Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 103: Sao ngươi dám

Chương 103: Sao ngươi dám


Các hầm mỏ ở sâu trong lòng núi hoặc dưới lòng đất luôn tồn tại nhiều loại khí thải độc hại. Thứ này không màu, không mùi, không vị. Khi các thợ mỏ phát hiện ra thì đã quá muộn, c·ái c·hết chỉ còn cách một bước chân. Để khắc phục điều này, nhân loại đã tìm đến một loại chim, giống loài vô cùng n·hạy c·ảm với những khí độc này là loài chim hoàng yến. Những người thợ mỏ bắt đầu mang theo sinh vật này bên mình và chúng nhanh chóng trở thành "tấm bùa hộ mệnh" cho họ. Khi chim hoàng yến có những dấu hiệu bất thường, những người thợ mỏ sẽ ngay lập tức s·ơ t·án để bảo toàn tính mạng.

Trong trường hợp này, Thanh Sam được ví như thợ mỏ, các mỗi nguy hiểm là khí độc còn Ngô Trung là chim hoàng yến. Ngay từ đầu, vị Tứ trưởng lão đã đi cùng đoàn nhưng luôn ẩn mình không cho ai biết trên suốt quãng đường. Ông ta luôn theo dõi nhất cử nhất động, mọi sự kiện đều không qua được mắt cường giả. Nhưng vì muốn tiểu thư nhà mình v·a c·hạm với thế giới nên không can thiệp vào hầu hết tình huống.

Vào thời điểm nàng dâu Lữ gia chuẩn bị các công đoạn để hạ độc, ông ấy đã lập tức phát hiện điều dị thường và kiểm tra ngay. Nhận thấy rằng không phải tử độc nên cứ để mọi việc diễn ra theo tự nhiên, đồng thời quan sát hộ vệ Ngô Trung một phen. Cứ theo đó, ông ta nhìn thấy mọi việc mà Thanh Sam đã trải qua, nhưng chưa bao giờ ra tay.

Lý do là vì "chim hoàng yến" vẫn còn đó.

Sự trung thành của Ngô Trung là không thể chối cãi, dù là loại hiểm nguy gì thì đứa trẻ này sẽ liều mạng chống đỡ. Nếu Ngô Trung có thể sống sót thì cho thấy rằng mối nguy đó không đáng quan ngại, cứ để Trần Thanh Sam trải nghiệm. Cho đến khi nữ nhân tóc vàng tiếp cận, Tứ trưởng lão không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa. Chỉ có điều, sự tồn tại của Tứ trưởng lão là hoàn toàn bí mật, đến cả Thanh Sam cũng không biết. Vậy thì làm sao đám phản bội nói chung hay Thu Phượng nói riêng lại biết được?

Ngô Trung không biết, cũng không hiểu câu trả lời mập mờ của nàng ta. Bởi vì hắn luôn nghĩ rằng Tứ trưởng lão chỉ mới đến sau khi nhận tin cầu cứu khi mà hầu hết mọi người bị hôn mê.

"Chờ chút, Thu Phượng từng nói rằng đã gửi thư cứu viện về gia tộc. Nhưng nếu là một người phản bội thì không đời lại làm việc đó. Thế thì tại sao ông ta lại đến nơi đúng lúc như vậy?". Ngô Trung chợt nhận ra điều bất thường.

Dù chưa nắm rõ được mọi thứ nhưng đã lờ mờ cảm nhận được một chút gì đó.

"Không quan trọng nữa. Mình cần phải thoát khỏi tình huống này nhanh nhất có thể, nếu không những kẻ còn lại sẽ đến đây mất!". Ngô Trung mặc kệ toàn bộ nghi vấn, tự chấn chỉnh lại suy nghĩ của mình.

Tình huống lúc này vô cùng nguy hiểm, hắn không có bất cứ ai hỗ trợ để đối kháng đối thủ mạnh hơn mình khá nhiều. Thiếu niên lấy tay sờ ngực nhằm chặn v·ết t·hương, vô tình cảm thấy có gì đó cấn cấn. Hắn đưa tay vào túi áo trong thì phát hiện có một vật vốn không có ở đó ngay từ đầu.

