Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 10: Cô bé ở đầm lầy
Cả ba nghe tiếng hét kia lập tức di chuyển, họ nghe ra được đây là âm thanh của một đứa trẻ nên cần phải nhanh chóng đến, đây là rừng Tinh Lâm và tồn tại nhiều sinh vật cường đại nên nếu một đứa trẻ lạc ở đây thì sẽ gặp nguy hiểm.
"Ngô Trung, Diệp Phong, các ngươi đến trước đi, ta sẽ bắt kịp sau". Liễu Cầm biết hai người kia vì không muốn bỏ nàng lại nên chưa sử dụng công pháp tăng tốc độ.
"Được". Hai người nghe vậy cũng hiểu nên lập tức luân chuyển Nguyên Khí.
'Ngũ Trùng Thiên, Phi Vân Bộ'.
'Lục Trùng Thiên, Phong Tuyệt - Phong Ảnh Bộ'.
Cả hai hoá thành hai thân ảnh chạy vụt đi, Liễu Cầm do không có công pháp về tốc độ nên đành chạy bộ ở phía sau.
Ở nơi nguồn gốc của tiếng hét kia.
"Có ai không, cứu bé với!".
Âm thanh của một đứa trẻ phát ra từ một cái đầm lầy, bao quanh đứa trẻ này là một bầy cá sấu. Mỗi còn trong này đều dài cả chục thước, với lớp da gồ ghề cùng hàm răng sắc bén. Không biết vì lý do gì mà chúng chỉ đi quanh và quan sát chứ không lao vào xơi con mồi nhỏ bé kia.
Ngô Trung và Diệp Phong đã đến nơi, họ nấp trên một cái cây khá cao ở gần đó và quan sát tình hình.
"Chúng ta nên làm sao đây?". Diệp Phong quay qua hỏi.
Theo Diệp Phong biết thì Ngô Trung thường vào đây để đi dạo với Trần Thanh Sam, cho nên hắn nghĩ rằng bằng hữu này có cách xử trí.
"Nếu chỉ có cô bé kia thì chúng ta chỉ cần tìm một sợi dây và ném qua bên kia để cô bé nắm lấy và kéo lại. Nhưng bây giờ lại có bầy cá sâu kia thì thật bó tay". Ngô Trung nói ra suy nghĩ đầu tiên của mình.
Dựa theo tình hình trước mặt, đầm lầy này khác rộng khoảng 50 bước chân, độ sâu chưa thể xác định được. Có hai con đang bất động ở chỗ xa nhất, ba con còn lại thì cứ bơi xung quanh con mồi.
"Bầy cá sấu kia có 5 con và thực lực mỗi con đều Ngũ Trùng Thiên, khá là phiền phức". Diệp Phong thở dài. Đừng nói là 5 con, chỉ một con là đủ khiến hắn khổ sở rồi.
Mặc dù nói trong cùng bậc sức mạnh thì võ giả sẽ có lợi thế hơn, nhưng nếu yêu thú ở địa bàn sinh sống của bản thân thì kẻ gặp nguy hiểm chính là nhân loại. Cộng thêm cả Ngô Trung và Diệp Phong đều mới đạt Trùng Thiên không lâu, chưa có nhiều kinh nghiệm đối kháng ở cấp bậc này, vì vậy nên hạn chế chiến đấu nhất có thể.
"Ta cũng không có kinh nghiệm để xử lý trong các trường hợp liên quan đến đầm lầy này". Ngô Trung và Trần Thanh Sam mỗi khi nào rừng Tinh Lâm luôn lựa các địa hình dễ dàng để đi, vì vậy hắn cũng chưa đến đầm lầy bao giờ.
Đầm lầy luôn là loại địa hình đầy nguy hiểm đối với nhân loại. Ngoài những sinh vật ăn thịt luôn rình rập ra thì bản thân đầm lầy cũng là một cạm bẫy. Phía trên là lớp một đất bùn đất, thậm chí là có cả cây cỏ mọc bình thường, khi nhìn vào thì không khác đất bình thường bao nhiêu. Nhưng đó chính là để đánh lừa con mồi, lớp bùn đất ấy chỉ nổi lềnh bềnh bên trên, phía dưới là mạch nước ngầm phun trào đang chờ đợi sẵn. Bất cứ ai sa chân vào đều sẽ bị chìm dần xuống.
