Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 102: Kẻ phản bội

Chương 102: Kẻ phản bội


Trở về thời điểm Tứ trưởng lão vào ông già tóc trắng còn đang giao chiến, tình chiến sự ở dưới gần như đã ổn thoả. Dù bị áp đảo về số lượng, nhưng nhờ sự phối hợp chặt chẽ và hành động kịp thời nên tất cả kẻ thù đều đã bị triệt hạ. Có vài kẻ dùng độc thực lực ngang lão tên Chu mà họ đã gặp, cũng b·ị đ·ánh bại bởi hai chấp sự. Dọn dẹp hiện trường xong xuôi, mọi người lại mở rộng phạm vi cảnh giới với xung quanh, chỉ còn hai chấp sự là ở lại gần đó. Họ không thể chạy lung tung vì có khả năng quanh đây vẫn còn cạm bẫy, đành phải ở lại tuỳ theo tình hình mà phản ứng.

Cho đến khi tất cả phát hiện dưới chân mình bỗng suốt hiện một cái bóng đang lớn dần. Ngay lập tức cả bọn ngước lên nhìn, kinh hoàng khi phát hiện có một ngọn núi ngay trên đầu mình. Tốc độ rơi của cái này quá nhanh, không ai có thể chạy thoát được trong thời gian ngắn. Khoảng một nửa gia nhân hiện rõ vẻ sợ hãi trước khung cảnh, một nửa còn lại thì trở nên trầm mặt.

"Tất cả hãy tập trung lại, bảo vệ tiểu ...". Gã chấp sự tên Cố Trường muốn ra hiệu cho những người khác co cụm lại lại điểm, tăng cường bảo vệ Thanh Sam khỏi mưa đá. Nhưng mà chưa dứt lời thì gã đã bị một đường kiếm chém ngay cổ từ phía sau.

Nhưng khi nhìn kỹ lại, thứ b·ị c·hém chỉ là dư ảnh của ông ta, còn bản thân ngay khi cảm nhận được nguy hiểm đã lập tức cúi thấp người xuống để tránh né. Cố Trường xoay người, tung một đấm đầy uy lực vào đối thủ. Kẻ đánh lén kia kịp thời dùng kiếm chống đỡ và bị đẩy lùi vài bước chân. Khoảng các được kéo giãn, đủ để gã ta nhìn thấy rõ kẻ vừa đánh lén mình là ai.

"Lạc Chi Mai?". Cố trường không tin nổi vào mắt mình, kẻ t·ấn c·ông gã lại là người đồng hành cùng bấy lâu nay.

Cũng vào thời điểm đó, các gia nhân vốn đang canh gác xung quanh đều đã lâm vào trận chiến một cách bất ngờ. Không có bất cứ kẻ địch nào t·ấn c·ông, nhìn quanh chỉ có chín gia nhân vốn có và bọn họ đang t·ấn c·ông lẫn nhau. Người mới khoảnh khắc trước là cộng sự kề vai sát nay, nay đã là kẻ thù của nhau. Hàng loạt lời la hét, chất vấn tra hỏi, nhưng không hề có câu trả lời đáp lại mà chỉ là một ánh mắt lạnh lùng đầy tàn nhẫn.

Chỉ cần như thế thôi, Cố Trường lập tức nhận ra tình hình. Chỗ này hoàn toàn khuất tầm nhìn với chỗ của Trần Thanh Sam, gã cần phải đưa ra lời cảnh báo.

"Ngô Trung, mau dẫn tiểu thư chạy đi. Lạc Chi Mai/Cố Trường là kẻ phản bội". Giọng nói được cường hoá bởi Nguyên Khí vang đến tận nơi của Ngô Trung, nhưng là do hai người nói cùng một lúc.

"Tưởng ta sẽ cho ngươi muốn làm gì thì làm sao?". Lạc Chi Mai vừa nói vừa cười khanh khách.

Nàng ta đâm kiếm xuống đất, chỉ sau vài giây thì dưới chân chấp sự Cố Trường có hàng loạt kiếm khí đâm thẳng lên. Bản thân gã cũng không phải tay mơ, ngay khi có Nguyên Khí di chuyển dưới chân thì lập tức đấm một cú thật mạnh xuống, đánh gãy toàn bộ kiếm khí đồng thời tạo thành một vết nứt lớn kéo dài về phía đối thủ.

"Đối phương rõ ràng đang muốn tách mình ra khỏi tiểu thư. Hi vọng tên nhóc con kia đủ thông minh để không bị lừa!". Cố Trường không thể phân tâm quá nhiều. Gã cần tập trung đánh bại kẻ trước mặt để loại bỏ đi chiến lực của địch.