Đây là một lọ thuốc mỡ to hơn ngón tay cái một chút, loại chuyên bôi vào da để bịt miệng v·ết t·hương. Hắn không nhận ra đây là của ai, nhưng rồi phát hiện ra một hình dán con thỏ thì hiểu ra gì đó. Bỗng hàng loạt đường kiếm màu hồng lao đến phía của thiếu niên. Linh cảm mách bảo nguy hiểm, hắn liền vận dụng Phong Tuyệt đạp mạnh xuống đất, xoay người qua một bên và lăn vài vòng. Trong khi lăn lộn dưới đất, hắn đã tranh thủ sử dụng thuốc mỡ bôi vào v·ết t·hương, coi như khép lại miệng v·ết t·hương tạm thời, giảm bớt thể lực gồng cơ bắp để cầm máu. Dù thế, Ngô Trung vẫn tỏ ra bản thân đang trọng thương vô cùng nặng để khiến đối phương mắt cảnh giác. Từng cái rung rẩy của cơ thể,máu chảy ra từ khoé miệng, ánh mắt sợ hãi như thật, mồ hôi tuôn ra như tắm, từng dấu hiệu đều chứng tỏ hắn đang vô cùng bất lực trước thế sự.

"Vùng vẫy vô ích thôi!". Tạ Thu Phượng không vội vàng kết liễu đối phương, nói lời khiêu khích.

Cái gai cuối cùng đã không còn sức phản kháng, chỉ còn như h·ành h·ạ một con vật b·ị t·hương mà thôi. Nhưng cứ để con chuột này chạy đi chạy lại ngay trước mặt cũng khá cáu. Nàng ta tiếp cận trong chốc lát, dẫm mạnh vào tay của Ngô Trung không để hắn còn di chuyển lung tung. Ngô Trung nghiến răng, khiến âm thanh rên rỉ không quá lớn.

"Tạ tỷ, tha cho ta được không. Giống như cách tỷ đã tha cho Ngọc tỷ ấy". Ngô Trung ngước lên, cầu xin sự nhân từ.

"Ngọc Hoa hay bất cứ thì ai ta cũng có thể tha, nhưng riêng ngươi thì không được!". Tạ Thu Phượng chợt cứng người trong chốc lát, sau đó trả lời một cách khinh bỉ.

Thanh kiếm trên tay xoay nửa vòng trên tay, mũi kiếm chĩa xuống dưới đất, cách mục tiêu vài gang tay.

Thu Phượng dồn lực, đâm mạnh xuống dưới. Vị trí nhắm đến là thân thể, nhưng tránh nơi yếu hại là tim. Cho thấy nàng ấy không có ý định kết liễu ngay, mà là để giày vò đối phương. Vốn định như thế, chỉ trong chút lát thì nàng ấy đã lãnh một cú đòn vào mặt. Uy lực không quá mạnh, nhưng do bị nhắm vào cằm nên nàng ta bị choáng váng trong phút chốc.

Vào thời điểm Thu Phượng đâm xuống, Ngô Trung đã dồn lực vào cánh tay còn lại để nâng cơ thể lên, lấy cánh tay đang bị dậm lên làm điểm tựa, kết hợp cùng các thớ cơ phần thân, tạo thành một cú đá vào hàm của đối phương. Tranh thủ lúc đó, hắn đã lấy lại được thế chủ động.

'Thập Tứ Trùng Thiên, Phong Tuyệt - Phong Ảnh Bộ'

Nhân cơ hội này, Ngô Trung tiếp cận đối thủ bằng tốc độ của gió và t·ấn c·ông b·ằng Hoả Tuyệt. Nhưng Thu Phượng đã kịp thời đã tỉnh táo lại, dùng kiếm để chặn đòn. Khi đã vào thế đọ sức, Ngô Trung đương nhiên không phải đối thủ của nàng ta, ngay lập tức phải lùi lại.

"Cú đá vừa rồi, không phải là uy lực của Thập Tứ Trùng Thiên". Tạ Thu Phượng sờ vài cằm mình, cảm nhận lại lực lượng mà mình phải lãnh thì cảm thấy kì lạ.

Nàng ta đã quan sát dõi tiểu tử này rất kỹ, sau khoảng thời gian dài và trải qua nhiều hiểm nguy thì nhận ra đối phương chỉ có hai chiêu thức, và đương nhiêu không có cước pháp nào. Một võ giả Thập Tứ Trùng Thiên không thể xuất ra sức lực vượt qua cấp độ của bản thân nếu không dùng công pháp.

Đó là quy luật tự nhiên của thế giới này.

Đúng với suy nghĩ của cô ấy, Ngô Trung đang sử dụng một loại võ công mà trước giờ chưa từng thử.

