Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 250: Thu hoạch ngoài ý muốn

Chương 250: Thu hoạch ngoài ý muốn


Văn Đài Sơn Mạch. Một trong sáu đại linh sơn, Văn Tĩnh Sơn.

Bên trên đỉnh núi có một tòa đài cao bị mây trắng bao phủ. Tại nơi đó tụ tập bốn mươi hai tên tu sĩ có nam có nữ, tu vi đều là Trúc Cơ kỳ trở lên. Bọn họ ngồi xếp bằng tạo thành một vòng tròn vây quanh chính giữa, nơi đặt một chiếc đỉnh bằng đồng.

Đỉnh đồng lơ lửng trên không trung, bên trong thỉnh thoảng lại có ánh lửa hiện ra, đem đến cho ta một loại cảm giác êm dịu thoải mái.

"Gia chủ, đám người kia có dị động."

"Gần đây bọn chúng liên tục lén lút gặp mặt, tần suất càng ngày càng nhiều, hẳn là sắp không nhịn được nữa rồi."

Gia chủ Văn Đài gia là Văn Đài Lưu Hiếu, hắn nghe vậy thì chậm rãi mở mắt, hít một ngụm linh khí vào người rồi mới nói:

"Đừng nóng vội. Cứ vờ như không biết đi đã. Chỉ chừng đó còn chưa đủ, phải đợi thêm càng nhiều. Không chừng lại bắt được cái đuôi to vượt ngoài mong đợi."

Nói xong, hắn lần lượt đảo mắt nhìn quanh các vị tu sĩ đồng tộc, khóe miệng khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu.

Một vị trong đó cảm nhận được ý châm biếm trong đó nên hậm hực nói:

"Gia chủ. Ngươi nói vậy là có ý gì đây? Chả lẽ ngươi thật sự hồ đồ rồi, bây giờ lại đi nghi ngờ đồng tộc mà tin tưởng người ngoài?"

Lại thêm một người khác nói theo:

"Hừ. Chuyện này còn phải nói thẳng ra sao? Gia chủ gần đây thu lưu không ít tạp huyết của gia tộc từ phàm tục, quỷ mới biết trong số đó có bao nhiêu là nội gián nằm vùng trà trộn đi vào Văn Đài gia chúng ta."

-"An Sinh. Ngươi nói cái gì? Ngậm máu phun người cũng phải có bằng chứng."

"Hừ. Còn cần phải có bằng chứng? Tình hình của chúng ta bây giờ còn không phải là bằng chứng rõ ràng sao? Giam lỏng chúng ta tại đây mấy ngày nay, phía dưới xảy ra chuyện gì còn không để chúng ta quan sát. Ngươi nói thử xem, như vậy là có ý gì?"

-"Đừng có nói bậy. Gia chủ tập hợp chúng ta tại Văn Tĩnh Đài là vì có lí do." Nói xong, người này quay đầu về phía Văn Đài Lưu Hiếu, trong ánh mắt có vẻ chờ mong câu trả lời. "Ta nói như vậy có đúng không, gia chủ?"

Nhìn thấy đa số mọi người vẫn chưa tỏ rõ lập trường, vẫn im lặng chờ đợi gia chủ an bài, Văn Đài Lưu Hiếu giơ tay ra hiệu ngừng tranh cãi, bắt đầu nói:

"Chúng ta đều là đồng tộc, sinh ra cùng nhau, lớn lên cùng nhau. Đương nhiên, người là gia chủ như ta về tình về lý đều sẽ luôn tin tưởng mọi người ở đây hơn người ngoài."

"Nhưng mà..."

"Tình hình bây giờ không giống như trước. Thời điểm phi thường cần có quyết định phi thường. Gia tộc ở bên bờ sinh tử, kẻ địch lại đang ẩn náu bên trong..."

Văn Đài Lưu Hiếu thuyết giảng thật nhiều, mục đích chính là níu chân mọi người lại đây. Bên trong Văn Đài Gia hiện tại, bốn mươi hai tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều đang tụ hợp ở đây.

Nói cách khác, bên trong năm tòa đại linh sơn còn lại bây giờ không hề có tu sĩ Trúc Cơ trấn giữ. Đối với cơ hội hiếm có này, đương nhiên là không ít kẻ nằm vùng đã rục rịch bắt đầu hành động.

Trên một ngọn núi vô danh thuộc phạm vi Văn Bình Sơn đang có hai bóng người sử dụng đạp cây di chuyển nhanh chóng.

"Định Thanh huynh, không ngờ thuật khinh công của ngươi lại lợi hại đến thế. Định Kiến ta vậy mà trước giờ nhìn không ra ngươi giấu tài."

-"Định Kiến huynh quá khen. Nhưng mà không biết sự việc lần này nghiêm trọng đến mức độ nào, phải cần đến hội phó như ngươi xuất thủ. Lẽ nào đã có hội viên nào đắc tội đến Trường Nhạc thúc."

"Không sai. Là tên Định Hành mới tới đây hai tuần trước. Hôm qua, hắn không cẩn thận vứt bậy linh thạch vào kho linh dược, vô tình dẫn ra một mồi lửa làm cháy cả kho."

-"Tai họa như thế? Thảo nào hôm qua ta thấy có khói bốc lên hướng Văn Bình Sơn, nhưng cũng rất nhanh thì đã tắt. Nhưng vậy thì..."

Lời này còn chưa nói xong, hai mắt Cố Thanh liền đã biến thành kinh ngạc. Hắn nhìn thấy được người bên cạnh hắn đang cầm một cây liềm to hơn nửa người, vung cán về phía hắn.

Ánh mắt của đối phương lộ rõ vẻ tàn độc, so với vừa nãy liền là một trời một vực.

