Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 11: Tìm túi thơm
Ngô Trung vận toàn lực triển khai Phong Tuyệt, giậm chân mạnh vào thân cây, từ vị trí đứng lao thẳng về phía đầm lầy. Với tốc độ của Phong Ảnh Bộ giúp hắn có một vận tốc đầu đủ lớn để tạo đà nhảy đến vị trí của cô bé. Hắn lao lên không trung, trước mặt hắn có hai mục tiêu là cô bé và con cá sấu Thất Trùng Thiên. Nếu để cả hai cùng rơi xuống nước thì sẽ đánh động đến đàn cá sấu đang ăn mồi ở bên kia. Như thế tình cảnh cả 6 con đều tham gia chiến đấu sẽ xảy ra, hắn sẽ không cách nào cứu đứa nhỏ kia được kia.
'Lục Trùng Thiên, Hoả Tuyệt - Cuồng Hoả Quyền'.
Đầu tiên hắn cần giải quyết sinh vật máu lạnh kia trước, dù cả hai đều sắp rơi tự do nhưng với thực lực của bản thân thì nó có thể quay qua ngậm con mồi trước mặt như đứa trẻ ấy. Từ lúc gậy băng bị cắn gãy đến lúc Ngô Trung tiếp cận chỉ tốn thời gian vài hơi thở nên cá sấu kia không phản ứng kịp và lĩnh một đòn Hoả Tuyệt ngay vào đầu. Giống loài này được bao phủ bởi lớp vảy cứng nên dù lĩnh một đòn t·ấn c·ông của võ giả cao hơn mình một bậc sức mạnh thì cũng không thể đả thương được, chứ đừng nói là kẻ thấp hơn mình như Ngô Trung. Nhưng hắn không cần đánh bại mà chỉ cần khiến sinh vật kia mất tập trung. Nhân lúc đó, Ngô Trung lao đến ôm cô bé và lấy thân cá sấu kia làm điểm tựa, sử dụng Phong Tuyệt để nhảy vào bờ.
Do bị Ngô Trung đạp vào thân nên sinh vật kia rơi xuống mặt nước nhanh hơn và mạnh hơn, vô tình tạo động tĩnh lớn khiến đồng bọn quay lại. Chúng thấy có một kẻ lạ mặt cùng một thành viên trong bầy b·ị đ·ánh ngã khiến chúng tức giận và lao đến. Hắn đã may mắn khi sức bật của đôi chân đã giúp hắn nhảy đến phần đất cứng, chứ không phải đầm lầy. Khi Ngô Trung tiếp đất thì bầy cá sấu cũng đã bơi về phía hắn để t·ấn c·ông, do là loài sống dưới nước nên vận tốc di chuyển của tốc rất nhanh tiếp cận tốc độ Cửu Trùng Thiên và đã gần tiếp cận hắn.
"Tập trung ở vị trí cũ!". Ngô Trung hét lớn, đưa ra thông tin cho Liễu Cầm và Diệp Phong biết rằng kế hoạch đã thành công và cần nhanh chóng rời đi.
Hắn biết khi đã lọt vào tầm mắt của chúng thì dù trốn ở trên cây cũng sẽ không thoát được nên cần phải chạy thật nhanh. Mặc dù có thể di chuyển trên cạn nhưng bầy đàn kia không thể nào di chuyển nhanh như lúc ở dưới nước được, hắn có thể chạy thoát.
'Lục Trùng Thiên, Phong Tuyệt - Phong Ảnh Bộ'.
Một lúc sau, tại nơi mà ba người tập luyện lúc nãy đã có mặt của Liễu Cầm và Diệp Phong, Ngô Trung vẫn chưa đến.
"Ngươi nghĩ Ngô Trung có thoát được không". Liễu Cầm hỏi.
"Với tốc độ của chiêu thức kia thì việc cắt đuôi bầy cá sấu không phải quá khó". Diệp Phong trả lời, hắn cũng tu luyện bộ pháp nên hiểu được sự lợi hại của công pháp Ngô Trung sử dụng.
