Nhàn Du Vấn Đạo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 159: Ngươi ăn hết?
Rất nhanh, hắn đã cảm giác được vị trí lối vào.
Đến lúc đó, Tiểu Huyền kẹt ở đây vì không biết cửa ra sao? Cũng còn may là hắn suy nghĩ thấu đáo nên đã dặn dò trước.
Nguyễn Long Duy cố gắng cổ vũ bản thân tiến lên, không cần phải sợ hãi.
Chương 159: Ngươi ăn hết? (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn tham ngộ Nguyên khí, cũng nhận biết được nhiều thứ, ngoài ra còn nhìn trộm đến một ít lịch sử của giới này, nhưng khi tỉnh lại liền quên mất.
"Ta đã phá được trận pháp, cũng đã giải trừ nguy hiểm ở phía trên. Hiện tại đã có thể đưa Giao Trác Yêu Vương xuống. Nhưng ta cảm giác bản thân không thể tự mình đem toàn bộ thân thể hắn xuống được. Phần xương cốt dính liền kia dù sao cũng quá nặng. Nên ta dự định đi qua Nguyên khí chi đảo tham ngộ. Nếu như may mắn đột phá tu vi thì có thể dễ dàng giúp ngươi hơn. Như vậy cũng hợp ý ngươi đúng không?"
"Đáng tiếc." Nguyễn Long Duy hơi thất vọng. Có thần thông này hỗ trợ, hắn có thể tăng cao tham ngộ hiệu quả lên nhiều lần.
Trên thân thể bắt đầu tản ra Linh lực, Chân khí cùng Hạo Nhiên chính khí. Nương theo đó, Minh Nguyệt Kiếm cũng xuất hiện.
"Ừm." Nguyễn Long Duy nheo mắt lại, lấy tay sờ trán của mình, xong tự hỏi.
Nói xong, hắn truyền âm cho Tiểu Huyền dặn dò thêm một câu.
Trải qua rất lâu, Nguyễn Long Duy lúc thì nói "Ta hiểu." lúc thì nói "Ta không hiểu.".
Nguyễn Long Duy đến trước cột trụ, bắt đầu quan sát.
Giọng nói của Kế Bi không nén nỗi vẻ tò mò, hỏi:
Nói xong, hắn lại nhìn về phía cột trụ. Hẳn là đi ăn vụng?
"Linh khí nơi đây thật tốt, có nên cẩu không? Tu luyện đến thật mạnh rồi lại ra ngoài?"
Thật sự quên sạch sành sanh.
'Ừm, tự lượng sức đi. Đừng có ảnh hưởng đến ta là được. Nhớ kỹ thân phận của chính mình. Ngươi ở nhờ, không được quậy phá."
Nguyễn Long Duy tự cười, lắc đầu tự nói:
Hồi phục lại tinh thần, hắn chuẩn bị rời khỏi đảo này.
Linh khí bên trong càng tinh thuần, nhiều gấp bội so với bên ngoài. Hắn có cảm giác, chỉ cần ở đây tu luyện là có thể tốn rất ít thời gian để tấn thăng Kết Đan kỳ.
Ấn ký cũng vì thế mà bắt đầu tối dần, nó lưu luyến để cho Thiên địa Nguyên khí rời khỏi mi tâm, trở về trụ cột.
Mà các loại khí của hắn cũng biến thành hình rồng. Long ảnh vờn quanh cột trụ, đưa ánh mắt kiêu ngạo nhìn hướng đối phương.
"Ngộ ra gì sao?"
Kế Bi có nói, tu vi không đủ hẳn sẽ quên nhưng sau này khi lĩnh ngộ ra được thứ này một lần nữa, hiệu quả sẽ nhờ đó tăng lên rất nhiều.
Ngưng Châu yên lặng suy nghĩ, sau đó di chuyển lên xuống thể hiện đồng ý.
Nguyễn Long Duy lắc đầu, nói:
Nguyễn Long Duy quay trở về đảo bay bên kia để gặp lại Kế Bi.
Nguyễn Long Duy vừa suy nghĩ, vừa đưa thần thức dò xét xung quanh. Rất nhanh, hắn tìm thấy được nơi mà Kế Bi miêu tả. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngươi vụng trộm làm gì?"
Vẫn nên tranh thủ tham ngộ, sớm rời khỏi, tránh vướng vào rắc rối."
"Chẳng lẽ đúng như Kế tiền bối nói là ta phải lại gần tham ngộ?"
"Lại là một không gian khác."
"Toàn bộ đều quên? Không nhớ được thứ gì? Tất cả cảm ngộ đều quên?"
Hắn mở mắt ra, hít một hơi thật sâu, cuối cùng thở dài thất vọng:
Nguyên Châu lượn ngang qua ngang lại, thể hiện ý phủ định.
Nguyễn Long Duy sử dụng thuật pháp mà Kế Bi dạy cho hắn, tìm kiếm lối vào đảo.
Hắn không dùng đến ấn ký. Đối phương có sức cám dỗ như vậy, dùng một lần liền sẽ nghiện. Đến lúc đó đạo tâm sụp đổ, còn tu đạo được nữa sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Không bao lâu, hắn đã tới vị trí của đảo Nguyên khí.
Nhân Yêu đại chiến đã qua, Kế tiền bối cũng không yêu cầu ta dẫn nổ Long Mạch. Không cần sợ."
Cột trụ cảm giác được ấn ký, chợt tỏ ra run rẩy.
"Cách 1000 dặm hướng Đông Nam, lệch phải có lối ra. Nếu như ta tham ngộ quá lâu ở trên đảo hoặc xảy ra chuyện, ngươi có thể ra ngoài trước."
