Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 240: Cảm ngộ Diệp Cửu Biến

Chương 240: Cảm ngộ Diệp Cửu Biến


Sau khi thần thức đi vào trong ngọc giản, sắc mặt Nguyễn Long Duy theo từng nội dung trong đó thay đổi liên tục.

Hắn khép lại ngọc giản, bội phục nói:

"Thật là lợi hại. Bắc Kiếm ban hành đãi ngộ tốt như vậy không chỉ khiến cho tu sĩ trong thành tình nguyện chấp hành nhiệm vụ mà còn khiến cho tu sĩ tứ xứ mộ danh xin gia nhập."

Sau đó lại hỏi: "Nhưng mà lượng tiền này từ đâu mà ra?"

Vân Huỳnh nghe được câu này, vốn định mở miệng trả lời nhưng hắn chợt dừng lại. Sau khi gia cố cấm chế cách âm trong phòng một lần nữa thì mới nói:

"Đây xem như là chuyện cơ mật. Chính ta cũng không có quyền biết đến. Nhưng mà cách đây hai tháng nghe đồn trong thành có quý nhân đến thăm. Dù vậy tin tức này rất nhanh bị dập tắt, về sau không còn ai nhắc đến nữa."

-"Quý nhân? Là cấp bậc nào?"

"Cái này không rõ, e là cả tám đường chủ đều phải ra mặt tiếp đón vị này. Khi đó ta đang hỗ trợ Hồng đường chủ luyện đan, vì thế mới biết được đôi chút."

"Dù cho là Nguyên Anh tu sĩ đích thân đến cũng khó có được đãi ngộ này. Vấn đề không nằm ở thực lực của người đến mà phải là ở thế lực sau lưng y."

Nguyễn Long Duy trầm tư suy đoán, chợt nghĩ đến vấn đề gì, hỏi:

"Vân huynh nói là hai tháng trước đây? Là sau hay trước sự kiện Ngoan gia bị tập kích?"

-"Sau khi, khoảng chừng một vài ngày sau khi tin tức truyền đến Bắc Kiếm. Thế nào, Nguyễn lão đệ có phát hiện gì sao?"

Nguyễn Long Duy nghe vậy thì suy đoán trong lòng đã được xác nhận. Hắn nói:

"Như vậy thì e rằng chuyện này có liên quan đến việc Ngoan gia bị tập kích. Theo tin tức truyền đến thì cố hơn mười mấy chỗ gần biên giới Ngoan gia bị phá hủy, Trúc Cơ tu sĩ ở đó kẻ thì b·ị t·hương, kẻ thì c·hết. Tuy rằng không xác định được ai là h·ung t·hủ nhưng mà..."

Vân Huỳnh nghe lời nói lấp lửng, dồn dập hỏi:

"Nhưng mà thế nào? Ngươi mau nói, đừng có nhả chữ rồi lại nuốt."

Nguyễn Long Duy không có nói, chỉ lấy tay vẽ lên không khí.

Vân Huỳnh híp mắt nhìn, loáng thoáng nhìn được mặt chữ, sau đó sắc mặt liền biến thành âm trầm:

"Ý ngươi là..."

Nguyễn Long Duy không có xác nhận, chỉ giải thích:

"Không chắc. Chỉ là dựa theo phương pháp điều tra dựa trên động cơ gây án mà thôi. Nếu như không xác định được h·ung t·hủ thì nên tìm kiếm xem ai được hưởng lợi nhiều nhất từ hành động này."

Vân Huỳnh xua tay bảo dừng:

"Việc này tốt nhất không cần đoán nữa. Ta vốn cũng chỉ thuận miệng nói cho ngươi thôi, xem như nghe chơi là được."

"Tới đây thì nhiệm vụ của ngươi coi như kết thúc. Gác lại toàn bộ công tác, chuẩn bị sớm trở lại Bắc Kiếm đi. Ngày mốt sẽ có một đội từ đây trở về Bắc Kiếm, ngươi có thể đi theo bọn họ cho thêm an toàn."

"Dù cho trước đó đã nói ngươi không bị người khác ôm hận nhưng sự thật chuyện này do ngươi gây ra vẫn còn đó, không chừng sẽ có kẻ điên không làm theo lẽ thường. Đây là trận đan mà Đường chủ giao cho ta phòng thân, chỉ cần là Giả Đan tu sĩ trở xuống thì đều có thể kiềm chân được. Bây giờ ngươi giữ nó đi."

Nói xong, Vân Huỳnh ném về phía hắn một vật có hình dạng tương tự trái banh tennis nhưng là màu đen.

Nguyễn Long Duy bắt trọn trận đan vào tay, trong lòng âm thầm ghi lại ân tình của Vân Huỳnh: "Đa tạ Vân huynh."

Hắn dành ra ra hai tháng làm việc ở Tây Kiếm, tính ra đã gần bằng một phần ba thời gian ở tại Bắc Kiếm nhưng tình cảm đối với Tây Kiếm thì không có một chút nào.

Ngoài việc nơi này lợi dụng hắn để giương mưu ra thì còn lí do khác là hắn thường ngày chỉ bày trận rồi nghỉ ở trong phòng, không có tiếp xúc cùng ai.