Trong lúc hai người đang chờ đợi thì họ thấy một bóng người đang chạy về phía họ, trên lưng người đó còn cõng một ai đó. Đó hiển nhiên là Ngô Trung và cô bé kia.
"Ngươi đến trễ". Liễu Cầm nói, nghe qua thì là lời trách mắng như lại có hàm ý hỏi thăm 'Tại sao đến trễ như vậy'.
"Ai mà ngờ được bầy cá sấu kia lại bám dai như vậy". Ngô Trung cười khổ.
Mặc dù tốc độ chạy của hắn nhanh hơn khi di chuyển trên bờ, nhưng chúng lại có thể sử dụng đuôi quật xuống đất để lao lên rút ngắn khoảng cách, do đó mà hắn phải chạy một con đường vòng vèo để chúng bỏ cuộc. Phong cách săn mồi của loài cá sấu là rình rập và t·ấn c·ông bắt ngờ nên chúng không quen với việc săn đuổi theo con mồi như bầy Ngân Lang Thú hắn từng đối đầu. Nhờ đó mà chỉ truy đổi một lúc thôi thì chúng đã bỏ cuộc và quay lại đầm lầy.
"Bé ơi, bây giờ an toàn rồi". Ngô Trung nhẹ nhàng thả đứa trẻ trên lưng xuống và Liễu Cầm nên tiếng chấn an, vì đều là phái nữ nên có thể cô bé sẽ dễ mở lòng với Liễu Cầm hơn.
Cô bé ở trên lưng Ngô Trung luôn nhắm mắt lại. Sự hung hãn của bầy cá sấu truy đuổi phía sau có chút đáng sợ với nhóc ấy, khi giọng nói dễ nghe của Liễu Cầm vang lên thì bé mới dần mở mắt. Cô bé nhìn xung quanh, chỉ thấy ba người thiếu niên Liễu Cầm và không còn bất cứ mối nguy hại nào cả.
"Bé cảm ơn các vị ca ca tỷ tỷ đã giúp bé ạ". Cô bé vòng hai tay trước ngực, cúi đầu cảm ơn.
"Đứa bé này thật lễ phép. Cư xử như vậy hẳn phải là lên trong một gia đình tốt". Diệp Phong khen ngợi.
Hắn lớn lên ở một gia tộc mà các tộc nhân vàng thau lẫn lộn, có người rất gia giáo mà cũng có kẻ rất hư hỏng.
"Bé ngoan, nhà bé ở đây để tỷ tỷ dắt bé về". Liễu Cầm hỏi thăm.
Nếu đã đến nước này rồi thì cả ba nên đưa nhóc này về tận nhà luôn mới phải đạo.
"Nãi nãi của bé không muốn có người lạ đến làm phiền nên tỷ tỷ không đến đó được đây". Cô bé mặc dù rất thích có người đến nhà chơi, nhưng lại nhớ đến lời căn dặn của người lớn trong nhà nên đành từ chối.
"Vậy nhà bé hướng nào để tỷ tỷ dẫn bé đi một đoạn, khi nào gần đến nhà thì bọn tỷ sẽ rời đi". Liễu Cầm thấy vậy bèn đổi cách khác, ít nhất nàng ta muốn giúp cô bé ra khỏi đây an toàn.
Hiện tại họ vẫn ở trong khu rừng, dù là vùng ngoài thì vẫn có vài yêu thú Trùng Thiên xuất hiện, nếu có bọn họ đi cùng thì mới an tâm.
"Thế cũng được ạ, nhà bé nằm ở phía bên kia". Cô bé nghe vậy cũng vui mừng, vì như vậy sẽ không làm bà giận nhưng cũng đi cùng mọi người được.