Ngô Trung biết bản thân chưa sẵn sàng để đến khu vực này, thậm chí hiện tại cũng chưa đảm bảo sẽ an toàn, vì thế hắn luôn cố gắng tránh nơi này ra.
"Oa oa". Đứa bé kia đã bật khóc, đây là bản năng của trẻ em khi mà chúng cần gây ra sự chú ý với người lớn.
Cô bé đã kêu cứu rất nhiều lần, đến mức khô cả cổ, nhưng không có bất cứ ai đến cả. Chưa kể, cô bé đang dần chìm xuống, cái cảm giác bản thân vô lực ấy khiến đứa trẻ này sợ hãi vô cùng. Bầy cá sấu bây giờ đang từ từ tiến lại gần hơn, mặc dù chưa có dấu hiệu nào là sẽ tấn công nhưng vẫn rất nguy hiểm.
"Chúng ta phải mau nghĩ cách, tiếng khóc của đứa bé kia có thể đánh động thêm nhiều sinh vật khác, lúc đó sẽ càng khó xử lý hơn". Ngô Trung cảm thấy không ổn, cứ thế này thì không chỉ có 5 con cá sấu phải đối phó thôi đâu.
"Tiểu muội, các ca ca đến cứu bé đây, không cần khóc nữa". Diệp Phong hô to, muốn trấn an đứa trẻ kia.
Hắn biết việc cấp bách lúc này không phải là cứu, mà là phải khiến đứa trẻ ấy bình tĩnh lại. Cô bé sợ hãi vì ở một mình ư? Diệp Phong cho nhóc ấy biết đang có người ở đây. Cô bé muốn thoát ra nhưng vô lực? Diệp Phong liền mang đến một tia hi vọng. Hắn tin cho dù có nói ta thế nào cũng không có chuyện đám cá sấu kia sẽ đến đây dựa vào âm thanh.
Cô bé nghe vậy ngừng khóc, có người đã đến cứu nàng nên tâm trạng vui hơn hẳn.
"Ca ca, bé ở đây. Giúp bé với, bé không ra khỏi đây được!". Cô bé chỉ nghe giọng nhưng không thấy hình bóng của ai, cô bé nghĩ người vừa nói vẫn chưa đến, đứa nhỏ vẩy hai tay thật mạnh để gây chú ý.
"Ca ca thấy bé rồi, lúc này bọn ta đang nấp ở trên một ngọn cây nên bé sẽ không thấy được chúng ta đâu. Bây giờ bé cần bình tĩnh và đừng vùng vẩy, các ca ca hứa sẽ giúp bé thoát ra nhé". Lúc này đến lượt Ngô Trung lên tiếng, hành động vẩy tay kia chỉ khiến đứa nhỏ càng lún sau hơn mà thôi.
"Bé hiểu rồi ạ!". Đứa nhỏ này có vẻ rất nghe lời người lớn nên cũng làm theo Ngô Trung.
"Tốt, bé rất ngoan". Lời khen này của Diệp Phong là để động viên đứa bé.
Tạm thời đã khiến đứa trẻ bình tĩnh lại, bây giờ đến lúc cần giải quyết vấn đề tiếp theo, làm thế nào để giúp cô bé ra khỏi đó.
"Chúng ta phải mau nghĩ cách". Ngô Trung vuốt cằm suy nghĩ.
Lúc này Diệp Phong nhảy xuống đất nhặt gì đó rồi leo lên lại chỗ Ngô Trung, Ngô Trung nhìn vào trong lòng bàn tay của Diệp Phong thì thấy vài hòn đó. Diệp Phong không nói năng gì, ném những hòn đá về phía bên kia của đầm lầy. Khi hòn đá rơi xuống nước lập tức tạo ra âm thanh, bầy cá sấu kia đều quay về phía tiếng động phát ra.
"Ta nghĩ ra cách rồi". Diệp Phong vừa nghĩ ra một ý tưởng.
"Dương đông kích tây?". Ngô Trung thấy hành động của Diệp Phong và phản ứng của bầy cá sấu cũng nghĩ ra được một ý tưởng.