Về phía của Ngô Trung, hắn hầu như rối mù về mọi thứ đang diễn ra xung quanh. Chỉ trong một lát trước, giọng nói của hai chấp sự được phóng đại để cảnh báo, đồng thời còn tố cáo nhau là kẻ phản bội. Liền sau đó, âm thanh chém g·iết từ bốn phương tám hướng.

"Trong đoàn có kẻ phản bội, có âm thanh chiến đấu nghĩa là không phải tất cả. Phải tin ai đây?". Ngô Trung vận dụng toàn bộ tế bào não để suy nghĩ.

Toàn bộ những người bảo vệ cho Thanh Sam, giờ chỉ còn mình hắn là có thể tin tưởng.

"Ngô Trung ca ca, chúng ta nên làm sao đây?". Thanh Sam bị những thứ xung quanh làm cho hoảng sợ, cô bé nắm lấy tà áo của cậu hộ vệ trong khi hỏi.

Ngọc Hoa ở phía sau cũng nhìn hắn để chờ đợi câu trả lời.

"Chúng ta cần phải rời khỏi đây, muội hãy...". Ngô Trung suy nghĩ một lúc thì đưa ra quyết định, nhưng chưa dứt được lời thì hắn đã không thể nói tiếp được.

Chẳng biết từ đâu, một sợi xích từ phía sau bay v·út đến và quấn quanh cổ của cậu thiếu niên, sau đó kéo mạnh về phía sau. Cổ họng bị bóp nghẹt không thể thở nổi, dây xích quấn siết chặt một cách đau đớn. Ngô Trung theo phản xạ cào vào cổ, nhằm luồn các ngón tay vào giữa sợi xích để tìm cách thoát.

"Dừng lại, bỏ ta ra". Bỗng nhiên có tiếng của Ngọc Hoa từ phía xa.

Trong khi vẫn đang bị kéo lê dưới đất, hắn nhìn thấy cảnh Ngọc Hoa và Thanh Sam bị hai gia nhân của Trần gia, vốn là người của đoàn đánh úp từ phía sau và mang đi khuất tầm mắt. Trong lòng cậu ta nóng như lửa đốt, tiểu thư của hắn đã b·ị b·ắt đi ngay trước mắt, không thể trì hoãn một một khắc nào ở đây nữa.

Hoả Tuyệt bao phủ lấy bàn tay, nhưng nhiệt lượng của chiêu thức không đủ để nung chảy thứ trên cổ.

Chẳng còn cách nào khác, Ngô Trung cào mạnh vào cổ, các ngón tay với lực kéo mạnh cùng sự kết hợp Hoả Tuyệt đã có cơ hội len lỏi vào giữa. Với lý do đó, trên cổ hắn đã xuất hiện tám vết bỏng kéo dài và bong tróc da. Sức mạnh Thập Tứ Trùng Thiên bộc phát, nhiệt độ đã đạt đến cực hạn mà hắn có thể tạo ra.

"Gaaah!". Ngô Trung hét lên một tiếng, sức lực trong một khoảng khắc đó đã đủ sức làm đứt mắt xích yếu nhất.

Ngay khi vừa thoát ra, thân thể chỉ vừa chạm mặt đất thì hắn đã dùng hai tay đập mạnh xuống để tạo sức đẩy mà đứng lên lập tức.

'Thập Tứ Trùng Thiên, Phong Tuyệt - Phong Ảnh Bộ'

Cơ thể như được một lực vô hình nâng đỡ, trọng lượng cơ thể nhẹ đi một chút. Đôi chân nhẹ tựa cơn gió, hắn chạy v·út đi chỉ trong chớp mắt. Do quá lo lắng, toàn bộ hành động vừa vừa rồi của Ngô Trung chỉ diễn ra trong vài nhịp thở. Hắn không biết nếu bản thân chỉ chậm đi một chút thôi thì một sợi xích khác sẽ bay đến và trói hắn lại một lần nữa. Lần này chủ nhân của võ khí đã tiến lại gần, nhìn tốc độ của tiểu tử phía trước mà kinh ngạc.

...

"Bọn họ đi đâu rồi?". Ngô Trung đã chạy được một đoạn, liên tục quan sát xung quanh.

