Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 156: Ngoại truyện: Hàn An Nhiên

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 156: Ngoại truyện: Hàn An Nhiên


Lúc nàng đến đây, sư phụ của nàng hỏi nàng một câu, đến bây giờ nàng vẫn không trả lời được.

"Huyễn... thuật..."

Một loại tia sáng bao phủ xung quanh nàng, lấy từ vị trí của nàng làm trung tâm bắt đầu lan truyền sang khắp nơi.

Hàn An Nhiên thấy được cơ hội, nhưng nàng lại nhìn về phía Địa môn, nét mặt hiện ra một vẻ do dự trong chốc lát, nhưng ngay sau đó liền quyết định. Nàng thay đổi phương pháp t·ấn c·ông. Chuyển từ rỉa máu đối phương từ xa thành áp sát lại gần.

Nàng cất đi nụ cười trên mặt, lập tức hóa thành độn quang.

Một cô bé khoảng chừng 4, 5 tuổi đang cầm kiếm gỗ tập luyện. Nơi nàng đứng ở bên dưới một con thác nước lớn, hai bên bờ đều là vách núi cao chạm trời.

Tề Huỳnh ở phía xa quan sát. không còn sức lực nào nữa, ngã rầm xuống đất.

Bên trong Huyễn cảnh.

Mái tóc đen dài bị nước làm ướt đẫm chạm vào lưng, đều tung bay đều đặn mỗi khi kiếm gỗ được chém vào thác nước. Đã mười mấy năm trôi qua, nàng vẫn không tìm được câu trả lời cho chính mình.

Bởi vì hiện tại không còn giống vậy nữa. Nàng không phải là nàng khi còn nhỏ. Không phải luyện kiếm vì thích nữa.

May mắn, Hồ Mẫn lại bay đến gần chỗ của hắn.

Chỉ đơn giản như vậy thôi. Nghĩ liền hành động, nàng nói với sư phụ câu trả lời của mình.

Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm.

Nàng cũng không hiểu rõ. Ừm, cái gì đó kiếm thể nghe cũng hay đó nhưng nàng cũng không nhớ tên. Vốn tưởng rằng sẽ đơn giản như mọi người đều nói, một mực luyện kiếm liền sẽ thành.

Bởi vì sở hữu kiếm thể, nàng tu luyện vô cùng nhanh, cũng vô cùng dễ dàng.

Nàng đợi quá lâu rồi, nhưng xứng đáng lắm. Rốt cục cũng chờ đợi được.

Thế nhưng, ngày mà nàng bước vào Nguyên Anh cảnh, trở thành một cường giả thật sự. Sư phụ lại hỏi nàng một câu:

Cạch. Cạch. Cạch.

Trước khi mắt của hắn lờ mờ nhắm lại, chỉ thấy được khung cảnh Hồ Mẫn dần hóa thành khổng lồ, muốn nuốt chửng Hàn An Nhiên.

Kiếm ý của nàng cũng vì thế mà cộng minh.

Nàng lắp bắp: "Sư phụ, ta, ta..."

Đột nhiên, Hàn An Nhiên ngừng chuyển động. Kiếm gỗ cũng bị nàng nắm trên tay.

"Vì cái gì?"

Nàng không còn tu luyện vì yêu thích nữa, mà vì rất nguyên do.

"Vì cha ta, mẹ ta muốn."

Nàng mỉm cười nhìn kiếm gỗ dần thay đổi, tựa như khi còn là một đứa trẻ.

"Vì sư huynh nói ta chính là thiên tài."

Nàng xuất hiện tại điện nghị sự, đang muốn hỏi sư phụ có chuyện gì xảy ra.

"Ừm. Trả lời tốt. Từ ngày mai, ngươi bắt đầu tu luyện cùng sư huynh ngươi đi." Lần đầu tiên, sư phụ nói như vậy với nàng.

