Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 249: Hỗ Trợ Hội

Chương 249: Hỗ Trợ Hội


Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng.

Không gian yên tĩnh bên trong dãy sơn mạch trùng điệp xuất hiện tiếng gà gáy ỉ oi đánh thức tu sĩ Văn Đài gia.

Gian phòng thần thi Cố Thanh ở không phải ngoại lệ, cũng được vinh dự nghe tiếng gà gọi dậy sớm. Tuy là rất không tình nguyện nhưng Cố Thanh đành phải rời khỏi giường, nhanh chóng chạy bộ đến một linh sơn gần đó.

Số lượng núi ở nơi này cực kỳ nhiều, ước chừng phải lên tới năm chữ số. Nhưng đa phần đều là núi nhỏ vô danh thưa thớt linh khí, không tập trung người ở.

Linh khí tập trung chủ yếu quanh sáu tòa đại linh sơn, bên cạnh từng tòa núi lớn này thì lại có trăm ngọn tiểu linh sơn khác nhau bao bọc.

Điểm đến của Cố Thanh chính là tòa núi lớn nhất trong sáu đại linh sơn, Văn Bình Sơn. Nhiệm vụ của hắn hôm nay là hái nhặt linh dược, trong đội ngũ còn có thêm trăm tên tu sĩ khác nữa, tu vi phân bố từ luyện khí sơ kỳ đến cả Trúc Cơ. Đương nhiên, những tên Trúc Cơ này cũng đã ẩn giấu tu vi xuống Luyện khí hậu kỳ hoặc viên mãn.

Trời tờ mờ sáng, khi sương mù còn chưa tan hết, đội ngũ hái dược đã tề tụ đầy đủ tại một mẫu linh điền rộng lớn, lần lượt hướng về từng vị trí được phân công sẵn. Bọn họ có người thì làm rất thuần thục, cũng có kẻ rất vụng về luộm thuộm. Trong đó, Cố Thanh biểu hiện bình bình tạm tạm, cực kỳ điệu thấp, chậm rãi ngắt hái linh dược.

Lúc này, bên cạnh hắn có tiếng nói truyền sang.

"Ồ, người mới tới sao? Đừng có cầm thẳng gốc như thế, làm vậy sẽ dễ dàng đứt rễ."

Cố Thanh ngẩng đầu nhìn sang, thấy được một tên tráng niên cao lớn, làn da ngăm đen đang cầm một bó lớn đầy gốc dược thảo trong tay, toàn bộ đều được hái chính xác, tỉ mỉ. Từ đây có thể đoán được kẻ này cực kỳ am hiểu công việc này. Hắn gãi đầu cười cười, ra vẻ lúng túng:

"Nói ra thật ngại. Đây là ngày đầu ta tới đây, nhiều thứ còn chưa rõ."

Tráng niên cao lớn ra vẻ đồng tình rồi tiến đến gần, ân cần hướng dẫn:

"Không sao. Ai cũng phải học rồi mới biết làm. Đây ngươi nhìn ta làm mẫu, sau đó bắt chước theo. Khi hái cần vận dụng linh lực cẩn thận, nhẹ nhàng tiếp xúc với linh dược,..."

Sau một hồi chật vật, Cố Thanh đã có thể miễn cưỡng thu hoạch đúng quy chuẩn.

Tráng niên gật đầu hài lòng, khoanh tay hỏi:

"Đúng rồi, là như vậy. Ngươi học rất khá, ngày đầu như vậy đã không tệ. À mà ngươi là người mới tới, vậy cũng tới từ phàm tục hay sao?"

Cố Thanh vừa tiếp tục cúi người hái linh dược, vừa trả lời:

"Đúng vậy, ta tới từ phàm tục, Sở Nam quốc. Trước đây không lâu vẫn còn là tán tu, đa phần chỉ được giao phụ trách trông coi linh quáng, bây giờ vừa được gia tộc chấp nhận, cho phép nhận tổ quy tông. Ừm, tên của ta là Văn Đài Định Thanh. Còn huynh đệ đây thì sao?"

Thần sắc tráng niên trở nên hưng phấn, vui vẻ nói:

"Định Thanh à? Vậy thì xét theo bối phận, ngươi phải gọi ta một tiếng chú thúc. Ta tên là Trường Nhạc. Về sau cứ gọi ta Trường Nhạc thúc."

Cố Thanh biết được đối phương chỉ có tu vi luyện khí trung kỳ, trên mặt tỏ vẻ không muốn:

"Cái này có chút..."

Văn Đài Trường Nhạc biết được hắn không tình nguyện nên hỏi:

"Ngươi chê tu vi ta thấp? Không muốn nhận vị trưởng bối này sao? Vậy thì ngươi còn chưa biết rồi. Ta đây tuy chỉ là luyện khí trung kỳ nhưng lại là người có thâm niên lâu năm nhất linh điền này. À không đúng, phải là toàn bộ ngàn mẫu linh điền của tòa núi này."

"Nói thật với ngươi đi, toàn bộ người ở nơi này, gặp ta đều phải kêu một tiếng Trường Nhạc thúc."

Cố Thanh hiểu được vấn đề. Kẻ này chính là cái thằng lưu bang đúp lớp. Lớn tuổi vậy mà vẫn còn phải đảm nhiệm việc ngắt cỏ, bây giờ lại dùng nó lấy le cùng với đám tiểu bối như hắn.

