Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 20: Lệnh triệu tập
Nếu võ giả có Cường Giả Chi Tâm thì Yêu Thú có Bản Năng Bản Năng.
Yêu Thú sống trong hoang dã, với môi trường kẻ mạnh là luật lệ thì mọi sinh vật đều phải luôn chiến đấu. Trong quá khứ xa xăm thì những sinh vật hùng mạnh nhất của sẽ có danh hiệu Thú Vương, một con Thú Vương có quyền lực ra lệnh cho toàn bộ sinh vật trong phạm vi lãnh thổ, mọi Yêu Thú đều luôn chiến đấu và mạnh lên để đạt danh hiệu này. Khi hai Thú Vương đối đầu nhau dù chỉ gặp nhau lần đầu sẽ luôn là trận chiến một sống một còn. Sau này danh xưng Thú Vương đã không được sử dụng nhưng những yêu thú vẫn còn lưu lại loại bản năng này, khi gặp một cá thể mạnh mẽ ngang mình thì chiến ý của yêu thú sẽ luôn bùng nổ, đến nay nhân loại vẫn chưa tìm ra nguyên nhân tại sao.
Lúc này Hầu Yêu đã coi Ngô Trung là một cá thể mạnh ngang bản thân và đánh thức Bản Năng Thú Vương, Ngô Trung cũng đã bị chiến lực của Hầu Yêu đánh động Cường Giả Chi Tâm bị c·hôn v·ùi bấy lâu nay. Cả hai cá thể lao vào nhau, dùng quyền đối chiến.
'Thất Trùng Thiên, Hoả Tuyệt -Cuồng Hoả Quyền'
Khéc khéc.
Mỗi quyền của Hầu Yêu đầu đều đánh cho Ngô Trung choáng váng, mỗi Cuồng Hoả Quyền của Ngô Trung đều đánh cho Hầu Yêu bỏng rát. Sau một hồi, miệng Ngô Trung chảy máu vì lĩnh gần mười cú đấm của Hầu Yêu, có lẽ cũng gãy vài cái xương sườn. Còn về phía con khỉ kia thì bị b·ỏng n·ặng đến mức tróc cả da, phồng rộp nhiều nơi trên thân, lông trên cơ thể bị đốt trụi gần hết, vài chỗ còn lộ cả lớp cơ. Cả hai không đần đến mức đứng yên chịu đòn mà có tránh né, nhưng do thương tích cũng như cạn kiệt sức lực nên không thể tránh né tất cả đòn đánh được. Nếu cuộc chiến này kéo dài thêm, Ngô Trung nếu có thể thắng nhưng cũng là thắng thảm.
"Một khắc đã trôi qua, học viên Ngô Trung đạt"
Âm thanh của giáo sư vang lên đánh động Ngô Trung, chiến ý nổi lên khiến hắn tạm thời đánh mất khái niệm thời gian.
"Cuối cùng cũng kết thúc!". Ngô Trung thở phào, chiến ý cũng hạ dần.
Các giáo sư hạ xuống võ đài, vài vị sẽ xử lý võ đài và chế ngự Yêu Thú, vài người thì đến chỗ Ngô Trung xem xét v·ết t·hương của hắn, khi thấy không có gì đáng ngại thì một vị giáo sư liền đưa hắn một lọ thuốc và nói chút về cách sử dụng. Ngô Trung quay về phía Liễu Cầm vẫy tay, hắn cũng muốn ở lại xem bằng hữu kiểm tra thế nào, nhưng v·ết t·hương quá nặng khiến hắn không có lựa chọn nào khác là phải về phòng. Ngô Trung rời đi, có vài vị giáo sư nhìn theo thân ảnh của hắn
"Mặc dù không phải là yêu nghiệt nhưng cũng có thể coi là tinh anh trong lứa trẻ. Đáng để chờ đợi". Một giáo sư đánh giá một chút về Ngô Trung, mặc dù không mạnh bằng Khương Dã nhưng cũng thuộc loại kỳ tài.