Đúng vậy. Trong tình cảnh thập tử vô sinh này, Hồ Mẫn mỉm cười. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ta luyện kiếm vì cái gì?"

"Tạ sư phụ dạy bảo."

"Vì được thành tiên."

Nàng vung kiếm, vì nàng thích.

Trong mắt nàng, vị trí của đối phương đã bị xác định, kiếm cũng đã trảm xuống, ngay tức khắc liền sẽ lấy đi tính mệnh của Hồ yêu.

Chương 156: Ngoại truyện: Hàn An Nhiên

Đây là lần đầu nàng cười sau một thời gian rất dài. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ánh sáng ấm áp chiếu vào thân thể của Hàn An Nhiên, gia tăng lên khả năng tham ngộ của đối phương. Lợi dụng lúc đối phương mất tập trung mà đồng thời sử dụng thêm một loại thuật pháp khác.

"An Nhiên, ngươi không trả lời được sao?" Sư phụ hỏi nàng. Giọng nói ôn hòa, nhẹ nhàng không mang bất kỳ ý trách móc nào.

Không bỏ qua cơ hội này, hắn lập tức ném lên đao của mình thẳng về phía nàng. Không cần thiết phải gây thương tổn nặng cho nàng. Chỉ cần khiến cho nàng tốn thời gian để phản ứng lại thanh đao thì Hàn An Nhiên sẽ có cơ hội tung ra đòn kết liễu.

Không phải Chỉ uyên kiếm pháp sư do phụ dạy nàng, mà là của nàng sáng tạo.

Hàn An Nhiên hành động theo bản năng, ngỡ rằng đây cũng là Thiên Dương Tịch Nhãn như trước đó nên không quá quan tâm đến.

Thanh đao đâm vào thân thể của Hồ Mẫn, nàng lập tức bị khựng lại một nhịp. Tốc độ bay vì thế mà giảm xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng cung kính hành lễ, nói lời cảm ơn với sư phụ:

Cô bé 4, 5 tuổi khi đó cũng đã trưởng thành nhưng hành động cũng vẫn như vậy.

Câu này dễ. Nàng biết rõ câu trả lời, nhưng khi lời đến khóe miệng lại không nói ra được.

"Vì mọi người đều nói thế."

Sư phụ nói với nàng, trước tiên phải trả lời được câu hỏi, sau đó mới bắt đầu tu luyện.

"Ngươi tập kiếm vì cái gì?"

Hôm nay, khi vung kiếm lên, nàng chợt hiểu đến một vấn đề.

Loại còn lại là Mê Huyễn Trầm Luân. Đây là thần thông đặc trưng của Hồ ly nói chung, Minh Hồ nhất tộc nói riêng. Hồ Mẫn không dùng đến nó khiến cho đối phương chủ quan, mãi đến khi cận kề c·ái c·hết mới dùng đến. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Rốt cuộc vì cái gì?"

Kiếm của nàng cũng có danh, tên Vẫn Mộc.

Nàng tận dụng ưu thế tốc độ, trong chốc lát liền đã đến gần vị trí của Hồ Mẫn.

Mà cũng chính vào lúc này, nàng ngộ ra Kiếm của chính mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Vì lưu danh vạn cổ."

"Cầm lấy, cố gắng tu luyện."

Kiếm gỗ vốn luôn theo nàng từ nhỏ được kiếm ý bao la bát ngát tràn vào, giúp cho nó thoát thai hoán cốt.

Đúng lúc này, mặt đất xuất hiện rung động.

Mà là Dương Quang Minh Ngộ.

Một loại là Dương Quang Minh Ngộ. Ngoài việc làm cho Hàn An Nhiên nhầm lẫn đây là Thiên Dương Tịch Nhãn, còn có tác dụng tăng cao sức suy luận, ngộ tính.

Hắn muốn giúp, nhưng vô lực. Cứ như vậy, tầm mắt của hắn dần rơi vào bóng tối. Miệng của hắn thì thầm hai chữ rồi lâm vào yên lặng.

