Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Gian Thiếu Niên Hành
Unknown
Chương 8: Chiêu binh mãi mã, nhất chiến sấm Ngọc Kinh (3)
Nam Cung Vũ Văn vừa đi, Lý Thần Hy bắt đầu tranh thủ đi xem từng ngóc ngách trong căn phòng. Ngoài đồ cổ ra thì cậu phát hiện trên vách tường còn treo đủ loại thanh binh khí quý hiếm. Ở tứ phía xung quanh căn phòng được trang hoàng rất nhiều bức tranh, trong đó cậu thích nhất là bức hoành phi gỗ đen lác chữ vàng treo ở chính diện, bên trên viết bốn chữ rất khí phách "Hạo Khí Trường Tồn".
Trong lúc cậu đang mãi ngắm nhìn bức tranh thì Nam Cung Vũ Văn liền cùng lão thái gia đi vào bên trong căn phòng. Khi thấy Lý Thần Hy đang chú tâm nhìn vào bức hoàng phi thì vị lão thái gia này chỉ lặng lẽ đi đến chỗ cái bàn ngồi xuống chứ không hề đánh gãy tâm tình của cậu.
Nam Cung Vũ Văn đứng bên cạnh vị lão thái gia thì có chút không hài lòng nên liền ho nhẹ vài tiếng để nhắc nhở Lý Thần Hy.
Lúc này cậu mới tỉnh táo lại, bèn xấu hổ quay lại hành lễ với vị lão giả đang ngồi kia: "Tham kiến lão hầu gia, vãn bối tên là Lý Thần Hy, hôm nay tới đây muốn làm một cuộc mua bán với Nam Cung gia, xin ngài thứ lỗi cho sự vô lễ của ta."
Vị lão thái gia liền lắc đầu cười nói: "Không sao cả, ngươi cứ ngồi xuống đi. Bức hoàng phi đó là do một vị Đại Nho viết tặng cho ta, bản thân ta cũng rất thích nó. Mỗi khi nhìn vào, ta lại cảm thấy tinh thần sảng khoái, như được tiếp thêm sức mạnh."
Nghe lão thái gia nói vậy Lý Thần Hy liền cúi đầu cảm tạ, sau đó mới ngồi xuống ghế.
Ngay lúc cậu chuẩn bị mở lời trước thì vị lão thái gia này lại đột nhiên lên tiếng: "Lúc nãy ta nghe ngươi nói ngươi muốn làm một cuộc mua bán với chúng ta. Bằng một số tin đồn gần đây ta nghe được về ngươi ở Ngọc Kinh thành thì ta cũng đã đoán được mục đích thật sự ngươi đến đây nhưng mà chắc hẳn là ngay cả ngươi cũng nhận thức được rằng việc đó là không thể nào xảy ra a?"
"Đúng như tiền bối nói, việc đó đúng thật là rất khó xảy ra. Nhưng mà vãn bối vẫn nguyện ý đến đây thử một lần bởi vì ta cảm thấy cuộc mua bán này tiền bối không có lý nào để từ chối cả." Lý Thần Hy nói với khuôn mặt đầy ẩn ý.
Vị lão thái gia Nam Cung gia nghe Lý Thần Hy nói vậy liền trầm mặc suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không thể đoán ra được lý do của Lý Thần Hy, đành hiếu kỳ hỏi: "Tại sao ngươi lại nghĩ rằng ta không thể từ chối được a."
"Bởi vì ẩn mạch của tiền bối b·ị t·hương ta có thể trị, không chỉ vậy chuyện thật sự khiến tiền bối vẫn đang canh cánh trong lòng ta cũng có cách giúp người giải quyết." Lý Thần Hy nhìn thẳng vào mắt của Nam Cung lão thái gia, nói với giọng vô cùng tự tin: "Bằng vào việc có thể làm được hai chuyện này nên ta liền chắc chắn cho dù chuyện ta yêu cầu có vô lý đến mức độ nào đi chăng nữa thì ta chắc chắn tiền bối cũng không thể nào từ chối được."
"Ồ! Vậy ngươi nói về chuyện làm sao giúp ta chữa trị ẩn mạch trước đi. Lúc trước ta đã từng mời một vị y tiên xuất thân từ Dược Thánh Sơn Trang ở Bắc Hoang Cổ Châu đến đây nhưng vị y tiên đó chỉ chữa khỏi được hai chân của ta còn về ẩn mạch thì nói là đã vô phương cứu chữa."
