Tại Vũ Lan Quốc có vô số toà thành, vùng phía nam của đế quốc này có một toà thành thị sầm uất tên là Vô Thương Thành. Gần thành thị này có một học viện lớn, tên là Hạ Nam Học Viện.
Trong một căn phòng có quảng trường lớn, tập trung khoảng cả trăm người ngồi theo hình cánh quạt.
"Bước đầu tiên của việc tu luyện chính là giai đoạn Luyện Thể. Tại giai đoạn này chúng ta sẽ từng bước một rèn đúc lại thân thể, đầu tiên Luyện Bì, tiếp đến là Luyện Tạng, sau đó là Luyện Cốt. Dựa vào tên gọi thì chắc các trò cũng đoán được, người luyện võ sẽ cường hoá từng bộ phần cơ thể. Về cơ bản thì có thể giải thích rằng đây quá trình làm giảm khả năng bị tổn thương của biểu bì, tăng cường khả năng hoạt động của nội tạng và tẩy luyện độ cứng cáp của căn cốt. Bất cứ ai có cố gắng thì họ đều có thể đi đến hết giai đoạn này".
Giọng nói của một người trung niên, ngoại hình đạo mạo, trên tay cầm một cuốn sách. Vị này chính là giáo sư của học viện phụ trách giảng dạy cho những học viên ở quảng trường này, và cũng chính là trọng điểm mà cả trăm người kia chú ý.
"Chỉ khi đến Luyện Cốt thì mới là bước đầu của con đường võ đạo và khi đã tôi luyện toàn bộ xương thì cơ thể lúc này đã có thể cảm nhận được Nguyên Khí xung quanh".
Vị giáo sư đứng trước bục giảng từ tốn trình bày bài giảng. Người này đưa tay lên, điều động Nguyên Khí xung quanh tập trung vào lòng bàn tay, khiến cho mắt thường cũng có thể thấy có một cơn lốc nhỏ đang nổi lên trong tay vị giáo sư kia. Một lúc sau, cơn lốc đó biến thành cơn lốc bằng lửa.
"Khi mà cơ thể các trò bắt đầu sử dụng được Nguyên Khí thì đó là lúc bước vào giai đoạn Tu Đạo, phải đến lúc này các trò mới có tư cách tự gọi bản thân mình là võ giả. Hẳn tất cả những người ở đây đều biết bánh xe nước là gì nhỉ. Vào thời xưa, nhân loại sử dụng nó để chuyển đổi năng lượng của dòng nước chảy thành năng lượng có ích. Phần năng lượng có ích này có thể vận dụng để xay bột, làm giấy, rèn kim loại, ép quặng, sản xuất vải,...". Giáo sư vừa nói vừa đưa ra mình hoạ để giải thích.
Ông ta luân chuyển Nguyên Khí, tạo ra một dòng nước chảy ngay giữa không trung, một cái bánh xe nước từ gió xuất hiện.
"Để giải thích đơn giản về giai đoạn này thì các trò hãy coi bản thân các trò là một mảnh đất rộng lớn, với Nguyên Khí là những dòng sông đang chảy khắp mảnh đất đó. Giai đoạn Tu đạo chính là xây dựng vô số bánh xe nước ở toàn thân, phần năng lượng có ích được tạo ra chính là sức mạnh của các trò. Khi Nguyên Khí và cơ thể hoạt động một cách trơn tru và hiệu quả thì sẽ sản sinh ra lượng sức mạnh to lớn. Lượng sức mạnh này được đo đạt bằng đơn vị Trùng Thiên, với 1 Trùng Thiên tương đương 1 vạn Mã Lực".
Vị giáo sư này điều khiển dòng nước chuyển động, tượng trưng cho dòng chảy năng lượng trong cơ thể. Ngoài ra còn tạo ra một khối khí mỏng bao quanh dòng nước, khối khí này tượng trưng cho cơ thể, sau đó có rất nhiều bánh xe nước xuất hiện. Dòng nước cứ thế chảy, các bánh xe nước vận động và một nguồn năng lượng toả ra, tất cả học viên vô cùng hứng thú với cảnh tượng trước mặt.
