Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 241: Đường chủ nghiêm trị

Chương 241: Đường chủ nghiêm trị


Hạo Nhiên chi tâm chính là tấm lòng Hạo Nhiên mà hiếm có tu sĩ nào gìn giữ. Hạo Nhiên chi khí từ Hạo Nhiên chi tâm mà sinh ra, là một loại lực lượng trợ giúp tu sĩ gia tăng thực lực lẫn tu vi.

Trước đây, Nguyễn Long Duy dùng Hạo Nhiên chi khí cùng linh lực đúc thành Minh Nguyệt Kiếm, cũng là kiếm tâm của hắn. Như vậy đối với cá nhân của hắn, Hạo Nhiên chi tâm và kiếm tâm gần như cùng là một loại.

Kiếm tâm và Hạo Nhiên huyền ảo khó giải thích, mang theo liên kết vô hình cùng với chủ thể. Giống như lần ở Cựu Long Mạch, dù cho khoảng cách liên kết này cách xa, hắn vẫn có thể cảm nhận và điều khiển được Minh Nguyệt Kiếm. Từ điểm mấu chốt này, trong đầu hắn nảy ra một ý tưởng.

"Kiếm tâm là tâm ta. Hạo Nhiên cũng là tâm ta. Tâm ta đúc được Minh Nguyệt Kiếm, vậy thì có thể lại đúc ra thanh kiếm thứ hai hay không?"

"Kiếm này không giống như Minh Nguyệt, sẽ không dùng linh lực của ta làm năng lượng để duy trì. Cụ thể hơn, nó sẽ dùng năng lực tới từ một nguồn khác, chính là từ phân thần thi."

"Bằng cách mượn nhờ Hạo Nhiên chi tâm xâm nhiễm thân xác, sau đó lại gột rửa nhân quả của nguyên thân. Cách làm này không cần dùng thần hồn để điều khiển phân thân, chỉ cần Hạo Nhiên chính khí."

"Nhưng nếu như ta không sử dụng một thân xác thật sự mà đổi thành một dạng đồ vật tương tự như vật chứa thì sao?"

"Liệu Hạo Nhiên chi tâm còn có thể liên kết cùng nó hay không?"

"Ví dụ như là một cái vật chứa hình dạng con người làm từ dây leo chẳng hạn? Như vậy thì có thể liên kết Hạo Nhiên chi khí cùng dây leo, biến nó thành một dạng phân thân tương tự như [phân thần thi] hay không?"

"Cái ý tưởng này rất táo bạo, độ phức tạp thì càng cao hơn so với phân thần thi. Nhưng không phải không có khả năng."

"À ừm, về sau tiếp tục suy diễn theo mạch suy nghĩ này."

Kể từ lúc đội người rời khỏi thành Tây Kiếm thì trên đường đi luôn một mực suôn sẻ. Vừa qua đúng một tháng, phi chu đã về đến cổng thành Bắc Kiếm.

Nguyễn Long Duy nói lời chào cùng đội đồng hành rồi nhảy xuống phi thuyền, nhanh chóng báo cáo thân phận cùng với vị tu sĩ gác cổng rồi bước vào thành, khi đi còn vô tình cảm giác được một cơn gió chạm vào người, bên trong mang theo một chút ấm áp.

"Mùa xuân sắp đến nữa rồi? Nhớ năm ngoái khi ta đến nơi này cũng là vào đầu xuân, thoáng cái đã một năm rồi à."

Hắn mặc một bộ áo vàng trên phố, bước chân thong dong được trận pháp trên Tăng Tốc Lộ hỗ trợ, chẳng bao lâu đã đi đến Nội thành, chờ ở Trận Pháp Đường.

Bên tai của hắn có tiếng nói truyền vào: "Gặp ta ở phía dưới."

Long Duy nghe được lời này thì khẽ chắp tay lại, sau đó hướng về về hành lang dài dưới lòng đất mà đi.

Dọc hành lang này có rất ít đèn sáng, bên dưới lại không có trận pháp hỗ trợ gia tốc nên hắn chỉ có thể chậm rãi đi.

Không biết qua bao lâu, hắn đã tới nơi.

Hầm rộng hiện ra trước mặt, kèm theo đó là rất nhiều loại trận pháp quỷ dị và đủ loại tà khí rải rác xung quanh.

Nguyễn Long Duy không biết người đang ở đâu, chỉ có thể cung kính thi lễ trước mặt, nói:

"Thuộc hạ Nguyễn Long Duy, xin gặp mặt đường chủ."

Sau một hồi lâu, không có một lời đáp lại. Hắn tiếp tục lặp lại nhiều lần mà mỗi lần đều gia tăng lên một chút âm lượng.

"Thuộc hạ Nguyễn Long Duy, xin gặp mặt đường chủ."

"Thuộc hạ Nguyễn Long Duy, xin gặp mặt đường chủ."