"Chính xác, đám cá sấu kia vô cùng thính, chỉ cần một tiếng động nhỏ là chúng đã bị gây chú ý. Vậy chúng ta hãy tạo ra âm thanh lớn để lôi kéo cả bầy ra nơi khác, lúc đàn kia di chuyển thì ở đây sẽ nhanh chóng cứu đứa nhỏ". Diệp Phong giải thích cách thức để cả hai cùng thực hiện.
Đây là cách hợp lý và phù hợp nhất trong tình thế hiện tại mà Diệp Phong có thể nghĩ ra. Nhưng như thế lại có một vấn đề.
"Chỉ có điều chúng ta cứu thế nào? Cả hai chúng ta đều chưa thể đi trên mặt nước, không thể chạy thẳng đến đó mang con bé ra được". Ngô Trung tìm ra sơ hở trong ý tưởng của Diệp Phong.
Dù có dụ được bầy cá sấu đi thì vẫn còn đầm lầy ở đó, cả hai vẫn không thể bước đến đó trực tiếp được. Khi võ giả đạt đến trình độ nhất định thì có thể điều khiển Nguyên Khí một cách nhuần nhuyễn. Lúc đó thì dù là đi trên trần nhà hay là đi trên mặt nước đều dễ như trở bàn tay. Nhưng với trình độ hiện tại của Ngô Trung và Diệp Phong thì đành chịu, chỉ còn cách tìm gì đó thật dài rồi ném đến. Nhưng sự kiện này vô cùng đột ngột, cả bọn không mang theo bất cứ thứ gì như dây thừng.
Đến đây cả hai trầm lặng, bây giờ họ rơi vào thế bí, đúng lúc này Liễu Cầm đã đến. Ngô Trung và Diệp Phong khái quát lại tình hình và nói ra ý tưởng và khó khăn trong kế hoạch của họ. Hai gã thiếu niên này nào ngờ rằng vấn đề khó này lại được giải quyết trong chớp mắt bởi nàng ta.
"Ta có cách này!". Liễu Cầm bẻ hai cành cây rồi cầm lên, sau đó nàng sử dụng công pháp để tạo ra một lớp băng bọc lấy hai cành cây đó.
"Ta sẽ tìm nhiều cành cây và dùng nó để định hình. Từ đó ta sẽ tạo một lớp băng cố định các cành cây lại với nhau, sau đó nối dài thành một cái gậy băng. Một người sẽ cầm cái gậy này và đưa đầu gậy còn lại về phía cô bé kia, sau đó chờ cô bé ôm chặt lấy và nhấc bé ra khỏi đầm lầy". Nàng nói ra ý tưởng của mình, đây là phương pháp an toàn nhất mà nàng có thể nghĩ ra.
Ngô Trung và Diệp Phong nhìn nhau rồi gật đầu, sau đó ba người cùng nhau bàn chi tiết kế hoạch.
Một lát sau.
"Các ca ca và tỷ tỷ sẽ đưa xuống một cái gậy băng cho bé, bé nhớ ôm chặt lấy để ca ca giúp bé ra khỏi đây nhé". Ngô Trung hô to.
Hiện tại trên cây chỉ còn Ngô Trung và Liễu Cầm, Diệp Phong thì không thấy đâu nữa. Ngô Trung đang nắm lấy một cây gậy bằng băng trong tay, thứ dài đến mức phần chuôi phải tựa vào một cái cây khác gần đó.
"Bé hiểu rồi ạ!". Cô bé mặc dù nãy giờ nghe lời Ngô Trung im lặng và không vùng vẩy nhưng sau đó không còn bất cứ động tỉnh nào khiến cô bé rất lo lắng, sợ rằng vị ca ca kia lừa mình. Bây giờ nghe lại tiếng nói khiến con bé vui mừng vô cùng.
Ào ào.
Ở phía bên kia đầm lầy có tiếng rơi xuống nước của hai vật nào đó, nhìn kĩ thì đó là hai con linh dương khá to. Không phải vô duyên vô cớ lại xuất hiện tình huống này, đây đều nằm trong tính toán của bộ ba kia. Diệp Phong sẽ tìm con mồi để dẫn dụ bầy cá sấu qua nơi khác. Liễu Cầm sẽ tạo ra một chiếc gậy băng lớn và luôn truyền Nguyên Khí để không bị gãy giữa chừng. Ngô Trung thực lực cao nhất sẽ đảm nhận vị trí nâng cô bé lên, vì từ nơi ẩn nấp đến đầm lầy cũng không quá gần nên sẽ cần một lực rất lớn để có thể làm điều đó.
