Nhân Sinh Thú Vị
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Kế hoạch đi chơi
“Ở đây có 36 người thì mỗi người tôi tính chuẩn bị tầm 6 triệu bao ăn, bao uống, bao ở ”: Lớp trưởng Mục Vân nói.
Sáng mai hai anh em chúng tôi tạm biệt ba mẹ rồi rời nhà đến chỗ tụ họp.
….. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Haha, mới cách đây ba năm thôi, Nhưng công nhận cũng khá lâu nhưng mà đến mức lâu như người nói không?": Mục Vân đăm chiêu nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đang lên xe chợt thấy ba người bạn chơi chung hồi nhỏ của tôi lần lượt là Vương Tử Nam Chu, Tú Uyên cũng đi chung chuyến xe. (đọc tại Qidian-VP.com)
Suốt bữa cơm đứa em tôi cứ cười khúc khích vì ngày mai được đi chơi. Bố mẹ tôi cũng không nói gì bảo tôi cứ kệ em nó là được. Ăn cơm xong, hai anh em chúng tôi lên phòng dọn đồ cần thiết cho chuyến đi ngày mai rồi mệt mỏi ngủ lúc nào không hay.
" Ba chúng ta làm chung công ty có nhiệm vụ thị sát công việc gần đó ".
"Ừ, đang dịp trường cho nghĩ một tuần về quê chút. Còn các ngươi? "
“Thằng này bây giờ mới về à “: Tiếng nói của mẹ tôi từ trong nhà phát ra.
Đám bạn thời trung học cơ sở có 36 người tất cả đều tập trung đầy đủ ở đây ngày hôm nay tại đây. Bọn tôi chơi với nhau từ hồi lớp một nên vấn đề tập trung số lượng luôn được đầy đủ . Nơi tôi học thì giữ nguyên thành viên từ lớp một đến lớp chín, thi thoảng chỉ xen lớp một chút cho mới không khí.
Chương 4: Kế hoạch đi chơi
Mọi người chào hỏi đồng thời hỏi thăm sức khỏe của nhau rồi mọi người cũng ngồi vây tròn lại một chỗ. Mỗi người đều gọi món ăn vặt của mình lên rồi thưởng thức. Tôi cũng bảo em tôi ăn gì thì lấy lát nữa tôi trả tiền.
Đến nơi thì mỗi người đều có nhiệm vụ riêng: nhóm thì kiếm củi; nhóm thì dựng trại; nhóm nữa thì câu chút cá hay bắt ít sâu bọ xung quanh. Ai nấy đều vui vẻ đi làm, không phàn nàn lẫn nhau. Chủ yếu ai thành thạo cái gì thì làm cái đó, còn tôi thì tham gia đoàn con trai đi câu cá. Hồi nhỏ tôi theo bố đi câu nên có kinh nghiệm về mồi câu nên mọi người giao cho tôi việc mồi cá. Tôi cũng luyện một chút pháp quyết trộn lẫn với mồi câu một dung lượng nhất định nhằm tránh câu cả sông cá này rồi đưa mọi người sử dụng.
“Mọi người tốt, cảm ơn các bạn đã dành thời gian tụ họp tại nơi này . Có lẽ đa số trong chúng ta đều có một tuần ngày nghỉ nên chúng ta sẽ lên kế hoạch đi chơi trong 7 ngày đó”
Tôi cũng qua đó ngồi gần trò chuyện.
Nhà của bốn đứa chúng tôi nằm ở bốn phía của làng; rãnh rỗi là tập trung chạy khắp xóm làm gà bay c·h·ó chạy nên chúng tôi còn có biệt danh" Tứ Qủy". Tôi là đứa bày trò nhất nên có danh xưng" Nhất Qủy" tiếp là Vương Tử, Nam Chu, Tú Uyên lần lượt là " Nhị Qủy" " Tam Qủy" "Tứ Qủy ". Đặc biệt trong trường còn học chung lớp nên gây một số ám ảnh cho một số bạn cùng lớp vì độ phá phách nhưng chúng tôi vẫn duy trì học tập ở mức độ bình thường.
Trò chuyện về tình hình của bản thân với ba mẹ và bồi chơi với em gái đến gần chiều thì kết thúc . Buổi chiều tôi có cuộc hẹn với đám bạn hồi nhỏ thời trung học cơ sở ở quán nước gần trường cũ nhân dịp tụi nó về quê thăm nhà. Đứa em của tôi cứ nằng nặc đi theo nên tôi đành dẫn theo nó đi xe máy men con đường đến trường rồi ghé vào quán nước gần đó.
Lúc này xung quanh hiện lên một cảnh khá bận rộn nhưng khiến người ta nhìn xong thì muốn về mái nhà của mình thưởng thức một bữa ăn trọn vẹn bên gia đình vậy. Trên mặt sông những chiếc thuyền lần lượt cập bến đỗ thu thập chiến lợi phẩm sau buổi chiều làm việc; những chiếc xe hối hả, nối đuôi nhau đổ về thành phố sau một ngày làm việc bận rộn..... . Thoang thoảng tiếng bán bánh bao ngô, khoai... nóng hổi của những bác bán hàng rong kèm mùi thơm nhức mũi.
