Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 157: Ngoại truyện: Kết thúc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 157: Ngoại truyện: Kết thúc


Nàng ngao du bốn phương, trải nghiệm hồng trần. Thế nhưng nàng tu Vong Tình Đạo.

Bởi vì đã sử dụng bí thuật tách rời Nguyên Thần, tạo ra phân thân nên nàng bị trọng thương càng thêm nghiêm trọng. Tự biết bản thân không qua được cửa tử, nàng cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng, lấy ra Nguyên Châu khỏi người, sau đó rơi đập xuống mặt đất.

Hàng loạt Long Mạch bị dẫn nổ, Yêu giới bị chìm xuống biển sâu.

Bước vào Hóa thần chi cảnh, trở thành Vẫn Mộc nguyên sư. Một cái tên mà bất kỳ Yêu thú nào nghe qua cũng sẽ phải kh·iếp sợ, trốn chui trốn nhủi khắp mọi ngõ ngách.

"Ngươi không có vấn đề, mà là ta có vấn đề sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau đó không lâu, Nhân-Yêu đại chiến nổ ra. Nàng tự nguyện chiến đấu ở tiền tuyến, cũng tự nguyện đăng ký tham gia nhiệm vụ lần này. Chỉ cần Yêu tộc bị diệt, cái gì cần phải làm thì nàng đều sẽ làm.

Huyễn cảnh cùng tan biến. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hồ Mẫn cũng không né, mà chọn kích phát uy lực của Nguyên Châu, tiến hành tự bạo.

Hóa lão niên.

Lần vung kiếm này, dùng toàn lực.

Nàng đứng lặng yên ở đó thật lâu.

Nàng bất ngờ, ngẩng đầu nhìn về nó, thắc mắc hỏi.

Trong mắt Hàn An Nhiên hiện tại, có tới hai Hồ Mẫn. Nàng vội vàng sử dụng thuật pháp, tạo ra vô số kiếm gỗ bảo hộ chính mình.

"Yêu tộc đáng c·hết... Yêu tộc đáng c·hết... Yêu tộc đáng c·hết..."

Thế nhưng, xung quanh không hề bị ảnh hưởng. Thác nước vẫn đổ nước, vách đá vẫn sừng sững.

"Trác ca à, ta đi vào luân hồi chờ chàng trước vậy."

Sinh cơ lẫn linh lực của Hàn An Nhiên lập tức tiêu tán, mà nàng cũng già đi với tốc độ mà mắt thường có thể thấy rõ.

Nàng lợi dụng việc Hàn An Nhiên lách qua một bên, liền thi triển Diệt Tuyệt Quang Trụ ở 4 đuôi, bắn thẳng về phía Tề Huỳnh đang hấp hối phía dưới.

Tuy thế, tình hình của Hồ Mẫn cũng không hề ổn.

Nàng lắc đầu không hiểu, tự chỉ chính mình.

Đây là ta, vì sao ta lại không còn nhớ được những lí do kia nữa? Ta đã quên, vì sao?

Trong khoảng cách mặt đối mặt gần như vậy, pháp thuật dựng tường Kiếm gỗ không thể nào nhanh bằng tốc độ bay của Quang Trụ.

Giọng nói lại vang lên bên tai, lặp lại lời của nàng.

Hàn An Nhiên lâm vào huyễn cảnh, đối diện với tâm ma của chính mình. Tưởng chừng như lúc đó nàng đã bị chính tâm ma của mình nuốt chửng nhưng cuối cùng lại thoát ra thành công.

Nàng ngây ngẩn.

Cuối cùng, hóa thành cát bụi.

"Vẫn Mộc, ngươi bị sao vậy?"

Nghe thấy lời này, hai con mắt của nàng chợt lóe lên huyết quang, hiện ra từng sợi gân máu trên mắt. Nàng tự lẩm bẩm.

Nàng mơ hồ nhớ tới câu hỏi này. Đây là câu hỏi của sư phụ hỏi nàng.

Hồ Mẫn thứ hai, tiếp cận áp sát Hàn An Nhiên cũng không khả quan hơn.

Quang Trụ xuyên thủng thân thể Tề Huỳnh, cũng hủy diệt Võ Hồn của hắn.

Lần này chỉ bắn một tia, nhưng lại nhằm vào thẳng châm đang cắm trên người của Hàn An Nhiên.

