Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 3: Phát hiện manh mối

Chương 3: Phát hiện manh mối


Dù nói rằng thế giới này do võ giả nhân loại làm chủ nhưng không có nghĩa là không có sự tồn tại cường đại của các sinh vật khác.

Nguyên Khí suy cho cùng không phải dành riêng cho nhân loại mà đến các động thực vật đều có thể sử dụng, chỉ cần đủ thời gian hấp thụ Nguyên Khí thì dù một con kiến vẫn có thể phát triển, thậm chí đến trình độ cắn c·hết một người bình thường không tu luyện chỉ với một vết cắt. Cây cối cũng không ngoại lệ, chúng có thể phát triển đến vào trăm thước trong vài năm.

Các sinh vật này khi đạt đến giai đoạn Tu Đạo thì được gọi là Yêu Thú, các Yêu Thú được nhân loại đánh giá theo hệ thống sức mạnh của họ là Mã Lực và Trùng Thiên.

Chẳng hạn như bầy Ngân Lang đã săn đuổi đám Ngô Trung thì mỗi con có sức mạnh khoảng 7000 Mã Lực, có thể nói rằng lúc đó Ngô Trung đã rất may mắn khi không đụng phải Yêu thú cấp bậc Trùng Thiên, nếu không thì đã bỏ mạng.

Đêm tối trong rừng Tinh Lâm, có một thiếu niên đang ẩn nấp trên cành cây cao chục thước với tay đang cầm lương khô.

"Ta đã ở đây nhiều ngày rồi vẫn chưa tìm ra dấu hiệu nào của Kính Hồ, thật sự không ổn".

Ngô Trung sau khi nhận được nhiệm vụ của gia tộc, hắn đã dành 1 đêm chuẩn bị hành trang và sáng hôm sau ngay lập tức lên đường.

Hiện hắn đã ở rừng Tinh Lâm này 3 ngày, trong 2 ngày đầu hắn tìm kiếm ở rìa rừng rồi tới ngày thứ 3 hắn quyết định tiến vào khu vực sâu hơn. Càng tiếng vào sâu thì tỉ lệ gặp Yêu thú Trùng Thiên càng cao, đó là lý do một kẻ chưa đạt đến Nhất Trùng Thiên như hắn chỉ có thể trốn tránh khi ở phần ngoài của rừng, nếu tiến vào sâu thì có nguy cơ sẽ t·ử v·ong.

Dù gặp yêu thú chưa đạt được Trùng Thiên hắn cũng phải tránh xảy ra tranh đấu vì sợ kích động đến các cá thể cường đại, hắn thậm chí không dám săn các con thú nhỏ nấu lên ăn vì sợ mùi hương sẽ dẫn dụ Yêu Thú đến.

"Có thứ gì đó đang đến đây!".

Ngô Trung phát giác được tiếng động, hắn quan sát xung quanh và phát hiện ra một bầy sói cách nửa dặm đang tiến về phía hắn.

"Lại là Ngân Lang Thú? Không lẽ ta xui xẻo đến mức trốn ở gần hang ổ của chúng". Hắn cau mày thắc mắc.

"Hi vọng chúng chỉ vô tình đi ngang qua". Ngô Trung ăn hết lương khô trong tay, mặc lên cái áo khoác rằn ri, leo lên cành cây cao hơn, dùng lá phủ quanh thân, dùng bùn che mùi, điều chỉnh hơi thở và cố gắng không để lộ dấu vết gì.

Do Trần tiểu thư luôn muốn đi khám phá rừng núi nên một cận vệ như hắn đã phải chuẩn bị các kiến thức để sinh tồn trong hoang dã. Việc ẩn thân là một trong những điều cơ bản nhất.

Không hiểu sao đám sói càng đến gần tốc độ càng giảm, khi lại gần đại thụ mà Ngô Trung đang ẩn nấp thì chúng đã dừng lại. Bầy Ngân Lang quan sát xung quanh và bắt đầu đánh hơi.

"Chúng có vẻ không phải đi ngang qua, mà là đang tìm kiếm gì đó". Ngô Trung thầm nghĩ.

Bầy yêu thú này có khoảng 10 con, và không có bất cứ cá nhân nào dưới 8000 Mã lực, thậm chí có 5 con đạt đến Trùng Thiên mang đến cho hắn cảm giác áp bức. Ngô Trung không thể đoán nhìn ra được 5 con kia là mạnh bao nhiêu, mà chỉ có thể từ linh cảm mà đoán. Để có thể tạo ra áp lực cho người có sức mạnh 9000 Mã Lực thì chỉ có thể là cấp bậc Trùng Thiên. Khi đạt đến Trùng Thiên thì không thể xác định được chính xác đã đạt được bao nhiêu Trùng Thiên, trừ khi kẻ đó vận dụng sức mạnh hoặc người quan sát mạnh hơn kẻ đó nhiều lần.