Nàng nhận ra, nàng thay đổi.

Soạt.

"Vì cái gì?"

Hai loại thần thông cùng phối hợp, khiến cho đối phương bị rơi vào bên trong huyễn cảnh càng sâu.

Cô bé cầm kiếm gỗ chém vào thác nước, hết lần này đến lần khác, chỉ lặp lại một hành động chém vào thác nước. Tiếng nước đổ ào từ trên cao lấn át hết mọi âm thanh, kể cả câu hỏi mà nàng tự hỏi chính mình.

Nàng cắn chặt môi dưới, dù cho không muốn nói, vẫn chậm rãi phun ra hai chữ: "Thay đổi."

Hiện tại, người đ·ã c·hết.

Thế nhưng, đây không phải là thuật pháp Thiên Dương Tịch Nhãn.

Sư phụ nàng bình tĩnh, không thể nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào trên gương mặt người. Hắn xoa đầu nàng, nói:

Lần này không như trước đó, nàng thuận lợi tu hành, cũng thuận lợi quên đi lí do trước kia.

Hai hàng nước mắt không tự chủ tuôn rơi khỏi khóe mắt. Là nước mắt của hạnh phúc.

Luyện kiếm linh, trúc kiếm cơ, ngộ kiếm tâm, rèn kiếm ý. Mọi thứ rất đơn giản với nàng

Tay nàng không tự chủ mà buông ra, Vẫn Mộc Kiếm rơi xuống sàn.

Nàng thử trả lời rất nhiều nhưng tất cả đều không đúng. Vì thế, nàng bị sư phụ phạt phải đứng ở thác nước này vung kiếm.

"Ngươi luyện kiếm vì cái gì?"

Nhưng không phải như thế.

"Thay đổi là tốt. Nếu đã đổi thì cũng đổi thôi. Nhưng có cái mới rồi cũng nên bỏ đi cái cũ. Dù sao ngươi cũng phải học cách lựa chọn. Hiểu không?"

Hóa ra, vừa ra Yêu Vương Ngưng Châu của Hồ Mẫn thi triển đến hai loại thần thông.

Hóa ra Tề Huỳnh chưa từng gục ngã. Nhưng hắn cũng chỉ có thể yên lặng đứng đó, chờ đợi thời cơ cho Hồ yêu này để lộ ra sơ hở. Bởi vì hắn không còn nhiều sức, chỉ có thể ráng dành lại sức lực cho đòn bất ngờ duy nhất.

Nàng tu luyện vì trường sinh, vì phi thăng, có thể đạp sư huynh trên chân mình, trở thành đệ tử yêu thích của sư phụ.

Ngay bên cạnh chỗ của sư phụ nàng đứng, có một bộ t·hi t·hể không đầu. Người này không phải ai khác, chính là sư huynh của nàng. Vị sư huynh đã luôn dìu dắt nàng từ lúc mới bước vào môn.

Kiếm gỗ trong tay nàng vung lên, chuẩn bị phanh thây Hồ Mẫn thành ngàn mảnh. Nàng đưa mắt nhìn Hồ Mẫn, muốn nhìn thật kỹ đối phương vẫn lạc.

Yêu Vương Nguyên Châu trong người nàng đang kích hoạt.

Nhưng lời còn chưa kịp hỏi, cảnh vật trước mắt của nàng đã trả lời.

Đúng lúc này, trên khóe miệng Hồ Mẫn chợt cong lên thành một ánh trăng khuyết.

Nói xong, sư phụ lấy ra một quyển thư tịch, đưa đến trước mặt nàng.

Nàng đi đến nơi đây học kiếm bởi vì nàng được mọi người đều nói rằng nàng có thiên phú, ngày sau thiên hạ này sẽ có 1 phần giang sơn của nàng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 156: Ngoại truyện: Hàn An Nhiên