Bản mệnh linh dược là dây leo của hắn trong thời gian này có tiến triển tốt, không hề bài xích hình dạng Thanh Linh Kiếm chút nào. Đặc biệt là mỗi lần Nguyễn Long Duy thử vận dụng Cửu Diệp Biến cùng Thanh Linh Kiếm thì trong lòng hắn lại sinh ra một loại cảm ngộ mới. Cảm ngộ này rất kỳ lạ, có thể giúp hắn tiến hành suy diễn kiếm pháp mới từ căn cơ là Diệp Cửu Biến.

Diệp Cửu Biến khi được Thanh Diệp chân nhân sáng tạo ra không phải một loại thuật pháp cố định mà là một loại biến pháp, số lượng không chỉ dừng lại ở chín. Chẳng qua cực hạn của Thanh Diệp ở thời điểm đó chính là con số chín mà thôi.

Nhưng như thế nào là biến? Chính là lấy cảm ngộ của tu sĩ để tu luyện cùng Diệp Cửu Biến, tùy ý tạo ra thuật pháp phù hợp bản thân.

Không sai, không chỉ giới hạn ở kiếm pháp, Diệp Cửu Biến có thể trở thành mọi loại thuật pháp. Vấn đề nằm ở trình độ người tu luyện mà thôi.

Giống như Nguyễn Long Duy hiện tại, đệ nhất biến của hắn giống như Thanh Diệp chân nhân là Diệp Độn nhưng đệ nhị biến lại là Thanh Linh Kiếm.

Hai ngày sau, Duy nhập hội cùng đoàn người cùng trở về thành Bắc Kiếm.

Ngồi ở trên phi chu, hắn đăm chiêu suy nghĩ, bắt đầu thử nghiệm thuật pháp bên trong đan điền. Theo suy nghĩ của hắn, Diệp Cửu Biến thực ra chỉ có tác dụng hỗ trợ sáng tạo thuật pháp. Trong đó ví dụ như Diệp Tế, Diệp Tử cũng là như vậy. Thanh Diệp chân nhân khi xưa sáng tạo ra chúng bởi vì trong lòng của hắn có nhiều thù hận.

"Dạo gần đây vẫn chưa tìm ra được phương pháp tu luyện phân thân, nếu không tìm được thì có lẽ phải lên Tiêu Thủy Thư mua mà thôi. Còn kiếm pháp thì..."

"Hiện tại đã có Thanh Linh Kiếm nhưng kiếm pháp thì còn chưa có. Trước tiên cần tìm kiếm pháp thay cho Thừa Phong Kiếm, tốt nhất là loại kiếm pháp không bị giới hạn ở linh căn mà nằm ở ngộ tính. Chỉ có như thế thì về sau mới khó tìm được đến bản gốc là ta. Kiếm pháp cấp bậc này giá trị không nhỏ, nếu như có thể tự mình sáng tạo vẫn là tốt hơn. Dù sao đây cũng không phải át chủ bài."

Cứ như vậy, Nguyễn Long Duy bắt đầu suy diễn công pháp suốt nhưng cũng chỉ là ngày suy đêm ngủ, không dành toàn bộ tâm tư vào việc này.

Khi đi ngủ, hắn tận dụng trạng thái Vong Ngã, bắt đầu quan sát cách cơ thể vận hành, từ đó đối chiếu với lý giải của Kế Bi về [Phân Thần Thi].

Việc chiếm đoạt thân thể của người khác không phải là việc dễ, nhất là khi đối phương không tình nguyện. Đối với tu sĩ cấp bậc Trúc Cơ mà nói, cho dù bọn họ đã có thần thức nhưng như vậy vẫn không đủ.

Linh hồn của con người sinh ra đã yếu ớt, cho nên ông trời mới ban cho họ thứ gọi là thân xác để trú tạm. Dù cho tu sĩ có thể tu luyện nhưng cái thân xác này vẫn luôn có một hạn mức sử dụng. Linh hồn trú ngụ trong thân xác lâu ngày, dần dần sẽ ảnh hưởng đến nhau. Ở trong nhân gian có câu nói [tâm sinh tướng] đây không phải tự nhiên mà cách nói này.

Theo lý giải của Kế Bi, thân xác chứa đựng linh hồn, bên trong lâu ngày sẽ lưu lại một dấu ấn đặc biệt. Mà quá trình tế luyện xác c·hết của [Phân Thần Thi] chính là để biến thần hồn b·ị c·hém bỏ trở nên giống với dấu ấn đặc biệt, từ đó mới được thân xác tán thành. Việc tu tiên giới thường xuyên xuất hiện việc phân thân phản chủ cũng là vì thần hồn ở lâu ngày trong thân xác mới bị dấu ấn đặc biệt này xâm nhiễm ý thức.

Nhưng tu tiên giới trải qua vô số năm, tu sĩ đời sau rút kinh nghiệm từ bậc tiền bối, đã tìm ra rất nhiều cách áp chế việc thi thân mất khống chế. Trong đó, có một cách làm mà Nguyễn Long Duy cực kỳ lưu ý.

"Dùng Hạo Nhiên chi tâm xâm nhiễm ngược thân xác, gột rửa nhân quả của nguyên thân."

Chương 240: Cảm ngộ Diệp Cửu Biến