Cái lạnh này, rất lâu không cảm nhận đến.

Nàng bắt đầu tu luyện Vong Tình đạo,

Nàng chỉ vung tay đơn giản, không dùng lực.

Hóa trung niên.

"Ta luyện kiếm vì cái gì?"

"Đây là ta?"

Con dao hai lưỡi của việc cận chiến đó là có thể dễ kết liễu đối phương nhưng ngược lại cũng khiến đối phương dễ dàng làm vậy với vậy.

Đúng vậy. Chính là 1 trong 6 cây châm trước đó.

Nàng cúi đầu nhìn kiếm gỗ trên tay, không tự chủ lộ ra một nụ cười.

Nàng nhớ được, nàng luyện kiếm vì nàng thích.

Ở vị trí gần như vậy, nàng không thể né.

Nàng đi đến một vách núi, này cũng có thác nước đổ xuống.

Hàn An Nhiên cảm nhận được đối phương muốn dẫn nổ, đương nhiên sẽ không ở lại.

Bên tai nàng có một thanh âm vang lên, thay nàng trả lời. Giọng nói này không phải của ai khác, lại là giọng của chính nàng.

Tay nàng chạm vào nước, vô tình lại cảm nhận được cái lạnh.

Hồ Mẫn Yêu Vương, vẫn lạc.

Hàn An Nhiên cũng không ăn chay. Nàng không hề giữ lại dư lực như trước đó nữa, thi triển Chỉ Uyên kiếm pháp lần nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hồ Mẫn ho ra máu tươi, tinh thần cũng không còn tỉnh táo. Trên bụng nàng bị Vẫn Mộc kiếm đâm xuyên qua, đang bị kiếm ý của nó tàn phá toàn bộ cơ thể.

Hàn An Nhiên mở mắt ra. Nàng cảm giác được nguy hiểm, lập tức tránh né.

"Vì báo thù... Vì tiêu diệt Yêu tộc..."

Mà ở thực tại, cũng chỉ mới qua chưa tới một khắc của đồng hồ.

Nàng vung tay về phía thác nước, chém một phát thẳng vào vách đá. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hồ Mẫn vừa nói, vẫn vừa tranh thủ làm việc.

Nhưng Hồ Mẫn đã tính trước, sao có thể để Hàn An Nhiên làm như vậy?

Sau đó, nàng lại nhìn thấy quá trình chính mình trưởng thành.

Nàng lập tức biến về phía sau, né tránh công kích của con Hồ yêu điên này.

Qua thật lâu, nàng vẫn ngồi ở đó nhưng đang bắt đầu lặp lại câu hỏi của cô bé.

Nàng tiếp tục, nhìn thấy chính mình hiện tại.

Hàn An Nhiên, vẫn lạc.

Một cái bóng người hiện ra trước mắt.

Nàng nhìn vào mặt nước, tự nói: "Chuyện ở đây đã xong, cũng nên phi thăng thôi."

Thế nhưng vượt ngoài dự đoán của Hàn An Nhiên. Hồ Mẫn không hề tự bạo, mà không biết từ lúc nào bên cạnh nàng lại xuất hiện một Hồ Mẫn khác.

Nàng ngắm nhìn cô bé, đôi mắt không có cảm xúc, chỉ chăm chú nhìn.

Đến cuối cùng, Hàn An Nhiên cũng chỉ có thể chấp nhận. Mắt nàng nhắm lại, mà khuôn mặt dần dần già nua lại hiện ra một vẻ thanh thản. Nhiệm vụ thất bại, thân tử đạo tiêu.

Là một cô bé tầm bốn, năm tuổi đang vung lên kiếm gỗ, liên tục trảm vào mặt suối. Cô bé liên tục hỏi mình một câu hỏi.

"Ta luyện kiếm vì cái gì?"

"Ta luyện kiếm vì ta thích."

Lúc này, kiếm gỗ vốn đang yên lặng đeo bên đai lưng nàng chợt lóe sáng, tự động rời khỏi vỏ.

Nàng không chần chừ, đưa tay nắm lấy Vẫn Mộc Kiếm.

Châm bị chiếu rọi, nát thành từng mảnh. Sáu huyệt mất một, nghịch mệnh không thành.

Lúc đó, nàng đã chọn bỏ đi sơ tâm.

"Cảm ơn ngươi. Ngươi đã nhắc ta nhớ."