Cô bé vô tư chỉ về một hướng, khác với suy nghĩ của mọi người vì vốn tưởng sẽ là phía nào đó gần Vô Thương Thành hay những thành gần đó. Mọi người nhìn về phía cô bé chỉ thì rùng mình. Vì hướng đó là đi thẳng vào vùng nội của rừng Tinh Lâm, mà thậm chí võ giả Tứ Thập Trùng Thiên nếu vào x·âm p·hạm cũng có nguy cơ m·ất m·ạng bởi những Yêu Thú cường đại ở đó.
"Ý bé là đi ra khỏi khu rừng thì theo hướng kia sẽ đến nhà phải không?". Liễu Cầm tiếp tục hỏi vì nàng nghĩ rằng mình đang hiểu nhầm.
Ở phía bên kia của cánh rừng đúng là có vài khu dân cư khác như thành trì và các thị trấn nhỏ, vì vậy nàng ta nghĩ rằng nhà cô bé ở những nơi đó. Nếu thế thì cô bé này đi lạc hơi xa nhỉ?
"Không ạ, nhà bé ở trong rừng cơ. Nãi nãi nói ở vùng hạch tâm của rừng nên không bị ngoại nhân q·uấy n·hiễu an tĩnh". Cô bé vô tư trả lời, không biết được câu nói của mình có ý nghĩa gì.
"Không phải vùng nội mà là vùng hạch tâm sao?". Đây là suy nghĩ của cả ba người, bất chợt cảm thấy ớn lạnh.
Tới đây họ đã phát hiện ra thân phận không tầm thường của đứa trẻ này, để có thể sinh hoạt ở vùng hạch tâm thì phải mạnh đến mức nào chứ, sợ rằng tất cả những người họ từng gặp cũng không có ai mạnh đến như vậy.
"Nếu nhà bé ở đó thì sao bé có thể an toàn khỏi lũ Yêu Thú". Diệp Phong lên tiếng hỏi. Người bà của cô bé có thể mạnh nhưng cô bé này thì không, nếu di chuyển trong rừng vẫn có thể gặp nguy hiểm bởi Yêu Thú.
"Nãi nãi có đưa bé một túi thơm, nãi nãi nói là chỉ cần mang theo cái này thì sẽ không có bất cứ yêu thú nào dám lại gần và gây hại cho bé cả". Cô bé ngây thơ trả lời.
"Thế sao bé lại bị bầy cá sấu kia bao vây nhỉ?". Giờ đến phiên Ngô Trung hỏi.
Nếu có thể đuổi được Yêu Thú ở vùng nội và vùng hạch tâm thì đám sinh vật máu lạnh kia càng phải tránh xa cô bé, chứ không phải là bao vây quan sát như lúc bọn họ đến.
"Cái này thì... bé làm rơi túi thơm ở đâu đó rồi. Do bé trượt chân ở sườn dốc kia nên có thể làm rơi ở đó". Cô bé vừa xoa đầu mình vừa giải thích.
Cô bé cũng không để biết chính xác mình đã làm rơi ở đây, chỉ có thể nói đại khái và chỉ về một hướng. Đó là một vách đá cao, có vẻ cô bé này đã ngã từ trên đó và rơi xuống đầm lầy.
"Vậy bây giờ chúng ta nên giúp bé tìm túi thơm kia và bé sẽ an toàn về nhà nhỉ?". Liễu Cầm cảm thấy việc bây giờ cần làm là tìm lại vật kia mới có thể đưa cô bé về nhà được.
"Đúng rồi ạ!". Cô bé cũng đồng ý với Liễu Cầm, một khi tìm lại được thì không còn sợ bất cứ yêu thú nào nữa.
Cả ba người nhìn nhau hội ý, theo lời kể thì nơi cô bé làm rơi vật kia là ở vùng ngoại và không xa đầm lầy kia, họ có thể tìm được. Bốn người từ đó quyết đi đến nơi đứa trẻ chỉ dẫn để tìm kiếm, bây giờ không có nguy hiểm nào truy đổi cũng nhưng không có việc gấp nên mọi người vừa đi vừa tán gẫu.