"Bài học hôm nay sẽ kết thúc tại đây, còn ai có thắc mắc cần giải đáp nào không?". Giáo sư chợt thu hồi sức mạnh, tất cả cảnh tượng trước mặt đều biến mất. Ông ta kết thúc buổi dạy và muốn giải quyết vấn đề tồn đọng trước khi ra về.
"Xin hỏi giáo sư, vậy chỉ cần có thể hấp thụ được Nguyên Khí là ngay tức khắc sẽ có sức mạnh Nhất Trùng Thiên sao?". Một học viên giơ tay và đặt ra vấn đề.
"Trò hiểu sai rồi, dù đã vào giai đoạn Tu Đạo nhưng trước khi đạt được Nhất Trùng Thiên thì lực lượng vẫn chỉ nằm ở đơn vị vài trăm Mã Lực. Lúc này các trò phải khổ luyện một thời gian để lực lượng tăng dần từ vài trăm Mã Lực đến vài ngàn Mã Lực, khi từ vài ngàn Mã Lực đạt đến 1 vạn Mã Lực thì mới chân chính đạt mốc Nhất Trùng Thiên. Khi võ giả đạt đến Nhất Trùng Thiên thì Nguyên Khí sẽ được cơ thể hấp thụ ở mức độ tế bào, lúc ấy máu thịt của võ giả được chìm đắm trong Nguyên Khí. Từ đây lực lượng võ giả sẽ tăng trưởng theo từng Trùng Thiên mà không phải theo từng Mã Lực nữa. Và cơ thể sẽ có sự cải biến cực lớn dựa vào từng tầng Trùng Thiên đã đạt được, võ giả càng mạnh thì cơ thể sẽ càng rắn chắc. Trong khoá trước của khoá các trò thì mặc dù có vài người đã đến giai đoạn Tu Đạo, nhưng vẫn chưa có ai đạt được cột mốc Trùng Thiên cả". Vị giáo sư giải đáp từ tốn.
Đây là thế giới của võ đạo.
Cường giả vi tôn.
Dù ở bất cứ thời đại nào, kẻ mạnh luôn nắm được quyền lực và tiền tài, và thời đại này cũng vậy. Thế giới này lấy võ làm chủ, dùng lực chứng đạo. Con người có thể sinh ra làm kẻ yếu nhưng việc c·hết đi như một kẻ yếu kém, hay như sống sót và vươn lên như một cường giả là lựa chọn của từng cá nhân. Và hiển nhiên không ai không muốn làm kẻ mạnh, chính vì nhu cầu đó mà các cơ sở đào tạo võ giả được hình thành. Hạ Nam Học Viện chính là một trong những cơ sở đào tạo tốt nhất của Vũ Lan Quốc.
Tại võ đường của Hạ Nam Học Viện lúc này, một thiếu niên đang tập luyện một mình.
"Nếu ta đạt đến Nhất Trùng Thiên thì việc giải quyết đám sói kia đã trở nên dễ dàng, tiểu thư đã không phải bị trách phạt.".
Đứa trẻ này chính là Ngô Trung, kẻ đã thoát khỏi cuộc truy đuổi của bầy sói hôm qua. Hắn cũng chính là một trong số những người trẻ đã bước vào giai đoạn Tu Đạo sớm nhất trong khoá của hắn, lực lượng của Ngô Trung lúc này đã đạt đến 9000 Mã Lực và chỉ còn thiếu một bước cuối để vào Trùng Thiên.
Hắn tung quyền liên tục và liên tục vào một cột gỗ lớn giữa sân, không phải là chiêu thức nào mà chỉ là một động tác nhưng đã kéo dài nhiều canh giờ. Hạ Nam Học Viện chú trọng về truyền dạy kiến thức và tập luyện đối kháng cho các học viên, nhưng lại không truyền dạy công pháp. Mục đích của việc này được cho rằng là do các học viên đều là con nhà quyền quý, có sẵn các công pháp của gia tộc và việc dạy thêm một công pháp nữa là không cần thiết và sẽ gây phân tâm. Một lý do khác, công việc của học viện là dạy những thứ cơ bản nhất để tạo ra nền tảng, phải xây dựng một nền tảng thật vững chắc để sau này các học viên sẽ tự phát triển theo định hướng của bản thân.