Ngô Trung quan sát bầy sói, hắn nhìn vào con sói to nhất của bầy và phát hiện trên thân nó có một nhúm lông đen ở trên đỉnh đầu.

"Trong 3 con Ngân Lang mà ta từng tiêu diệt lần trước cũng có một con có nhúm lông đen ở đầu như con kia. Không lẽ...". Ngô Trung rùng mình.

Hắn đã đoán ra được, thứ bầy Ngân Lang này tìm chính là hắn, con sói hắn từng hạ sát chắc chắn là con của sói đầu đàn kia. Chắc hẳn trên xác của con sói kia vẫn còn lưu lại mùi của hắn do trong lúc nguy cấp không kịp xử lý dấu vết, từ đó mới chọc phải rắc rối này. Nếu phải đối đầu với những sinh vật này, việc hắn phải c·hết là hiển nhiên.

Sau một canh giờ tìm kiếm, bầy sói đã đi đến hướng khác. Khi chúng đã đi khỏi tầm mắt, Ngô Trung mới thở phào nhẹ nhõm, hắn phải tiếp tục di chuyển và càng để lại ít dấu vết càng tốt.

Vài ngày tiếp theo hắn vẫn tiếp tục tìm Kính Hồ nhưng luôn trong tình trạng cảnh giác cao, cứ mỗi canh giờ hắn lại sử dụng bùn đất để che dấu mùi, liên tục di chuyển trên các cành cây để không để lại dấu vết ở dưới đất.

Lúc hắn đang nghỉ ngơi trên một nhánh cây cao, có một chú khỉ con tò mò tiếp xúc với hắn. Sinh vật này vẫn chưa đạt giai đoạn Tu Đạo và có vẻ thiện chí nên hắn cũng mặc kệ. Hầu Tử lại gần đánh hơi lập tức tỏ thái độ kinh tởm, sau đó nó lập tức đu qua cành cây khác.

"Giờ ta hôi đến mức động vật cũng không muốn tiếp xúc à". Ngô Trung cười khổ.

Hắn đã vài ngày chưa tắm và cộng thêm phải sử dụng bùn đất liên tục khiên cho hắn trở nên vô cùng hôi hám, cộng thêm do bản thân hắn đã tiếp xúc với mùi này nhiều ngày nên không phát giác được.

"Ta cần phải tìm chỗ tắm rửa, nếu mùi cơ thể ngày càng nặng thì dùng bùn đất cũng không che dấu nổi".

Ngô Trung đi tiếp một đoạn nữa thì nghe được tiếng nước chảy, hắn biết nơi hắn cần tìm không còn xa nữa. Hắn tiến đến và tìm thấy con suối, hắn không nhảy xuống liền mà phải tìm kiếm nửa dặm xung quanh dòng nước có sinh vật nào có khả năng đe doạ đến hắn không. Sau khi xác định không có mối nguy tiềm ẩn nào hắn mới xuống tắm rửa.

"Sảng khoái!". Ngô Trung lúc này trưng ra bộ mặt vô cùng thoải mái.

Đây là phút thư giản hiếm hoi của Ngô Trung

"Đã hết 1 tuần nhưng vẫn chưa có manh mối nào về Kính Hồ, phải làm sao bây giờ?". Hắn thở dài với vấn đề nan giải này.

Hắn chán nản về vận may của bản thân. Nếu thất bại hắn sẽ mất đi chức Hộ Vệ đồng nghĩa với việc các quyền lợi và bổng lộc cũng sẽ bị mất. Phải có bổng lộc của chức Hộ Vệ này mới đủ để hắn trang trải cuộc sống và quan trọng hơn là có đủ học phí để học tại Hạ Nam Học Viện.

Nhưng với thực lực và tuổi trẻ của bản thân, dù mất chức Hộ Vệ thì vẫn có thể tìm kiếm các công việc khác có mức bổng lộc ngang bằng hoặc cao hơn. Cụ thể là Vô Thương Vệ Quân, tổ chức có trách nhiệm giữ gìn trật tự của Vô Thương Thành, luôn tuyển dụng các cá nhân có tiềm năng và đào tạo ra những người lính hùng mạnh. Bất cứ ai đạt tiêu chuẩn đều được hỗ trợ chi phí sinh hoạt và bổng lộc không kém bao nhiêu so với chức vị Hộ Vệ của Trần Gia.