Nàng hận Yêu tộc, nàng muốn báo thù. Tất cả Yêu tộc đều phải chôn cùng sư huynh.

Chợt, nàng nheo mắt lại. Bởi vì nàng cảm thấy không ổn.

Nói xong, nàng đưa tay cầm lên Vẫn Mộc Kiếm, lại vung ra một kiếm.

Nhất Niệm Sinh Kiếm, Vạn Kiếm Tề Xuất.

Tề Huỳnh không còn sức phản kháng, thậm chí còn rơi vào hôn mê. Cho nên hắn không có khả năng chống đỡ.

Đuôi cáo của Hồ Mẫn vừa hiện ra liền đã ngưng tụ thành Diệt Tuyệt Quang Trụ.

"Mê Huyễn Trầm Luân, có thể khiến bao người chấp nhận chìm vào trầm luân lại bị ngươi dễ dàng phá vỡ. Ngươi quả thật làm cho bản Vương mở rộng tầm mắt."

Nàng thầm nghĩ: "Hình ảnh vừa rồi nhìn thấy, trông thật quen."

Sư huynh vẫn lạc. Nàng mất đi tri kỉ. Mà lí do của chuyện này hết thảy đều do Yêu tộc gây ra.

Nàng đi dạo từng bước, từ Bắc Bộ, đến Tây Bộ, Nam Bộ, rồi Đông Hải.

Một kiếm trảm hư vô,

Tề Huỳnh, vẫn lạc.

Nàng nhớ được, nàng luyện kiếm không còn chỉ vì thích nữa, mà vì rất nhiều lí do khác.

Rắc. Rắc. Rắc.

Vẫn Mộc Kiếm vẫn phủ nhận lời nàng. Sau đó, nó làm một cái tư thế giống như muốn nói "Ngươi không tin, cứ thử vung kiếm."

Lời nói này vừa phát ra, Vẫn Mộc Kiếm liền chuyển động.

Đại chiến Nhân-Yêu kết thúc, nàng trở thành một trong những nhân vật chủ chốt của nhân tộc.

Đến cuối cùng, đôi mắt đẹp của nàng vẫn nhìn về phía hòn đảo bay ở nơi xa. Nàng hoàn thành trách nhiệm với gia tộc nhưng cũng vì vậy mà thất hứa với đạo lữ của chính mình.

Một đòn toàn lực của Kiếm tu đấu với Yêu Vương hậu kỳ tự bạo. Thật khó mà so sánh được ai yếu, ai mạnh.

Trong mắt nàng, đã quên hết thảy tình cảm.

Hồ Mẫn nhìn chằm chằm Hàn An Nhiên, cảm thán nói:

"Nếu đã như vậy, chúng ta đành cùng nhau c·hết thôi." Nói đến đây, nàng nhìn về phía tòa đảo bay ở nơi xa, cảm giác được Giao Trác còn đang nằm thoi thóp ở đó, không rõ sống c·hết.

"Đúng vậy... Bọn chúng đáng c·hết..."

Trên người nàng không biết từ bao giờ đã có dây leo bò lên, cũng đã có tổ chim được dựng trên đầu.

"Ta không có vấn đề. Ta rất ổn."

Vô số kiếm gỗ đồng loạt đánh thẳng về phía của Hồ Mẫn.

"Ta luyện kiếm vì cái gì?"

Nàng cúi đầu xuống thấp, ngồi chồm hổm nhìn xuống mặt nước.

Một Hồ Mẫn bị dính phải toàn bộ sát chiêu Vạn Kiếm Tề Xuất của Hàn An Nhiên, đã không còn tồn tại.

Nàng rốt cuộc cũng mở mắt ra, mỉm cười nói.

Cái lạnh này, thật rất nhớ.

Chương 157: Ngoại truyện: Kết thúc

Hàn Y Nhiên cầm Vẫn Mộc kiếm chém g·iết mấy chục đầu Yêu Vương chạy đi tị nạn. Sau đó tiếp tục t·ruy s·át từng tộc Yêu thú còn sót, đuổi tận g·iết tuyệt.

Trở thành đỉnh tiêm của tu chân giới, nàng cuối cùng cũng đạt được viên mãn.

Miệng lớn của hồ ly chuẩn bị đóng lại để cắn xé con mồi này lại xui xẻo để nó vụt mất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 157: Ngoại truyện: Kết thúc