Chuyện này đối với hắn mà nói, thật sự có chút phiền phức. Vì vậy nên hắn ngay lập tức gọi một tiếng Trường Nhạc thúc, đuổi đối phương đi chỗ khác, tránh bị dây dưa làm phiền hay bị các đồng tộc khác chú ý.

Cứ như vậy suốt mấy tuần, nhiệm vụ của Cố Thanh đều là hái dược tại Văn Bình Sơn, thỉnh thoảng sẽ bị Văn Đài Trường Nhạc quấy rầy. Dù là vậy, hắn vẫn không hề cảm thấy bực bội. Văn Đài gia để cho hắn làm ruộng, tất nhiên là đã có mục đích.

Qua đến tháng tiếp theo, rốt cuộc đã có vấn đề.

Hôm nay Cố Thanh vẫn như mọi ngày, sáng sớm chăm chỉ làm việc ở linh điền rồi đến chiều tối lại về gian phòng của mình nghỉ ngơi.

Lúc này, trên đường về trước mặt hắn lại xuất hiện một kẻ chặn đường. Người này là nữ, tay cầm một cái giỏ trúc, trang phục dính chút bùn đất, trên người tỏa ra một ít mùi thơm của linh dược. Cố Thanh nhớ được đã từng chạm mặt cô ta vài lần khi lên xuống Văn Bình Sơn.

Cố Thanh cảm nhận được tu vi của đối phương là Luyện khí tầng mười hai, cao hơn tu vi hiện tại của hắn, lại không rõ bối phận, bèn nói:

"Vị tộc tỷ này, không biết có việc gì cần đến tại hạ?"

Nữ tử biểu thị lễ phép:

"Tiểu nữ Định Mai, cách đây không lâu vừa mới nhận tổ quy tông. Ta tình cờ biết được tộc đệ cũng giống như ta vừa mới tiến vào."

Cố Thanh ra vẻ nghi ngờ:

"Ý của tộc tỷ là...?"

Nữ tử giải thích rồi đưa tay về hướng một hiên nhà gần đó:

"Không giấu gì Định Thanh. Những kẻ như chúng ta vốn không hiểu rõ Văn Đài gia nhiều lắm, lại đơn cô lực kiệt. Chi bằng hợp lại cùng nhau, từ đó có thể tương trợ lẫn nhau."

"Bèo dạt thường sẽ tụm lại thành bè. Nếu như ngươi có hứng thú, xin mời ghé lại phía chòi kia trò chuyện thêm."

Đối mặt với ánh mắt mời chào niềm nở, Cố Thanh lộ rõ do dự, thấp giọng hỏi:

"Cái này... có vi phạm tộc quy... không?"

Nữ tử phát hiện ra hắn đang do dự, vội vàng tiến đến tiếp lửa:

"Tộc đệ yên tâm. Chuyện này không thành vấn đề. Chúng ta chỉ đơn thuần mong muốn hỗ trợ lẫn nhau, sẽ không vi phạm tộc quy. Mà lại, nếu như các trưởng bối biết được việc này hẳn là sẽ còn cảm thấy vui mừng."

-"Nhưng mà..."

Trải qua một hồi diễn xuất, Cố Thanh đã thành công gia nhập.

Hội này tên là [Tân Nhân Hỗ Trợ Hội] mục đích lập ra là để giúp đỡ các thành viên hoàn thành nhiệm vụ do gia tộc đưa ra, đồng thời là chỗ dựa khi có thành viên gặp rắc rối. Thời gian lập ra mới chỉ hơn một năm nhưng số lượng thành viên lại đã đạt đến ba chữ số. Trong đó, ba cái tên có tu vi cao nhất nắm giữ chức vị hội trưởng, hội phó là Văn Đài Trường Thụ, Văn Đài Định Mai, Văn Đài Định Kiến.

Hắn được biết không ít thành viên của hội, mà còn không chỉ giới hạn ở phạm vi Văn Bình Sơn. Cũng nhờ thế, hắn mới có thể hiểu rõ thêm tình hình của năm đại linh sơn còn lại.

Cố Thanh tuy mang tiếng gia nhập nhưng lại rất ít tham gia hội họp, sinh hoạt, chỉ có người trong hội đến tìm hắn chứ hắn sẽ không chủ động đi tìm đến người trong hội. Dù vậy, Tân Nhân Hỗ Trợ Hội cũng không hề làm khó hắn, ngược lại thỉnh thoảng cách tuần lại đem đến cho hắn không ít tài nguyên tu luyện. Đối với việc này, Cố Thanh luôn tỏ ra biết ơn với hội.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, sinh hoạt của Cố Thanh không bị ảnh hưởng quá nhiều.

Hai tháng lại qua đi, gà lại gáy vang vào buổi sáng.

Cố Thanh giống như mọi ngày, đứng dậy duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi, chuẩn bị chạy bộ đến Văn Bình Sơn, bắt đầu công việc hái nhặt linh dược. Đúng lúc này, ngoài cửa phòng lại có tiếng gõ vang, kèm theo là một giọng nam:

"Định Thanh, là ta Định Kiến đây. Có thể mở cửa cho ta vào được chứ?"

Chương 249: Hỗ Trợ Hội