Cô ấy vừa hỏi vừa nhìn tôi với vẻ say đắm như gặp mối tình đầu của cuộc đời vậy.
Đứa bạn Nam Chu của tôi xắn tay lên sơ chế cá để nướng. Đồng thời thông qua thần thức phát hiện vài tia linh hồn bay ra từ thể nội các con cá kia bị tôi tiện tay kéo về không gian để sau trở về bỏ vào các con cá khôi lỗi. Trong lúc nướng cá thì người khác không có việc gì làm thì ngồi đánh poker hoặc mấy bạn nữ đi dạo xung quanh chụp ảnh. Tôi thì ra ngồi cạnh bờ sông ngắm cảnh bốn phía, mười triệu năm mới được ngắm buổi cảnh đẹp như thế này là cảm giác gì!
“Vậy chốt kèo Long Nam vào ngày mai nhé ”
Trên đường về tôi có ghé qua mua một số món ưa thích của ba mẹ . Về nhà, tôi nhanh xin phép ba mẹ cho hai đứa chúng tôi đi chơi xa thì ba mẹ chỉ dặn dò đôi câu là trông chừng em một chút. Thấy mẹ đang nấu ăn nên tôi xuống bếp tôi phụ mẹ nấu ăn rồi cả gia đình tụ lại ăn bữa cơm tối. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tầm 20 phút thì chúng tôi câu cá xong, quay trở lại nơi tụ tập thì mọi người đều chuẩn bị vật tư cần thiết đầy đủ. Tổng kết câu cá thì được tầm hơn hai chục con kích thước tầm một bàn tay. Câu cá xong có một số bạn câu được nhiều còn thốt rằng bột này là " siêu cấp mồi câu" định mang bán trên thị trường kiếm bội tiền. Tôi nghe xong cũng cười khổ, nó chẳng qua lẫn một chút tiên pháp thôi; hàng" độc nhất vô nhị" trên thế giới hiện nay. Túi cá của tôi thì được ba bốn con cá bình thường nhưng thế nhân không biết là những con đó đều là "Cá vượt Long môn" được tôi lấy từ không gian của tôi.
Qua 10 phút, chúng tôi rời quán di chuyển đến bờ sông quen thuộc hồi nhỏ để tổ chức picnic.
Chúng tôi nói chuyện với nhau trên cả quãng đường tầm hơn 1 tiếng thì đến nơi. Bọn cũng tạm biệt nhau và hẹn hôm nào tụ tập.
"Ai đây? Có phải lão Phàm không? Về quê hay sao đấy? "
Tiếng reo hò của đám con trai làm ầm ĩ cả quán nước còn mấy bạn nữ thì được vài bạn hưởng ứng.
Cuộc hành trình kết thúc vào lúc chiều tối thì chúng tôi tạm biệt trở về.
" À, không có gì.Chẳng qua thời gian quá lâu để được nhìn lại cảnh đẹp này thôi": Tôi trả lời với con mắt khá đăm chiêu, sâu thẳm.
Tiếp đó hai chúng tôi trò chuyện được hai phút thì Nam Chu gọi mọi người vào tiệc. Tôi cũng đứng lên hội tiệc sẵn tiện gọi đứa em của mình đang bên tảng đá hình tròn nhỏ tầm một nắm tay trên nền cỏ. Nhập tiệc thì mọi người đều có phần ăn tuy phần ăn ít nhưng vẫn rất vui vẻ. Hết tiệc thì mọi người chung tay dọn đồ rồi vòng tròn lại chơi các trò chơi như nói thật nói giả... và đánh đàn, thổi sáo... cộng hưởng với tiếng côn trùng kêu về chiều.
Tôi cũng lên tiếng xem có được phép mang người thân đi theo không thì thấy không ai phản đối. Vì lúc đó đứa em gái cứ đưa mắt với tôi như muốn được đi du lịch vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đột nhiên đứa em gái của tôi chạy hớn hở ra ngoài cổng đón tôi. Tiện thể tôi đưa cho nó vài món đồ chơi mua ở trên đường về. Sau đó tôi bước vào nhà ôm trầm lấy ba mẹ, thì phát hiện cơ thể ba mẹ đều đã già yếu. Tôi lên truyền cho hai người một chút tiên pháp để duy trì cơ thể đồng thời tái tạo lại thân thể. Bây giờ ba mẹ đều có thể sống đến vài triệu năm khi chưa qua tu luyện.
“Nhất trí. Nhất trí. Nhất trí....”
“Đúng rồi, nên đi chơi đâu đó cho vui vẻ chút”
Tôi thở dài:" Ai...ai..."
" Cũng có thể có cũng có thể không!": Tôi đáp.
“Hay là chúng ta đi di lịch Long Nam đi ? ”
Lớp trưởng Mục Vân hồi đó lên tiếng thất thanh:
Tôi đi bộ về phía khu nhà tôi ở một khu khá vắng vẻ vẫn cảnh còn, người thế .Nhưng tôi thì khác, 10 triệu năm không được ngắm nhìn quê hương người thân mình lòng có chút bồi hồi.
Tôi bước vào cửa và lên tiếng: “Ba mẹ ơi ! Con về rồi “
Kì thi vừa kết thúc nhà trường cho nghĩ một ngày nên sáng mai tôi bắt xe một chuyến về quê.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.