'Thập tứ trùng thiên, Lưu Tinh Bạo - Đệ nhất tầng'.

Thịnh thịch

Thịnh thịch

Nhiệt độ cơ thể bỗng tăng lên, nhịp tim đập liên hồi, những giọt mồ hồi ngay khi vừa tuôn ra thì lập tức bay hỏi, tạo thành những hạt nước li ti ở phạm vi gần, làn da cũng trở nên ửng đỏ như đang sốt. Đây chính là võ công hắn đã tu luyện trong suốt chuyến đi, sau sự kiện của Lữ gia thì hắn mới nắm được chút da lông của võ học. Vì tác dụng phụ quá lớn nên hắn chưa từng dùng, khi đã vào bước đường cùng như thế này thì buộc phải vận dụng.

Các khối cơ bắp, xương khớp cùng cơ quan n·ộ·i· ·t·ạ·n·g như được cường hoá, Nguyên Khí luân chuyển với tốc độ cao, sinh ra một nguồn năng lượng lớn vượt trội. Trạng thái lúc này, không khác lúc sử dụng nhân sâm trăm năm dạng linh quả là mấy. Chỉ khác ở chỗ, lần này có một loại áp lực rất lớn đè nặng cơ thể. Nhờ thế, khoảng cách sức mạnh của đôi bên đã được rút ngắn.

Khí thế lúc này dao động khoảng Thập Thất Trùng Thiên.

"Ngươi luôn mang đến những điều bất ngờ nhỉ!". Tạ Thu Phượng nhìn tiểu tử kia, cảm thấy hối hận vì đã không ra tay diệt trừ hắn trong một đòn.

Luân chuyển Nguyên Khí, sức mạnh Thập Cửu Trùng Thiên hiện hữu.

Hai bên nhìn nhau, chờ đợi đối phương ra tay để mà đối phó. Trong tình huống bình thường, Ngô Trung không ngại làm theo cách này, nhưng với áp lực cơ thể đang chịu đựng thì hạ sách, cần ra tay lập tức.

Chiến ý bùng nổ.

Hắn lao đến với tốc độ phi thường, ngay khi dấu giậm chân xuất hiện thì đã xuất hiện ngay trước mặt Thu Phượng trong tích tắc. Thế công dữ dội như lửa,từng đường quyền đều nhắm vào mặt. Đối phương thì không yếu hơn, kiếm chiêu uyển chuyển t·ấn c·ông những điểm yếu hại. Xét về mặt công kích, hai bên tương đối ngang nhau. Xét về tốc độ, Ngô Trung vượt trội hơn vài phần. Cho nên dù không có giáp phòng ngự như đối thủ nhưng hắn có thể né được những chiêu hiểm ác trong đường tơ kẻ tóc.

"Cứ tưởng cái cảnh thương tích đầy mình của ả ta lúc đầu là khổ nhục kế, nhưng có vẻ các v·ết t·hương là thật!". Trải qua một hồi giao chiến, Ngô Trung cuối cùng cũng nhận ra.

Ngẫm lại thì sẽ thấy điểm kỳ lạ, Thu Phượng và hai gia nhân kia có lẽ là cùng một phen nhưng khi hắn đến thì cả ba đều thương không nặng thì nhẹ. Bỏ qua khả năng có cao nhân yểm trợ, thì những v·ết t·hương này chỉ có thể do tiểu thư Trần Thanh Sam gây ra.

Nhưng bằng cách nào?

Cô bé này thậm chí còn chưa đến trình độ Luyện Cốt, làm thế nào trọng thương ba võ giả hơn Thập Trùng Thiên?

Đây cũng là một điểm tốt, bởi vì thực lực Thập Thất Trùng Thiên của Ngô Trung là dạng "cố quá sẽ thành quá cố" nên vô cùng bất ổn định. Đối với một võ giả Thập Cửu Trùng Thiên đang suy yếu như thế này, đúng là may mắn cho hắn.

Khi hai người này đang quần chiến, không để ý rằng cách không xa đang có một người dần tỉnh lại. Trần Thanh Sam choáng váng đầu óc, chưa định hình lại tinh thần. Chỉ một lúc sau, cô bé mới nhớ lại tình thế, lập tức rơi vào trạng thái khẩn cấp. Vào thời điểm Ngô Trung bị một sợi xích bí ẩn kéo đi, cô bé và hầu cận đã bị hai gia nhân quen thuộc đánh úp từ phía sau và mang đi nơi khác. Hai kẻ này thậm chí còn cẩn thận hơn khi sử dụng thuốc mê để bịt miệng n·ạn n·hân

Thanh Sam sẽ nằm yên chịu trói sao?