Nhưng Nguyễn Long Duy cũng không lo lắng. Hắn đã có thể kiểm soát ấn ký. Phong ấn nó lại một chỗ không cho đi ra ngoài là xong.
"Vô tri tiểu tu sĩ. Huyễn tưởng mà thôi. Không có phương hướng tu luyện, làm sao có thể tu?
Hắn men theo lối vào, chầm chậm tiến vào đảo.
"Đúng vậy, ta chỉ tham ngộ. Làm xong là đi ra liền. Có việc gì sao tiền bối?"
Nhưng Nguyễn Long Duy thất vọng ở việc quên đi lịch sử của giới này. Khó lắm mới có cơ hội nhìn trộm đến, thế mà lại quên.
Cột trụ được ngưng tụ bằng từng sợi khí mỏng với nhau, mờ mờ ảo ảo. Chín màu sắc thay phiên luân chuyển khắp vị trí của cột, cũng thay nhau xuất hiện ở từng vị trí họa tiết khác nhau.
Còn nữa, nơi đây nhiều khả năng là nơi bị Thánh tộc ẩn giấu. Ta lại trốn vào đây tu luyện, một ngày xui xẻo nào đó bị bọn hắn bắt được, phải làm sao?
Nguyễn Long Duy nhận ra được bất thường. Trong đầu lập tức nghĩ.
"Bước đầu tiên, lấy bản thân."
Hắn mượn nhờ từng loại lực lượng của chính mình, cảm nhận đến từng chuyển động của cột trụ, đưa bản thân hòa vào xung quanh. Cũng lúc này, hắn bước vào trạng thái vong ngã.
"Ta không có ác ý, không phải sợ.
"Bước thứ hai, ngộ thiên địa."
Nguyễn Long Duy cảm thấy cách thức những họa tiết này giống như tranh ghi chép trong hang động thời tiền sử hắn từng xem trên TV vậy.
Thiên địa Nguyên khí không phải vật tầm thường, Nguyễn Long Duy đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội. Hắn sợ có chuyện phát sinh, lại bị chuyển về Nhân giới.
Lại một lúc lâu sau, khi Nguyễn Long Duy bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại.
Kế Bi lâm vào yên lặng, lúc sau mới nói:
"Ta quên."
"Cũng không biết đi qua bao lâu."
Nói xong, hắn ngự kiếm rời đi, tiến thẳng về đảo Nguyên khí.
"Ấn ký c·h·ó, ngươi dám ăn cảm ngộ của ta?"
"Kế tiền bối, ta tham ngộ xong."
Trước mặt hắn là một cột trụ lớn gồm chín màu sắc khác nhau, bên trên có rất nhiều họa tiết.
Ấn ký không quan tâm đến cảm nhận của cột trụ. Nó cố gắng phát sáng hơn, nhưng không thành công. Nó bị nhốt ở trong, không làm gì được.
"Có ngộ một ít thứ nhưng cuối cùng lại quên."
"Ngươi chỉ ở đó tham ngộ?"
Nguyễn Long Duy gật đầu, hỏi:
"Bước thứ ba, quan sát bản nguyên."
"Có thể tới được, nhưng không thể ra. Yêu Binh sơ kỳ thì làm sao bay?"
Nguyễn Long Duy chăm chú quan sát chuyển động của Nguyên khí, nhìn rõ từng loại lực lượng bên trong. Những thứ này, hắn cảm giác được đến chúng, lại như không cảm giác đến. Mơ hồ ảo diệu không tưởng nổi.
Cũng vì vậy, hắn không biết đến chuyện sắp xảy ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghĩ như thế, hắn liền cất bước rời khỏi đảo.
"À, thần thông kia còn dùng được sao?" Hắn hỏi đến Dương Quang Minh Ngộ.
"A. Đảo gì cơ?" Tiểu Huyền nhìn về hướng hắn bay đi, chỉ thấy một khoảng trời mênh mông. Nàng còn chưa hiểu chuyện gì, muốn hỏi cũng đã không còn thấy người ở. Sau đó, lại nhìn về hướng Đông Nam. Xa xa có một chấm đen nhỏ ở trên trời cao. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyên khí bắt đầu tụ lại, chầm chậm bay vào bên trong mi tâm, bắt đầu giúp đỡ ôn dưỡng cho ấn ký.
"Được. Vậy ngươi ở đây đợi cùng Tiểu Huyền."
Nguyễn Long Duy nhảy xuống đất, bước đến gần Ngưng Châu, nói một câu chân thành:
Mà trong quá trình Nguyễn Long Duy tham ngộ, những suy nghĩ này của hắn cũng được Ấn ký tiếp thụ.
Ừm, tuy không thấy được, nhưng xác định đã tới. Lí do đơn giản là không vào được, bị chặn lại.
Không gian này không quá lớn, chỉ bằng khoảng một sân bóng.
Kế Bi hoài nghi:
"Kỳ lạ. Vì sao có thể nhìn nhưng không thể nhớ? Vừa nhìn xong lại quên?" Nguyễn Long Duy đứng ở xa quan sát cột trụ.
Trên mi tâm ngay trán bắt đầu phát sáng. Một đạo ấn ký cực kỳ mơ hồ hiện ra, không thể nhìn rõ hình dạng, chỉ thấy ánh sáng rất nhỏ tản ra.
Lại nói, dù cho Kế tiền bối có dạy cho ta công pháp, chẳng lẽ cứ thế tin tưởng mà dùng?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.