Thấy cá đã cắn câu, Lý Thần Hy liền bắt đầu thuận nước đẩy thuyền: "Chắc hẳn lão hầu gia cũng biết trong cơ thể con người có tất cả ba trăm sáu mươi lăm tòa khiếu huyệt kết nối với mười hai đường linh mạch chính gọi là thập nhị chính kinh, ngoài ra mười hai đầu linh mạch này còn có một tên gọi khác là thiên địa chi kiều bởi vì khi đem mười hai đầu mạch này đả thông chẳng khác gì tự thân cùng giữa thiên địa này dựng lên một tòa cầu nối. Nhưng không phải bất cứ ai cũng có khả năng đả thông hết cả mười hai tòa thiên địa chi kiều này, mà chỉ rải rác một nhóm nhỏ võ phu ở nhân giới cửu châu, được xưng tụng là tuyệt thế võ đạo kỳ tài, mang võ vận gia thân, ứng kiếp mà sinh mới có khả năng làm được thôi. Cuối cùng còn có một đầu ẩn mạch rất ít người biết, là chỗ câu thông giữa thể phách và thần hồn. Võ Phu khi chiến đấu đều là thông qua đầu ẩn mạch này vận chuyển thiên địa linh khí, cho nên một khi ẩn mạch b·ị t·hương thì chẳng khác gì trở thành phế nhân."
"Vậy thì nếu đầu ẩn mạch này là chỗ trung gian để câu thông thiên địa linh khí vậy thì thay vì tìm cách chữa trị, sao tiền bối không tìm một thứ khác để thay thế đầu ẩn mạch này, tỷ như.. một tòa trận pháp đâu." Lý Thần Hy đứng dậy, đi về phía cửa sổ, đưa mắt nhìn ra xa nói.
Sau đó lại lấy ra từ trong ngực một cuốn tâm pháp, đặt lên bàn rồi đẩy nó về phía vị lão thái gia đang ngồi: "Cuốn tâm pháp này ta từng đọc trong sách tên là Tụ Linh Dẫn Mạch Quyết, kết hợp với trận pháp mà ta đặt vào trong cơ thể tiền bối, có hai thứ này trong ứng ngoài hợp thì nhiều nhất là năm năm là tiền bối có thể khôi phục lại như cũ, thậm chí nếu cơ duyên xảo hợp thì cảnh giới có thể tăng lên một tầng mới. Ngoài ra nhờ vào trận pháp này tiền bối còn có ba cơ hội cưỡng chế trở lại thời kỳ đỉnh phong, mỗi lần kéo dài không quá nửa canh giờ, nhưng sau ba lần thì trận pháp này sẽ tự sụp đổ. Và nó chỉ có thể đặt lên cơ thể duy nhất một lần, nếu đã hủy rồi thì không thể làm lại được nữa, cho nên tiền bối nên cân nhắc dùng vào lúc nào cho thích hợp."
Nam Cung lão thái gia chỉ lặng lẽ gật đầu mà không có bất kỳ phản ứng nào khác. Sau đó ông lại tiếp tục hỏi: "Còn về chuyện thứ hai thì sao?"
"Ta đoán chuyện tiền bối quan tâm nhất lúc này không phải là khôi phục lại thực lực mà là tìm ra một con đường sống cho Nam Cung gia. Bởi vì với tình cảnh như hiện giờ, Lưu gia chọn duy trì tam hoàng tử. Sở gia lại về phe ngũ hoàng tử thì nếu một trong hai người đó leo lên được vị trí thái tử thì chắc chắn đều không thể dung được Nam Cung gia."
"Đúng như ngươi nói, chính là vì chuyện này mà ta mới đến đây để gặp ngươi để xem thử ngươi có cách gì mà có thể tự tin đến đây làm cuộc mua bán với chúng ta!" Nam Cung lão thái gia giọng đầy phiền muộn nói.
Lý Thần Hy liền trở lại ngồi đối diện với lão thái gia, tự mình rót một ly trà rồi cầm lên uống: "Không biết lão hầu gia đã nghe qua chuyện về vị tướng quân trẻ tuổi truyền kỳ của Bắc Cảnh chưa?"