Hiển nhiên là không.

Con cái của gia chủ từ đại gia tộc nào phải như hoa trong nhà kính hay cá trong bể cảnh. Ngay thấy cánh tay lạ nắm lấy mình, Thanh Sam ngay lập tức ngừng thở nên không b·ị đ·ánh thuốc. Ban đầu do quá bất ngờ nên không biết phải làm sao, nhưng khi lấy được chút bình tĩnh thì Thanh Sam đã lập tức ứng phó tình hình. Cô bé vùng vẫy, giãy giụa như con cá khi nó b·ị b·ắt. Hai tay nhanh chóng rút những chiếc châm cài trên tóc, đâm mạnh lên cánh tay của kẻ đang bắt mình. Ngoài ra, cô bé còn cắn, cáu, ra quyền, tung cước, quằng quại chống trả,...

Hai người bị mang đến một nơi mà ở đó đã có người chờ sẵn, là Tạ Thu Phượng. Với thực lực của nàng, nếu kết hợp với hai kẻ còn lại thì Thanh Sam khó thoát được nếu không có trợ giúp. Đúng lúc này, nàng tiểu thư nhớ đến con át chủ bài, thứ người ông của mình đã tặng từ lâu, Bạo Hoả Phù bậc cao. Hiển nhiên, cô bé đã được căn dặn về cách sử dụng cũng như tác dụng, do Thanh Sam chưa thể điều động Nguyên Khí nên tấm phù này đã được cải tạo theo một cách khác. Với số lượng ít ỏi, Thanh Sam đã chờ đợi lúc thích hợp. Ngọc Hoa đã ngấm thuốc mê nên lịm đi, Thanh Sam cũng giả vờ bản thân đã b·ất t·ỉnh để tìm cơ hội. Chỉ khi Thu Phượng đến đủ gần và lơ là cảnh giác, cô bé lập tức dùng móng tay rạch một vết cắt trên ngón trỏ. Dù đau đến mức muốn chảy nước mắt nhưng Thanh Sam cắn răng chịu đựng, máu truyền lên tấm phù và kích hoạt nó.

Nàng tiểu thư lập tức ném nó về phía trước, trong khi bản thân lao về phía Ngọc Hoa để che chắn. Bằng cách nào đó, Thu Phượng nhận ra ngay thứ vừa được ném ra là Bạo Hoả Phù nên lập tức lấy hai đồng bọn ra để che lại, còn bản thân thì lập tức lùi về sau. Nhưng ngay khi nàng vừa quay lưng thì v·ụ n·ổ đã xảy ra. Uy lực vượt qua Tam Thập Trùng Thiên, ngay tức khắc diệt sát hai kẻ hạ nhân. Tạ Thu Phượng nhờ nấp đằng sau nên chỉ bị dính dư chấn, dẫn đến thương tích cũng không quá nặng. Thanh Sam và Ngọc Hoa cũng nằm trong phạm vi ảnh hưởng. Nhưng nhờ có bộ võ khí phòng ngự đặc biệt trên người nên nàng tiểu thư đã che hết sát thương và chỉ bị b·ất t·ỉnh.

Lúc ấy, chỉ còn Thu Phượng là tỉnh táo, vốn muốn trút giận lên hai kẻ b·ất t·ỉnh kia nhưng lại phát hiện ra có người đang đến. Dựa vào phương hướng thì lập tức phán đoán là Ngô Trung. Tình trạng cơ thể hiện tại thì chưa thể chiến đấu ngay lập tức, đặt biệt là với kẻ đầy biến số như thiếu niên này. Để kéo dài thời gian, nàng ta tiến đến đâm kiếm vào xác c·hết của đồng bọn để tạo tình huống giả nhằm đánh lừa và kéo dài thời gian để hồi phục. Nếu có cơ hội thì đánh lén và triệt hạ ngay lập tức khi hắn vẫn còn lầm tưởng nàng là đồng minh.

Trở lại hiện tạI.

"Ngọc Hoa tỷ tỷ, dậy đi mà". Thanh Sam lay ngày nàng hầu, nhưng mãi vẫn không có tác dụng.