Không một dấu chân, cành cây gãy hay bất cứ thứ gì xuất hiện ở đây. Hắn không thể ngừng lại để xem xét kỹ, mỗi chút chậm lại là mỗi phút Thanh Sam xa hắn nhiều hơn, còn chưa kể kẻ dùng xích bí ẩn chắc chắn đang đuổi theo ở phía sau.

"Không được, phải giữ bình tĩnh!". Hắn nhớ lại những lời dạy cơ bản của học viện.

Luôn phải để nội tâm bình lặng trong mọi tình huống, chỉ có một cái nhìn khách quan mới là cái nhìn rộng nhất.

Thân là võ giả, luyện tâm không thua kém gì luyện thân.

Ngô Trung vò đầu bứt tai, đè xuống tất cả nỗi lo, tập trung toàn bộ sức lực và các giác quan. Đúng lúc này, một t·iếng n·ổ lớn phát ra. Âm thanh to đến mức dù là người đang ở trên không như Tứ Trưởng lão hay Cố Trường đều nghe thấy rõ, hiển nhiên Ngô Trung không phải ngoại lệ. Hắn không biết âm thanh này có liên quan gì không nhưng khi không có bất cứ manh mối nào khác thì đành phải liều một phen. Tiểu tử này lập tức đổi hướng, chạy thẳng về trung tâm v·ụ n·ổ.

Khi đến gần đó, Ngô Trung dần thấy được tình trạng ở đó. Hai người Ngọc Hoa và Thanh Sam đang nằm bất động dưới đất, hai kẻ b·ắt c·óc có vẻ đ·ã c·hết lăn ra dưới đất, trong đó có một kẻ b·ị đ·âm xuyên người bởi Tạ Thu Phượng. Nàng ta đang quỳ trên thân thể h·ung t·hủ, hai tay cắm chặt lưỡi kiếm cắm thẳng vào tim của y.

"Ngô Trung, cuối cùng đệ cũng đã đến!". Thu Phượng quay sang khi nhận thấy có người đang đến gần. Khuôn mặt vốn đang căng thẳng liền hoà hoãn hơn một chút.

Nàng ta thở hổn hển như thể vừa trải qua một cuộc chiến lớn, đầu tóc rối bời, còn có một v·ết m·áu chảy xuống từ đỉnh đầu xuống má trái.

"Tỷ có sao ko? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?". Hắn lại gần rồi hỏi thăm. Một người quen thuộc ở trước mặt, Ngô Trung đã giảm bớt sự cảnh giác.

"Ta cũng không biết nữa, những người khác đột nhiên t·ấn c·ông lẫn nhau. Sau khi đánh bại kẻ phản bội thì ta thấy tiểu thư bị hai kẻ này b·ắt c·óc. Bọn chúng thật sự rất mạnh, ta phải dùng hết mức có thể tiêu diệt được. Tiểu thư và Ngọc Hoa do dư chấn từ cuộc chiến đã b·ất t·ỉnh, không nguy hiểm đến tính mạng". Nàng ấy quay sang giải thích, khuôn mặt của nàng cũng hoang mang không khác gì cậu ta.

Thu Phượng gắng gượng đứng dậy, chỉ nhìn qua thì có thể thấy thương thế của nàng khá nặng. Cô ấy chống mũi kiếm xuống đất để làm điểm tựa để đứng vững. Ngô Trung tiến đến kiểm tra t·hi t·hể, xác nhận hai kẻ này chính là những gia nhân của đoàn Trần gia, không phải là bất cứ đang ai g·iả m·ạo cả. Sau đó, hắn lục soát những vật dụng mà hai người mang theo.

Sau một hồi kiểm tra thì hắn chẳng tìm ra được có gì khác thường. Từ chút tiền bạc, võ khí, trang phục đều là những thứ cơ bản nhất. Không một mật thư, không một tín vật kỳ lạ nào tồn tại. Chẳng có bất cứ manh mối gì để mà tìm hiểu tại sao họ lại t·ấn c·ông tiểu thư. Hắn lắc đầu, từ bỏ việc khám nghiệm, nhưng không quên thó luôn túi tiền của hai kẻ kia. Người c·hết thì cần tiền làm gì, vẫn để người sống tiêu hộ cho.

"May mà có tỷ, nếu không thì ta chẳng biết phải làm sao nữa. Tỷ chờ ở đây chút, ta cần phải xem tiểu thư như thế nào đã". Ngô Trung nói với nàng ấy một câu, liền chạy đến đến chỗ của của hai ngươi thân thuộc.

Thu Phượng nghe vậy thì suy nghĩ gì đó, rồi ngồi xuống điều dưỡng v·ết t·hương.