Văn Đài Định Kiến nói lời ác độc:

"Đi c·hết!"

Cố Thanh ngã người sang một bên né tránh, thuận đà vung chân hướng về phía đối phương. Vừa vặn, trong lòng bàn chân hắn đã tập trung sẵn linh lực, ngưng tụ thành hình một tiểu kiếm, theo thế vung chân bay thẳng về phía Văn Đài Định Kiến.

Văn Đài Định Kiến vốn luôn che giấu tu vi, thực lực của hắn không chỉ là Luyện khí kỳ. Đối mặt với đòn phản cước của Cố Thanh, hắn vẫn có thể kịp thời phát giác. Hắn vội vàng chuyển hướng lưỡi liềm, mong muốn dùng nó cản lại tiểu kiếm.

Theo phán đoán của hắn, tiểu kiếm tuy nhanh nhưng lực lượng lại không đủ. Đối diện với pháp khí trung phẩm của hắn, căn bản không thể so sánh!

Nhưng mà, ngay vào lúc Văn Đài Định Kiến vừa định nói ra lời đắc ý thì tiểu kiếm đột nhiên biến mất. Đúng vậy, khi tiểu kiếm di chuyển đến khoảng cách chỉ còn chưa đến 10 centimet nữa là sẽ tiếp xúc với lưỡi liềm thì nó đột ngột biến mất.

Khi mà tiểu kiếm xuất hiện lại thì nó đã găm thẳng vào ngực của đối phương, kèm theo biểu lộ không thể nào tin nổi vào mắt mình của Văn Đài Định Kiến. Sau đó, ánh mắt của hắn dần chìm vào bóng tối vĩnh viễn.

Phập.

Tiểu kiếm tiếp tục xuyên thấu thân thể. Cố Thanh xuất hiện bên cạnh nó, tiến hành sử dụng [Trộm Khí] để lưu giữ khí tức.

Bịch.

Âm thanh t·hi t·hể rơi xuống đất, kèm theo đó là một mồi lửa do linh hỏa tạo thành đốt rụi t·hi t·hể.

Cố Thanh quan sát t·hi t·hể cháy rụi, vừa tự hỏi:

"Sớm như vậy đã tìm được đến ta. Là do khoanh vùng ngẫu nhiên hay còn có lí do đặc biệt nào khác?"

Nghĩ một lúc, hắn khẽ lắc đầu, sau đó vận dụng [Mộc Linh Dung] cải trang thành Văn Đài Định Kiến, dùng [Trộm Khí] để mô phỏng khí tức, xong rồi mới tiếp tục đi về phía Văn Bình Sơn.

Cố Thanh không phải bản tôn, không thể sử dụng thuật Sưu Hồn, không biết đích đến thật sự của Văn Đài Định Kiến, chẳng qua hắn đoán là sẽ có người tiếp ứng ở gần đây.

Không ngoài dự đoán, sau khi băng qua thêm năm ngọn núi, cách khoảng mười thân cây trước mặt đã có người xuất hiện. Đây chính là kẻ mà Văn Đài Định Kiến từng đề cập qua khi nhắc đến vụ án phóng hỏa kho linh dược, Văn Đài Định Hành.

Văn Đài Định Hành đưa tay gõ trán bốn lần rồi mới ngẩng đầu nhìn Cố Thanh, ngâm một câu thơ:

"Văn niên tái khởi."

Cố Thanh nghe vậy thì híp mắt nhìn đối phương, sau đó bắt chước đưa tay gõ trán năm lần, lại ngâm thơ:

"Thế đạo hồi sinh."

Nhìn thấy động tác rồi nghe thấy lời này, sắc mặt Văn Đài Định Hành biến thành quái dị. Sau đó, hắn nhanh chóng hiểu ra vấn đề, vội vàng thôi động linh lực trên tay trái, cố gắng kích hoạt linh phù truyền tin.

Nhưng Cố Thanh sao có thể để cho hắn làm như vậy?

"Đáng tiếc, đoán trật. Ngươi đành c·hết đi."

Cố Thanh đạp gió bước tới, trên tay theo đó hiện ra Thanh Linh kiếm.

Cước bộ của hắn nhìn thì có vẻ chậm rãi nhưng lại đồng bộ cùng với gió ở xung quanh. Cố Thanh bước một bước, thân thể liền tan biến tại xung quanh. Khi mà hắn xuất hiện trở lại thì đã ở bên cạnh Văn Đài Định Hành.

Thanh Linh Kiếm được vung lên, cắt gọt tấm linh phù thành từng mảnh. Khi mà Thanh Linh Kiếm chạm đến linh phù, cũng chạm vào da thịt của đối phương, từ đó vô tình khiến cho Cố Thanh cảm nhận được một khí tức u ám cực kỳ quen thuộc.

Tiếp đến, Cố Thanh tung chân đạp một cước vào lồng ngực Văn Đài Định Hành, đẩy hắn bay người về sau, xuyên thủng hơn mười mấy cái thân cây mới ngừng lại.

Văn Đài Định Hành cũng có ẩn giấu tu vi, nhưng chỉ là luyện khí kỳ viên mãn mà thôi. Bởi vì tu vi chênh lệch, nên khi dính phải một cước này, Văn Đài Định Hành liền đã trở thành một tên phế nhân, linh lực trên người theo đó bốc hơi khỏi cơ thể.

Hắn sợ hãi nhìn về phía Cố Thanh, trên miệng không thể nói thành lời vì thanh quản đã bị phá vỡ, vô lực cử động.

Cố Thanh nhìn về phía Văn Đài Định Hành, cảm thán cười:

"Không ngờ, tới đây lại còn thu hoạch được thêm một tên Luyện Hồn Môn."

Chương 250: Thu hoạch ngoài ý muốn