Suy cho cùng thì Ngô Trung chỉ là một hộ vệ, vẫn không có tư cách để tiếp cận được công pháp của Trần gia. Với tính cách của vị tiểu thư Trần gia, nếu hắn xin xỏ thì cô bé cũng sẽ tìm cách giúp đỡ. Nhưng hắn thật sự không muốn vậy, hắn không muốn lợi dụng nàng, không muốn đẩy Thanh Sam vào rắc rối. Nên hắn chỉ có thể kiên trì luyện tập thể lực và hi vọng sẽ đạt đến Nhất Trùng Thiên nhanh nhất có thể.
"Ê, Ngô Trung". Một giọng nói của nam tử phát ra phía sau Ngô Trung.
Hắn quay lại thì thấy một thanh niên cao ráo, trang phục màu đen có chút đã bạc màu, cũng cỡ tuổi của hắn.
"Lục Túc đó à". Kẻ tên Lục Túc này là gia nhân của Trần gia, phụ trách các công việc truyền tin và làm các việc vặt trong gia tộc.
"Gia tộc đưa ra h·ình p·hạt cho huynh rồi đây". Lục Túc nói xong đưa ra một phong thư nhanh chóng.
Ngô Trung cầm phong thư lên nhưng chưa mở ra thì mở miệng hỏi.
"Tiểu thư sao rồi?". Từ lúc về gia tộc thì hắn đã không được gặp Thanh Sam, nên không biết tình hình hiện tại như thế nào.
"Tiểu Thư trốn nhà đi chơi và khiến bản thân gặp nguy hiểm, việc này thật sự đã khiến cho gia chủ tức giận. Ngài đã ra lệnh cấm túc tiểu thư trong 3 tháng và điều động lực lượng để canh gác suốt ngày đêm. Cơ bản là bị giam lỏng trong nhà.". Lục Túc lắc đầu trả lời.
Đối với vị tiểu thư tinh nghịch này thì việc nàng bị phạt cũng không khiến hắn cảm thấy lạ gì.
"Nói là 3 tháng nhưng sợ rằng chỉ được 2 tháng là nàng đã được thả rồi". Ngô Trung cười. Dù sao đây không phải lần đầu tiên nàng bị cấm túc, những lần cấm túc trước đều được thả ra trước thời hạn do mẫu thân nàng can thiệp.
Ngô Trung mở thư ra và đọc nội dung bên trong, sau đó hắn lập tức cảm thấy đau đầu. Nội dung bức thư nói rằng h·ình p·hạt của hắn là hoàn thành một nhiệm vụ do gia tộc đưa ra, nhiệm vụ được giao có tên là "Thu thập Nguyệt Minh Hoa".
Về đoá Nguyệt Minh Hoa này hắn đã từng nghe nói đến, đây là một bông hoa hiếm chỉ nở vào đêm trăng tròn vào tháng thứ 8 mỗi năm, và quan trọng hơn là nó chỉ xuất hiện ở khu vực gần Kính Hồ tại rừng Tinh Lâm. Đây là nơi mà những võ giả dưới Nhất trùng thiên mới có thể đi vào, nếu không sẽ kích động đến sinh vật cường đại ngự dưới đáy hồ. Mặc dù Nguyệt Minh Hoa cũng nở ở những nơi khác nhưng cách đây hàng vạn dặm, vì lý do đó nên rừng Tinh Lâm này là nơi gần nhất với Ngô Trung để hắn tìm kiếm.
Và điều khiến cho đoá hoa này trở nên hiếm là do Kính Hồ này thoát ẩn thoát hiện, những người từng đến Kính Hồ kể lại rằng chỉ cần quay lưng rời khỏi vài bước thì lúc quay lại nhìn sẽ Kính Hồ đã biến mất và thay vào đó là một bãi đất trống.