Ngô Trung lập tức bên bên cạnh Thanh Sam, một tay đưa lên trán để cảm nhận nhiệt độ, một tay bắt mạch để theo dõi tình hình sức khoẻ.

"Mạch đập bình thường, nhiệt độ bình thường, như vậy là tốt rồi!"

Tiếp đến là đến phiên Ngọc Hoa, cơ thể của nàng ấy có chút suy nhược, ngoài ra còn có nhiều vết trầy v·a c·hạm vào đâu đó. Điều này khá dễ hiểu, cơ thể của nàng vẫn chưa đạt đến mức võ giả, nếu ở gần v·ụ n·ổ như vậy thì khó mà bảo toàn.

"Mà nghĩ lại thì, sao lại có v·ụ n·ổ đó nhỉ? Hai kẻ vừa rồi không thể mạnh đến mức tạo ra chiêu thức khủng kh·iếp như vậy. Để chút nữa hỏi Tạ tỷ thử xem". Ngô Trung chợt nhớ lại khoảnh khắc đó thì cảm thấy kỳ lạ.

Trải qua một thời gian dài đồng hành, hắn đại khái đã nắm được thực lực của mọi người trong đoàn, đương nhiên là trừ vị Tứ trưởng lão mới gặp vài ngày trước. Bọn chúng cao nhất chỉ là Thập Thất Trùng Thiên, dù hợp sức cỡ nào cũng không thể có uy lực lớn như vậy được.

"Hửm, cái gì đây?". Ngô Trung vô tình nhìn xuống dưới đất và phát hiện được một thứ.

Đó là một phần nhỏ của thứ gì đó màu vàng, như thể một tờ giấy có chất liệu đặc biệt. Suy nghĩ một hồi thì hắn đành bỏ cuộc, rõ ràng thứ này nằm ngoài phạm vi hiểu biết của bản thân.

"Ư... ơ...". Một âm thanh khẽ khàn rên đau chợt phát ra.

Theo phản xạ, Ngô Trung nhìn về phía đó thì thấy cơ thể của Ngọc Hoa đang động đậy. Hắn liền chạy đến và đỡ cô ấy dậy.

"Ngọc tỷ, có ổn không?". Hắn hỏi han trong khi dùng tay đỡ phần đầu của nàng ta lên.

Tầm mắt của Ngọc Hoa vẫn còn đang mơ màng, chưa thể định hình lại tâm trí sau cơn chấn động. Một lát sau, nàng ta đã lời mờ thấy được khuôn mặt màu bánh mật của cậu thiếu niên.

"Ngô Trung... cẩn thận... kẻ phản bội...". Từng chữ một tuôn ra từ khuôn miệng của cô gái, đôi mắt mở to, nắm chặt vai của đối phương cùng thái độ vô cùng hốt hoảng.

Đây là một lời cảnh báo.

"Tỷ yên tâm, hai kẻ kia đ·ã c·hết rồi". Hắn từ tốn giải thích, nắm lấy bàn tay đang ở trên vai mình.

"Là... ả ta...". Dù đã nghe vậy, nhưng Ngọc Hoa vẫn không thay đổi sắc mặt, cố gắng nói hết câu và đưa ánh mắt về phía sau cậu hộ vệ.

"Ả ta? Không lẽ...". Ngô Trung cứ như đã nhận ra gì đó.

Ngay thời điểm đó, hắn cảm nhận được có gì đó không ổn từ sau lưng. Không chậm trễ một chút nào, Hoả Tuyệt cùng Phong Tuyệt đồng thời triển khai, lập tức vào tư thế chiến đấu. Trên không trung, có hàng loạt đường kiếm khí màu hồng uốn lượn, như thể những cánh hoa sen bay nhờ cơn gió. Đằng sau chúng là một thiếu nữ xinh đẹp, máu tóc đen ngắn kèm theo đôi mắt lạnh lùng.

'Thập Cửu Trùng Thiên, Bạo Liên Hoa'.

Ngô Trung không thể tránh né vì phía sau còn có Ngọc Hoa và Thanh Sam. Đánh trực tiếp, gạt ra hay chặn đứng được thi triển luân phiên để phòng thủ. Hiển nhiên hắn chỉ có thể cầm cự trong chốc lát vì khoảng cách sức mạnh tương đối lớn. Một lúc sau, các v·ết t·hương đã xuất hiện từ bên hông, ngực, vai, má, tay chân,v.v.. Đầu tiên chỉ là những vết sướt nhỏ, nhưng sau đó có đã cắt sâu hơn vào thịt và cơ bắp. Cuối cùng, Ngô Trung đã lãnh trọn chiêu thức.