Bầy cá sấu nghe động tĩnh lớn như vậy lập tức quay lại, chúng thấy hai con linh dương đang quằn quại cố thoát khỏi đầm lầy. Mặc dù chúng không biết tại sao hai động vật ăn cỏ kia lại xuất hiện ở khu vực này, nhưng miếng mồi đã dâng đến miệng thì cũng không ngại làm vài miếng. Bọn chúng đều bơi về phía hai con vật tội nghiệp kia và để lại cô bé ở lại đó một mình. Hai con người đang ở trên cây quan sát, đợi khi không còn cá sấu nào chú ý đến đứa trẻ kia thì Ngô Trung đưa cây gậy băng kia ra phía đầm lầy.
Cô bé thấy cái gậy kia đột nhiên xuất hiện thì hơi giật mình, nhưng nhớ lại lời nói của Ngô Trung nên lập tức bám chặt vào. Liễu Cầm biết một đứa trẻ sẽ không thể giữ được trọng lượng của bản thân nếu phải bám vào cái gì đó, nên phần đầu gậy kia nàng đã tạo ra một vùng đủ rộng để cô bé nằm lên. Phần đầu rộng đưa xuống vùng đầm lầy. Cô bé đưa hai tay nắm chặt vào phần gậy và thân cô bé tựa vào phần mở rộng, khi đã vào vị trí phù hợp thì Ngô Trung vận sức từ từ. Lúc này là giai đoạn quan trọng nhất, hắn không được dùng quá nhiều sức vì có khả năng sẽ hất văng cô bé lên không trung, nếu dùng quá ít thì sẽ không thể đưa cô bé ra khỏi đầm lầy. Nếu hắn luân chuyển Nguyên Khí thì có nguy cơ làm gãy cây gậy băng này dù có Liễu Cầm ở phía sau liên tục truyền khí hàn băng để củng cố.
"Được rồi". Ngô Trung mừng thầm.
Hắn đã đưa cô bé ra khỏi đầm lầy, vị trí hắn và Liễu Cầm đứng cách mặt đất 20 thước, còn cô bé đã cách mặt nước 10 thước và sẽ tiếp tục cao hơn nữa để tránh tầm tấn công của bầy cá sấu kia. Bây giờ cô bé đã cách mặt nước 15 thước nên Ngô Trung chậm chạp thu gậy băng lại, hắn phải tập trung để giữ cô bé và nắm chặt cây gậy để cô bé không bị mất thăng bằng và ngã xuống. Đứa trẻ này đã thấy được mặt Ngô Trung nên vui mừng vẫy tay, hắn lập tức ra hiệu giữ im lặng và cô bé hiểu ngay. Nhưng lúc này lại có một biến có xuất hiện.
Ngô Trung, Liễu Cầm và cả Diệp Phong đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, họ quên mất khả năng nguỵ trang của loài cá sấu, và việc cá sấu có thể quẩy đuôi thật mạnh để nhảy bậc khỏi mặt nước, đồng nghĩa 15 thước kia vẫn chưa an toàn. Họ đã bỏ lỡ một điều, sự tập trung của họ đã bị dồn hết vào bầy cá sấu cùng cô bé kia nên họ không nhìn ra vài thứ, bầy cá sấu này không chỉ có 5 con.
Khi cô bé vẫn đang được đưa về thì từ mặt nước nhảy lên con cá sấu thứ 6, nó dùng sức mạnh Thất Trùng Thiên cắn nát gậy băng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Ngô Trung cũng không phản ứng kịp để đưa gậy băng qua hướng khác tránh phát cắn kia.
"A!". Cô bé la lên, việc ngã từ độ cao 15 thước khiến bé sợ sệt mà la lên.
"Ca ca tới đây". Kế hoạch đã phá sản nên Ngô Trung đành phải tuỳ cơ ứng biến.
'Lục Trùng Thiên, Phong Tuyệt - Phong Ảnh Bộ'