoàng cho mọi kẻ địch.

Nếu như Nam Cung gia là bức tường thành kiên cố, Sở gia là những mũi tên sắc bén, thì Lưu gia lại nổi danh với thương pháp tinh diệu và binh pháp xuất quỷ nhập thần. Thương pháp và binh pháp của Lưu gia chính là nỗi kh·iếp sợ của mọi kẻ thù, bất kể là dùng chênh lệch sức mạnh hay quân số đều không thể chống lại.

Gia chủ của Lưu gia hiện nay - thương thần Lưu Thiên Huyền, đang giữ chức vị đại tướng quân, thống lĩnh ba ngàn Thương Ngô Vệ trấn thủ thành Ngọc Kinh bất kể ngày đêm để giữ gìn sự bình yên cho tòa thành này.

Ban đầu tam đại tướng môn thế gia này đều giữ thái độ trung lập đối với việc tranh đấu giữa các hoàng tử, nhưng sau một sự kiện làm chấn động cả Đại Lương xảy ra thì Lưu gia và Sở gia liền thay đổi chủ ý. Cuối cùng Lưu gia quyết định ủng hộ tam hoàng tử, trong khi đó Sở gia lại về phe của ngũ hoàng tử.

Sự kiện đó chính là trận đại chiến kinh thiên động địa năm năm về trước ở Tây Cảnh, trong quân đột nhiên xuất hiện phản đồ tiếc lộ tình báo cho địch, khiến cho quân Tây Cảnh tổn thất nặng nề thậm chí một vị tướng quân có hy vọng kế thừa vị trí chủ soái nhất ở Tây Cảnh cũng bị địch bắt giam.

Để cứu vị tướng quân này vị lão thái gia của Nam Cung gia không tiếc bất cứ giá nào xong vào trận doanh địch, lấy sức một người đại chiến ba trăm vị tu hành giả, thành công cứu ra được vị tướng quân kia nhưng mà qua trận chiến này, Uy Vũ Hầu cũng phế đi đôi chân, còn b·ị t·hương tổn nghiêm trọng đến ẩn mạch. Từ đó triệt để trở thành phế nhân.

Sự kiện này cũng khiến cho Nam Cung gia đang đứng ở vị trí đỉnh phong liền rớt xuống vực sâu ngàn trượng. Mặc dù bây giờ vẫn còn vị tể tướng đương triều kia chống đỡ, nhưng chỉ cần không phải là người ngu thì đều có thể nhìn ra được nếu không có vị lão thái gia kia. Thì vị trí tể tướng bây giờ bất quá là "hoa trong gương, trăng dưới nước" chớp mắt một cái liền thành không mà thôi.

Hai năm trước vị lão thái gia của Nam Cung gia liền được đưa trở lại Ngọc Kinh thành. Nghe nói ngày vị này trở về ngoại trừ dân chúng ra thì hoàng đế Đại Lương còn đích thân ra tận cổng thành nghênh đón. Hôm ấy hoàng đế không ngồi kiệu rồng, không mang uy quyền bá chủ thiên hạ, mà giống chỉ như một người trẻ tuổi đang đón một vị trưởng bối trở lại quê hương. Hai người còn đồng hành cùng nhau trên một đoạn đường, cùng nhau trò chuyện.

Lúc dân chúng nhìn thấy cảnh tượng ấy không khỏi xót xa, nước mắt lăn dài trên gò má. Họ từng chứng kiến vị lão tướng quân này dùng cả cuộc đời tuổi trẻ ra trận g·iết địch, oai phong lẫm liệt, bảo vệ bình yên cho quốc gia. Vậy mà giờ đây lúc về già lại bất lực không thể làm gì, chỉ có thể ngồi trên xe lăn nhìn xem gia tộc của mình đang c·hết dần, c·hết mòn theo năm tháng.

Lý Thần Hy đã từng nghe câu chuyện về vị lão thái gia này rất nhiều lần và cũng rất đồng cảm với ông bởi vì ông nội của cậu cũng là một vị chủ soái trấn thủ một phía, ngoại trừ trước lúc rời khỏi Đại Chu thì cậu chưa từng gặp ông nội lần nào kể từ khi được sinh ra. Nên cậu quyết định trước khi đi phải bái kiến vị lão gia này một lần.