"Nghe nói hai năm trước, q·uân đ·ội Đại Lương ở phía Bắc Cảnh xuất hiện một vị trẻ tuổi, tuyệt thế kỳ tài, hắn lấy thân phận tu sĩ bình thường bị chiêu mộ vào trong quân. Bắt đầu từ một binh sĩ bình thường, trong mười ngày ngắn ngủi liền thành một tên bách phu trưởng. Một tháng lúc sau, được đặc cách đề bạt trở thành vạn quân thống lĩnh, lại qua một tháng nữa, bởi vì chiến công thật sự quá mức hiển hách, liền trực tiếp nhảy vài cấp thăng thành đô thống. Đô thống phía trên muốn lên chức nữa phải thông qua binh bộ xem xét, rồi mới được phép sắc phong."
"Vậy mà vị người trẻ tuổi đó, mỗi lần lên chức đều khiến cho đám lão già binh bộ phải r·ối l·oạn hết cả lên, bởi vì mỗi lần phần phê duyệt lên chức công văn chuẩn bị gửi đi, thì phần lên chức công văn cao hơn lại được đưa đến, khiến bọn hắn phải soạn lại từ đầu. Tình trạng ấy cứ kéo dài cho đến khi không còn chức quan nào cao hơn để phong cho hắn nữa, vì đã hết đường xoay sở nên vị đại tướng quân ở Bắc Cảnh kia cũng chỉ đành biết khó mà lui, thoái vị nhường hiền."
"Đại Lương lập quốc mấy trăm năm, môn phiệt thế gia cát cứ nghiêm trọng, thế lực trong quân đều rồng rắn lẫn lộn. Ở cái nơi đó, cho dù có là tu sĩ, nhưng nếu không có thế lực ủng hộ thì việc thăng tiến là điều vô cùng khó khăn. Nhưng điều đáng sợ là ở cái nơi thập phần hỗn tạp ấy lại vô pháp chèn ép được chiến công của vị người trẻ tuổi kia. Thậm chí ngay cả bệ hạ cũng muốn gặp mặt một lần cái kia người trẻ tuổi, sáng lập ra tốc độ nhanh nhất trở thành đại tướng quân này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Nên đã hạ lệnh triệu kiến hắn vào kinh để làm lễ sắc phong." Nói xong Nam Cung lão thái gia liền uống một ngụm trà rồi nhín về phía Lý Thần Hy: "Ngươi hỏi ta chuyện này để làm gì a?"
"Ta nhắc đến vị đó là bởi vì chỉ có hắn mới có thể giúp Nam Cung gia thoát khỏi tình cảnh như hiện giờ." Lý Thần Hy liền lấy ra một phong thư ở trong ống tay áo sau đó đưa cho vị lão thái gia.
Sau khi mở phong thư ra đọc thì khuôn mặt bình tĩnh của Nam Cung lão thái gia từ nãy đời giờ đột nhiên biến sắc.
Ông đầy hốt hoảng hỏi: "Sao.. sao ngươi lại biết được thân phận thật sự của vị đó?"
Lý Thần Hy liền nhìn Nam Cung lão thái gia, ánh mắt đầy thăm ý, "chuyện này thứ cho vãn bối không thể tiết lộ, lão hầu gia chỉ cần biết thân phận thật sự của vị này chắc chắn là thật!"
Lời nói ấy hệt như sấm sét giữa trời quang, khiến Nam Cung lão thái gia chấn động không thôi.
Không đợi cho lão thái gia kịp hoàn hồn trở lại, Lý Thần Hy liền đứng dậy, chấp tay, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào ông: "Ta chính thức hỏi lại ngài một lần nữa, cuộc mua bán này, Nam Cung gia có chấp nhận làm không?"
Nam Cung lão thái gia khẽ lẩm bẩm: "Mặc dù biết đây là âm mưu nhưng mà vẫn không thể không làm theo." Nói xong câu đó ông liền thở dài, sau đó lập tức đứng dậy chắp tay nói: "Ta đại diện cho Nam Cung gia chấp nhận làm cuộc giao dịch này, ngươi cứ yên tâm, ngày mai cho dù có chuyện gì xảy ra thì bọn ta cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào, hộ ngươi an toàn đi tới được cổng thành."