Do cả hai đều ở cùng một phe nên thiếu niên này không nhận thức rõ thực lực của cô ấy. Hắn đã không biết rằng trong trận chiến với lão già ở Trần gia, nhờ công của Thu Phượng nên một kẻ Thập Tam Trùng Thiên mới có thể nhảy nhót như vậy. Chứng tỏ nàng ấy chỉ kém hơn đối phương một chút mà thôi. Cho nên muốn đánh bại Ngô Trung cũng không quá khó khăn.

Thiếu niên trẻ quỳ gục xuống, một tay chống xuống đất, tay còn lại bịt lấy v·ết t·hương trên chiếc áo đã thấm đẫm máu, ánh mắt hoang mang nhìn về phía Thu Phượng.

"Từ bao giờ?". Hắn vẫn khó tin vào mắt mình, người đã cùng mình vào sinh ra tử, cứu hắn nhiều lần mà giờ đã thành kẻ thù.

Không hợp lý chút nào.

"Không phải quá rõ ràng rồi sao, là ngay từ đầu". Tạ Thu Phượng thấy đối phương đã trọng thương, khó mà xoay sở tình hình nên cũng không ngại nói vài câu.

Vừa dứt câu, nàng ta đã tiến lại gần Ngô Trung. Bất chợt, cô ấy sút một cú thật mạnh vào mặt, khiến Ngô Trung bay đi một đoạn xa. Ngọc Hoa chỉ có thể giương mắt nhìn toàn bộ vụ việc, không làm được bất cứ điều gì. Thu Phượng đi về phía của nàng hầu. Sự hiện diện của nàng ta ở đây là không cần thiết, nhưng lại quan trọng với Trần Thanh Sam, cho nên Thu Phượng đánh ngất nàng ta từ phần gáy.

"Ngươi đã đầu quân cho ai mà dám phản bội gia tộc? Con khốn!". Ngô Trung nằm úp dưới đất, lớn tiếng chất vấn.

Sự hoang mang trong mắt đã chuyển thành sự căm thù.

"Hình như có hiểu lầm gì đó, ta vẫn luôn trung thành với gia tộc, người ra lệnh cho ta là cấp cao của gia tộc". Thu Phượng lạnh lùng trả lời.

Nàng ta mặc kệ hai cô gái đang b·ất t·ỉnh trên mặt đất, bước về phía chàng trai đang b·ị t·hương.

"Đây là một cuộc nội đấu trong gia tộc!". Ngô Trung trừng mắt, lập tức hiểu ra tình hình.

Có ai đó trong gia tộc đang nhắm đến gia chủ, bằng chứng là họ muốn bắt lấy tiểu thư làm con tin.

"Ta vẫn không hiểu, nếu mục đích của các ngươi là tiểu thư thì sao lại đợi đến giờ mới ra tay. Còn chưa kể, có vô số lần ta lâm vào hiểm nguy, ngươi cũng đã cứu ta. Tại sao phải tốn công như vậy?". Hắn tiếp tục lên tiếng hỏi, cũng là khúc mắc lớn nhất của mình.

Suốt cuộc hành trình, những kẻ phản bội đã có vô số lần có thể ra tay. Bản thân hắn cũng là một chướng ngại vật, nên loại bỏ hắn cũng là một trong những vấn đề đầu tiên cần thực hiện. Nhưng không hề có bất cứ hành động nào như vật, thậm chí những lúc như gặp tên Chu, lão già ở Lữ gia hay Biên Kiếm Thú ở quận Giang Trà thì Thu Phượng đã nhiều lần ra tay cứu hắn khỏi cửa tử. Lúc ấy, chỉ cần nàng ta ra tay chậm một chút thôi thì hắn chắc chắn phải c·hết mà không bị tiểu thư truy cứu.

"Đứa trẻ tội nghiệp không biết bất cứ gì hết, chỉ là một quân cờ nhảy nhót từ ô này qua ô khác. Nói cho người biết cũng không sao, vai trò của ngươi trong chuyến đi này không phải để làm hộ vệ thân cận. Ngươi cứ nghĩ mình là con c·h·ó đang bảo vệ chủ, nào ngờ đâu chỉ như con chim hoàng yến của của thợ mỏ mà thôi". Thu Phượng nghe vậy thì phì cười, trả lời với hàm ý khinh thường và thương hại.

Chương 102: Kẻ phản bội