"Bé năm nay mấy tuổi rồi?". Liễu Cầm hỏi, đây là những câu hỏi không riêng tư nên rất dễ bắt chuyện
"Bé 8 tuổi rồi ạ". Đứa trẻ kia trẻ lời.
"Vậy là chỉ kém tiểu thư Thanh Sam 2 tuổi. Thế sao đứa trẻ này nhìn nhỏ thế này?". Ngô Trung suy nghĩ, hắn ở cùng với tiểu thư từ nhỏ nên vô tình lại đem so sánh hai người với nhau, đứa trẻ này nhìn còn nhỏ hơn tiểu thư lúc 8 tuổi một chút. Chắc không phải do thiếu ăn đâu nhỉ?
"Bé có tên không? Sau này lớn lên không thể gọi bé mãi được". Diệp Phong quay qua hỏi, việc phải liên tục gọi bé khiến hắn có chút không quen miệng.
"Nãi nãi nói tên bé là Chu Mộng Uyển, nhưng mà tên này dài quá nên bé thích được gọi là bé hơn". Đứa trẻ kia giải thích, do vẫn còn nhỏ nên tính tình hơi ngang bướng.
"Họ Chu à, ta không có ấn tượng gì với họ này". Diệp Phong suy ngẫm trong đầu. Hắn nghĩ nếu có một người bà hùng mạnh như thế thì gia tộc nàng cũng phải mạnh không kém, nhưng khi nghe cái tên này lại không nhớ ra được gì.
"Ngươi bớt đánh chủ ý lên đứa trẻ này đi". Ngô Trung nhìn ra suy nghĩ của Diệp Phong nên thúc mạnh hông hắn để nhắc nhở, nếu bà của cô bé không muốn là phiền thì việc tìm ra lai lịch của họ chính là tự tìm đường c·hết.
"Túi thơm của bé ở đằng kia kìa". Cô bé hô to lên và chạy đến, nơi đó đúng thật có một cái túi màu hồng b·ị đ·ánh rơi.
"Nếu tìm được rồi thì các ca ca tỷ tỷ về trước nhé, lần sau bé nhớ cẩn thận hơn". Liễu Cầm chào tạm biệt.
"Túi thơm đó giúp đuổi Yêu Thú nhưng nếu bé gặp phải kẻ xấu thì phải làm sao?". Ngô Trung nhìn cô bé này lại nhớ đến tiểu thư nhà mình nên hơi lo lắng một chút nên quay qua hỏi.
Mặc dù túi thơm này giúp đuổi yêu thú nhưng lại không tác dụng với con người, mà người vào rừng Tinh Lâm thì có cả người tốt lẫn kẻ xấu, không phải ai cũng như nhóm người Ngô Trung.
"Nãi nãi có đưa bé một pháo sáng, nếu gặp nguy hiểm thì hãy sử dụng". Bé lấy ra từ trong túi thơm một cái pháo sáng to cỡ ngón út.
Lúc này ba thiếu niên kia chỉ biết cười khổ, thứ quan trọng nhất đều ở cái túi thơm này mà cũng làm mất được, đứa nhỏ này không biết cẩn thận là gì sao. Chỉ cần làm mất túi thơm kia là coi như cô bé mất tất cả sự bảo vệ và trở thành món mồi ngon của Yêu Thú và kẻ xấu, lúc ở đầm lầy đám cá sấu không t·ấn c·ông cô bé ngay vì trên người vẫn còn lưu lại mùi hương của túi thơm này.
"Bé hãy dùng pháo sáng kia đi, để nãi nãi đưa về thì mới an toàn được". Liễu Cầm lên tiếng, nàng không muốn lúc chia tay đứa trẻ này lại làm mất túi thơm kia tiếp để rơi vào nguy hiểm lần nữa.
"Bé làm liền". Đứa trẻ này mặc dù không muốn nhưng vì nghe lời nên cũng làm theo.
Phíu.
Bùm.