Có thể nói rằng chỉ người có duyên mới có thể đến Kính Hồ. Ngô Trung nhìn đến dòng cuối của lá thư 'thời hạn 2 tuần, nếu thất bại sẽ bị cắt đứt quan hệ lao động và đuổi khỏi gia tộc'.
"Rõ ràng gia chủ cho rằng tiểu thư trốn nhà đi chơi là do ta nên mới đưa ra cái nhiệm vụ trời đánh này. Cái lão c·hết dẫm này!". Ngô Trung đọc xong liền cau mày và có chút bực mình.
Một nhiệm vụ mà muốn hoàn thành thì phải có may mắn và còn giới hạn thời gian làm nhiệm vụ, đây không phải là cố ý chèn ép hắn hay sao.
Nhưng đã đến nước này hắn biết rằng dù có oán trách thế nào thì cũng chẳng thay đổi được gì, chỉ còn cách đi thử vận may, dù sao thì hiện tại cũng là thời điểm Nguyệt Minh Hoa nở rộ.
...
Tại rừng Tinh Lâm lúc này, có một thân ảnh bay trên không trung nhưng lại rất loạn choạng như đang say xỉn. Một lúc sau, thân ảnh kia không thể bay được nữa, lảo đảo rồi nhanh chóng rơi xuống một khu rừng.
Ầm.
Rơi xuống đất từ độ cao như thế thật sự rất đau đớn, hắn kiếm nén cơn đau và cố gắng ngồi dậy.
"Đây là đâu?".
Thân ảnh này nhìn xung quanh quan sát, hắn nhìn về một phía thì thấy một địa phương đặc trưng và lập tức nhận ra địa phương này là gì.
"Nơi này có rất nhiều Nguyệt Minh Hoa và đằng kia có một cái hồ trong suốt phản chiếu hình ảnh rõ nén. Lẽ nào là Kính Hồ trong lời đồn?". Thân ảnh này cũng chưa bao giờ đến Kính Hồ nhưng qua những lời kể và từ sách sử thì có thể phán đoán ra được.
"Không ngờ trong cái rủi có cái may, ta phải chạy trốn khỏi cường địch nhưng lại có cơ duyên được tiến vào Kính Hồ". Người này nở một nụ cười cay đắng, sao mà ngờ được bản thân lại vô tình vào được cái nơi bí hiểm như thế này.
"Ít nhất ở đây ta sẽ tạm thời an toàn, thực lực của ta bây giờ đã rớt khỏi Trùng Thiên nên mới có thể vào đây. Kẻ địch của ta sẽ không bao giờ ngờ được việc này".
Giọng nói này là của một người thanh niên, thân thể hắn trọng thương, cánh tay hắn cũng có dấu hiệu vừa bị phá huỷ, trang phục rách rướm đầy thương tích. Lúc này hắn mới có thể chậm rải xem xét kĩ lưỡng thương thế của bản thân, sau đó hắn biến sắc.
"Thương tích của ta quá nghiêm trọng, c·hất đ·ộc kia thậm chí còn vô hiệu hoá khả năng hồi phục của ta. Những đan dược ta mang theo không biết có thể giải trừ hay kiềm hãm thứ độc này không. Nếu tất cả đều không được thì sợ rằng không quá hai tuần là phải vẫn lạc tại đây". Hắn nghĩ thầm một cách cay đắng cay đắng. Hắn còn quá trẻ, vẫn còn chấp niệm chưa hoàn thành nên hoàn toàn chưa muốn c·hết ở đây.
"Ít nhất thì dù ta vẫn lạc ở đây, ta cũng sẽ không để vật này rơi vào tay địch nhân". Nam nhân áo đen này từ thống khổ đã đành phải chấp nhận sự thật và tìm chỗ tĩnh toạ. Hắn đã quyết định, khi không còn cơ hộ nào thì hắn sẽ tự tay tiêu huỷ mọi thứ mà hắn mang theo.
0