Hắn có đủ thực lực và tư cách nhưng hắn không muốn làm vậy. Điều níu giữ hắn lại Trần Gia là vị Trần tiểu thư, Trần Thanh Sam. Ngô Trung vốn là một cô nhi lang thang, được vào Trần Gia cũng nhờ Trần tiểu thư, nàng có ơn rất lớn với hắn. Từ đó Ngô Trung đã xác định được mục tiêu của bản thân, luôn trung thành với Trần tiểu thư, bảo hộ nàng khỏi mọi hiểm nguy.

Trong lúc hắn thất thần, có một bông hoa bị dập nát một chút trôi dọc theo dòng nước, đi ngang qua tầm mắt của hắn. Thoáng qua lúc đầu thì Ngô Trung không để ý lắm, nhưng quan sát được một lúc thì hắn thốt lên.

"Nguyệt Minh Hoa!".

Đó chính là vật phẩm nhiệm vụ của hắn. Không ngờ tốn tận 1 tuần tìm kiếm không có dấu vết nào nhưng bây giờ chỉ giải lao chút thì lại gặp được.

Hắn nâng bông hoa đó lên quan sát. Cánh hoa ánh lên sắc tím, nhuỵ hoa màu vàng nhạt, các cánh hoa hình thoi, hương thơm khiến người khác mê đắm.

"Không nhầm được, đây đích thực là Nguyệt Minh Hoa, nó trôi theo dòng chảy nghĩa là Kính Hồ nằm ở gần thượng nguồn của con suối này".

Ngô Trung chỉnh đốn lại trang phục, chuẩn bị tiến về phía thượng nguồn.

"Hú hú hú".

Hắn đi được một đoạn thì bất chợt nghe được tru ở sau lưng, đó là một con Ngân Lang Thú. Vận may của hắn cũng kém quá, lúc hắn khởi hành cũng là lúc Ngân Lang Thú này tiến đến dòng suối này để uống nước. Ngân Lang Thú này phát hiện Ngô Trung đã phát tiếng tru để kêu gọi đồng bọn.

"C·hết tiệt, đến hoàn cảnh này phải đánh nhanh thắng nhanh".

Nếu đã b·ị b·ắt gặp thì việc cắt đuôi là hoàn toàn không thể, chỉ có thể nhanh chóng hạ được con sói này và chạy đi trước khi đám còn lại đến. Cũng may thực lực của Ngân Lang Thú này ở mức 8000 Mã Lực yếu hơn với hắn một chút.

Ngân Lang Thú lao vào phía Ngô Trung mục đích q·uấy r·ối không cho hắn chạy đi. Hắn từ bên hông lấy ra một túi nhỏ, trong này chứa bột phấn nào đó ném về phía hung thú phía trước. Bột phấn bên trong từ trong túi tản ra một vùng lớn, con sói này trên đà lao đến không thể tránh né nên đã tiếp xúc với bột phấn kia.

"Gwaaah".

Ngân Lang Thú gào lên, thứ bột phấn kia khiến cho thị giác và khứu giác của nó bị giảm 7 thành, nó ngã xuống đất và dụi mắt. Thứ bột phấn kia là hỗn hợp giữa các gia vị nhà bếp được phối theo tỉ lệ hắn từ mò mẫn ra, gây ra một chất gây cay cực mạnh làm cay mắt và bị sặc mũi.

Nhưng đối với yêu thú đạt giai đoạn Tu Đạo thì chỉ có thể khiến nó bị mất phương hướng vài giây, nếu đạt đến Trùng Thiên thì hầu như bột phấn này có thể nói là vô tác dụng.

Ngô Trung tranh thủ vài giây quý báu, sử dụng đoản kiếm đặt sau lưng đăm vào yếu hầu của nó với sức mạnh 9000 Mã Lực. Ngân Lang Thú trúng chiêu kêu rít lên, nó dồn sức cắn vào gáy của hắn.

Sức cắn 8000 Mã Lực của Ngân Lang Thú thật sự không thể cắn nát thân thể của võ giả 9000 Mã Lực, trong thiên nhiên loài sói cũng phải cắn và xé con mồi ra từng mảnh nhỏ rồi mới ăn. Ngô Trung ôm chặt lấy đầu Ngân Lang lại, không thể để con yêu thú này tách ra mà xé mất một phần vai của hắn. Một tay ghìm c·hặt đ·ầu yêu thú, một tay cầm thanh đoản kiếm đâm liên tục vào yết hầu của nó.

Một lúc sau, yêu thú đã không còn cử động, Ngô Trung gỡ hàm sói ra và ném nó xuống. Hắn mất quá nhiều máu, và không có thời gian để băng bó v·ết t·hương, với chừng này máu cho dù bôi bùn cũng không thể che dấu được. Cuộc chiến kéo dài khoảng vài trăm nhịp thở nhưng đủ để kiềm hãm hắn cho bầy đàn đang tiến đến.

Chương 3: Phát hiện manh mối