Đi một lúc lâu, Lý Thần Hy mới tới trước cửa phủ của Nam Cung gia. Ở phía ngoài bên cổng còn có hai con sư tử đá dũng mãnh được điêu khắc hết sức tinh xảo, nhìn vào làm cho người ta có cảm giác vô cùng oai phong lẫm liệt. Quan sát một hồi thì Lý Thần Hy mới bước tới gõ cửa.

Một lúc sau thì có một người hầu bước ra từ trong phủ, khi nhìn thấy khuôn mặt lạ lẫm của Lý Thần Hy, vị người hầu này chắc chắn rằng người này chỉ là một người bình thường thôi, bởi vì đám công tử của mấy nhà quyền quý kia ở kinh thành, hắn đều nhớ mặt cả.

Tên người hầu này liền lên tiếng hỏi: "Vị huynh đài này tới đây có chuyện gì a? Đây là Nam Cung phủ đấy, chắc không phải là ngươi đi nhằm chỗ đấy chứ?"

Lý Thần Hy mặt không chút tức giận, chỉ cười nói: "Nếu nơi này là Nam Cung phủ thì chắc chắn không nhầm a, ta tên Lý Thần Hy, là người đến từ vương triều Đại Chu, ngươi cứ vào báo lại với chủ tử của ngươi là ta tới đây vì muốn làm một cuộc mua bán với Nam Cung gia. Nếu như phía các ngươi chịu làm cuộc mua bán này thì ta có cách giúp Nam Cung gia thoát khỏi tình trạng như hiện giờ."

Tên người hầu này nghe vậy liền hốt hoảng trả lời: "Được, ngươi chờ một chút ta sẽ nói chuyện này lại với thiếu gia." Dứt lời hắn liền chạy thật nhanh tới nói với vị thiếu niên đang ngồi uống trà trong đình viện. Mặc dù trong lòng hắn không quá tin tưởng kẻ vừa rồi thật sự có cách nhưng với thân phận của Lý Thần Hy sẽ không tự nhiên đến đây chỉ để trêu đùa bọn họ.

Thế là hắn liền thuật lại nguyên văn lời nói của kẻ khi nãy nói hết lại với vị thiếu niên này. Sau khi nghe xong, vị thiếu niên này lập tức đứng dậy còn cầm theo đao đi ra cửa.

Lúc nhìn thấy Lý Thần Hy, hắn liền tức giận nói: "Tốt nhất là ngươi thật sự có cách bằng không thì cho dù ngươi có thân phận gì thì cũng sẽ giống cái cây này."

Lý Thần Hy chưa kịp trả lời thì vị thiếu niên kia đã rút đao ra khỏi, chém một phát về phía cái cây ở phía sau Lý Thần Hy, ngay lúc đó một luồng đao khí cuồng cuồng như sóng thủy triều bỗng nhiên ập đến, không chỉ cái riêng cái cây mà mọi thứ bị luồn đao khí này xuyên qua đều bị hủy diệt hoàn toàn.

Chứng kiến cảnh tượng ấy nhưng Lý Thần Hy vẫn nói với giọng rất bình tĩnh: "Ta biết ngươi là ai rồi, còn trẻ như thế mà có đã được tu vi bậc này, ngươi là thiên tài đệ nhất thế hệ này của Nam Cung gia - Nam Cung Vũ Văn."

Vị thiếu niên kia liền gầm lên: "Mau vào trong! Ta không có thời gian ở đây nói nhảm với ngươi!" Nói xong liền dứt khoát đi vào, mặc kệ Lý Thần Hy.

Lý Thần Hy liền đi theo hắn vào bên trong. Bước qua cổng phủ là một khoảng sân cực kỳ rộng lớn, ở giữa sân là một con đường lát đá xanh dẫn thẳng tới chính điện, hai bên con đường này được trồng nhiều loại hoa quý, tỏa hương thơm ngát.

Lý Thần Hy vừa đi vừa ngắm cảnh vật xung quanh, sau một hồi thì Nam Cung Vũ Văn đưa hắn tới một căn phòng được trưng bày rất nhiều đồ cổ quý giá.

Sau đó vị thiếu niên kia liền lạnh lùng nói: "Ngươi ngồi yên ở đây đợi một chút, bây giờ ta sẽ đi nói chuyện này với lão thái gia. Cần gì thì cứ nói người hầu ở bên ngoài chuẩn bị cho ngươi."

Chương 7: Chiêu binh mãi mã, nhất chiến sấm Ngọc Kinh (2)