Lại qua một hồi lâu, bên cạnh hắn bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay, không một tiếng động nào liền vỗ vào vai. Kèm theo đó là một giọng nói trầm ngang, mang theo tiếng ồ ồ.

"Này."

Nguyễn Long Duy vốn đã đề cao cảnh giác, bây giờ lại bất ngờ nghe thấy bên tai tiếng vỗ bộp bộp thì trong lòng lập tức phát hoảng. Hắn không có phát hiện được khí tức của đối phương.

Nhưng mà ngoài mặt hắn vẫn không để lộ biểu cảm gì, vội vã quay người đối diện:

"Thuộc hạ Nguyễn Long Duy, xin gặp mặt đường chủ."

Người thình lình xuất hiện chính là Trận Pháp Đường đường chủ, Hồng Giang Ly. Người này mang theo đầu tóc rối xù, trên mặt lại bình thản, hai mắt chăm chú nhìn hắn đánh giá một hồi lâu rồi mới nói:

"Ngồi xuống nói chuyện."

Hồng Giang Ly vung tay tạo trận, biến ra một bộ bàn ghế ở ngay tại chỗ, nhẹ nhàng đặt mông ngồi xuống.

"Vâng, đường chủ."

Nguyễn Long Duy thuận theo đối phương cũng ngồi xuống, lấy ra bình trà, bắt đầu pha.

Cứ như vậy thật lâu không có ai nói chuyện. Hồng Giang Ly đợi trà pha xong rồi nâng chén uống cạn, tấm tắc khen:

"Trà ngon. Không biết tên?"

-"Trà này là do thuộc hạ du ngoạn phàm tục trước đây, tiện tay tìm được. Tên gọi là trà ô long. Nếu như đường chủ thích, ta ở đây vẫn còn rất nhiều."

Hồng Giang Ly nghe vậy thì không có khách sáo, đem tất cả bỏ vào trong túi trữ vật, nét mặt thư giãn hơn so với trước đó, giọng nói tuy ngang nhưng có thể cảm nhận được là tâm tình đã biến tốt:

"Được rồi, nói chuyện chính đi. Lần này tới tìm ta làm gì?"

Nguyễn Long Duy hiểu được tính tình đối phương, cung kính giải thích:

"Ta phụng mệnh đường chủ trở về đây."

Hồng Giang Ly nghe vậy thì thoáng kinh ngạc, đưa tay lên đầu gõ gõ vài lần, sau đó giống như đã nhớ ra nên gật đầu nói:

"Đúng thật là vậy. Vậy thì ngươi có biết lí do vì sao ta gọi ngươi về hay không?"

Nguyễn Long Duy lắc đầu:

"Thuộc hạ không biết."

"Ừm, ta cũng giống ngươi. Tạm thời cũng không biết." Nói xong, Hồng Giang Ly tiếp tay gõ gõ đầu, giống như đang cố gắng nhớ lại.

Nguyễn Long Duy nhìn thấy cảnh thấy, trong lòng âm thầm than khổ, ngoài mặt vẫn giữ vẻ không kiêu không sợ, lặng lẽ chờ đợi đối phương nhớ ra. Hắn tận dụng thời gian rảnh này, bắt đầu dùng thần thức quan sát xung quanh. Nhưng hắn cũng chỉ dám quan sát sơ bộ, không dám đi sâu vào chi tiết.

Sau khoảng hơn một ngàn lần gõ đầu, Hồng Giang Ly rốt cuộc nhớ ra. Cô ta vui cười vỗ tay tự thưởng khiến cho Nguyễn Long Duy cũng phải làm theo.

"Tốt rồi, tốt rồi. Ta đã nhớ ra."

"Lần này gọi ngươi trở về một là vì muốn nghiêm trị ngươi, hai là giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng."

Không đợi Nguyễn Long Duy có thời gian suy nghĩ, cô ta nói tiếp, giọng vẫn ngang nhưng trong tiếng ồ ồ lại loáng thoáng nghe ra được vẻ đắc ý:

"Nghiêm trị thì coi như thôi, không cần nhắc đến. Sai thì xé nháp là được, lần này rút kinh nghiệm về sau làm việc nhớ phải cẩn thận hơn một chút. Tu tiên giới không chỉ có mỗi việc tu luyện mà còn là ngươi tranh ta đấu. Làm việc gì cũng phải cân nhắc trước sau, chớ nên vội vàng quyết định. Ví dụ như bản đường chủ đây luôn luôn minh mẫn, không bao giờ đạp trúng bẫy của bọn sói đấy bao giờ."

"Còn việc thứ hai mới là quan trọng đây." Hồng Giang Ly nói xong liền đem ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm hắn.

Nguyễn Long Duy đối diện ánh mắt này, kèm theo hình ảnh tóc rối bù xù cùng giọng trầm ngang khiến cho hắn mơ hồ nhìn thấy bản thân như một con chuột bạch trong đôi mắt đó.

Chương 241: Đường chủ nghiêm trị