Sau đó, cô bé nhìn về phía Ngô Trung đang độc chiến với kẻ thù cùng sắc thái lo lắng. Cô bé không nhìn ra được thực lực của đôi bên là ở cấp bậc nào, nhưng biết được Ngô Trung vốn yếu hơn Thu Phượng, nên chắc chắn sẽ thua sớm.

"Không được, mình phải giúp Ngô Trung ca ca!". Nàng tiểu thư không nhịn được nữa, rút từ trong người ra một tấm Bạo Hoả Phù khác, cũng là tấm cuối cùng.

Vốn muốn nhân lúc Thu Phượng đang tập trung vào đối thủ, cô bé sẽ tiếp cận và cho thêm một phát nữa. Bỗng chẳng biết từ đâu, nàng tiểu thư đã bị kẻ nào đó nắm lấy cổ tay và tước đoạt tấm phù một cách dễ dàng. Thanh Sam quay lại theo phản xạ, thì lập tức nhận ngay một cú đá vào mặt rồi lăn ra đất.

"Hoá ra đây là Bạo Hoả Phù, chỉ có con cháu ruột của Trần lão quỷ mới có". Kẻ này vừa cầm tấm phù lên, nói với vẻ ngưỡng mộ.

Đây là một thanh niên, trên tay cầm một chiếc liềm và nối với một cái chuỳ nhỏ bằng xích. Gã cũng là một trong các gia nhân đi theo đoàn, đồng thời là gia nhân có thực lực thứ hai chỉ sau Tạ Thu Phượng.

"Trả đây cho ta!". Thanh Sam như một đứa trẻ b·ị c·ướp mất đồ mình thích, lập tức gào lên đòi lại.

Cô bé chạy đến, nhảy lên người đối phương hòng đoạt lại, vì đây là vật có tầm quan trọng lớn để giúp đỡ Ngô Trung.

Mọi thứ đâu thể dễ dàng như vậy.

Tên thanh niên đã chặn đứng Thanh Sam ngay giữa không trung, nắm chặt lấy cổ áo khiến cô bế bị khó thở.

"Ồn ào quá!". Gã tỏ vẻ bực mình, lập tức ném mạnh đứa trẻ trong tay xuống đất.

"Đau quá!". Đó là suy nghĩ trong đầu Thanh Sam ngay lúc này.

Đau đến mức đã ứa nước mắt, nhưng quyết tâm trong mắt của nàng tiểu thư vẫn không thay đổi. Cô bé cố gắng ngượng dậy, đôi tay nhỏ bé chống xuống đất để tạo điểm tựa để đứng dậy. Bỗng nhiên, một con dao cắm xuống, đâm xuyên qua bàn tay yếu ớt hòng ngăn chặn việc di chuyển. Đây đương nhiên là tác phẩm của kẻ trước mặt.

"Aaaaa!". Không thể chịu được nữa, Thanh Sam hét lớn và oà khóc.

Cho dù có được rèn luyện đến đâu thì sự việc trước mắt vẫn quá tàn nhẫn với đứa trẻ 10 tuổi. Tiếng khóc của cô bé đã vang đến tai của Ngô Trung và Thu Phượng dù đang tập trung vào trận chiến. Cả hai đồng loạt dừng chiến, nhìn về phía âm thanh. Thu Phượng tật lưỡi, tỏ vẻ không hài lòng với hành động kia.

Còn Ngô Trung thì như c·hết lặng, tập trung toàn bộ thì lực về chủ tử của mình.

"Kẻ đó là ai? Chuyện gì đã xảy ra? Gã đã khiến tiểu thư khóc sao? Khoan, đó là máu... máu của tiểu thư? Hắn làm tiểu thư b·ị t·hương?". Liên tục những câu hỏi xuất hiện trong đầu, cho đến khi Ngô Trung nhìn thấy dòng máu chảy ra từ chỗ bị kiếm đâm thì đầu óc trở nên trống rỗng.

Huyết áp tăng mạnh bất ngờ, nhịp thở và nhịp tim vốn đã nhanh thì giờ còn nhanh hơn nữa, đến mức nếu đứng đủ gần thì có thể nghe thấy nhịp đập. Đôi mắt hiện lên vài đường màu đỏ, cơ thể khẽ rung, cổ họng của hắn như trở nên khô rốc, từng chữ một như phát ra từ vực thẳm, chứa đầy sát ý mãnh liệt.

"SAO

NGƯƠI

DÁM!"

Chương 103: Sao ngươi dám