"Khoá 124 này thật đáng hứa hẹn". Một vị khác đáp lời.
Ngô Trung về phủ của gia tộc, hắn là người làm của Trần Gia nên hắn cũng là một nhân khẩu của phủ này. So với các gia nhân khác thì đãi ngộ của hắn tốt hơn một chút. Ngô Trung có một căn nhà riêng nên cũng gọi là có chút riêng tư. Tuy gọi là nhà nhưng cũng chỉ có một ngủ nhỏ và một khoảng trống để đựng những vật dụng linh tinh mà thôi. Trước khi về phòng, hắn định ghé qua thăm Trần Thanh Sam chút, do gần đây vướng bận tu luyện Nhị Tuyệt nên tên này vẫn chưa tặng cho tiểu thư nhà mình chiếc vòng tay hắn đã mua lần trước.
"Đứng lại, ngoại nhân không được vào đây!". Hai bóng đen đứng canh biệt viện của Trần Thanh Sam nói to.
"Mấy vị đại ca, không lẽ ta mới không đến vài tuần là thành ngoại nhân rồi sao? Đừng lạnh lùng như thế chứ". Ngô Trung cười nói, hai người này cũng không phải người lạ gì.
"Cũng do tên nhãi nhà ngươi, lần trước dám dẫn tiểu thư trốn ra ngoài mà còn để gặp nguy hiểm nên đã khiến gia chủ tức nhận. Gia chủ đích nhân ra lệnh cho trong thời gian cấm túc thì ngươi không được lại gần tiểu thư". Người canh cổng kia gõ vào đầu của Ngô Trung một cái để trách mắng.
"Rõ ràng ta đã hoàn thành nhiệm vụ chịu phạt rồi mà lão già kia còn làm vậy". Ngô Trung mắng thầm, dù gì trừ Trần Thanh Sam ra hắn chẳng để ai vào mắt hết.
"Bên ngoài ồn gì thế ?" Có một giọng nói của thiếu nữ vang lên từ trong phòng, từ từ mở cửa.
"Ngô Trung?" Người này không phải Trần tiểu thư mà là nha hoàn luôn ở bên nàng.
Người này mặc một chiếc áo màu xanh lục, mái tóc thả dài màu đen, thướt tha buóc đến. Nàng hiểu đại khái tại sao lại ồn như vậy nên đã kéo hắn qua một bên hắn nói nhỏ.
"Nếu không có gì quan trọng thì đệ về đi. Gia chủ đã cấm ngươi tiếp xúc với tiếu thư trong thời gian cấm túc rồi, đừng có mà chống đối". Nha hoàn này nói nhỏ nhắc nhở.
"Ta có một món quà muốn tặng cho tiểu thư, như thế có quan trọng không" . Ngô Trung trả lời thành thật.
"Quà sao? Đừng nói là ngươi tính tặng võ khí nhé" Nha hoàn kia trêu chọc, nàng không nghĩ hắn có thể tặng món gì ra hồn.
"Vớ vẫn. Hồi trước Cổ Vân Thương Đoàn đi ngang qua có tổ chức một hội chợ, ta biết tiểu thư mà không được tham gia thì muội ấy sẽ rất buồn nên mới mua món này". Hắn đang mang v·ết t·hương trong người nên cũng không có thời gian đùa cợt, hắn lấy ra chiếc vòng tay bằng gỗ kia ra.
Nghĩ lại thì hắn khá may mắn vì chiếc vòng này không có tổn hại nào sau cuộc chiến với con khỉ vừa rồi.
"Vậy để ta mang vào hộ ngươi, dù gì hai gã kia cũng không có soát người ta đâu". Nàng thấy nét mặt của Ngô Trung có chút mệt mỏi nên cũng nghiêm túc lại.
Sau khi đưa chiếc vòng gỗ cho nha hoàn kia, Ngô Trung rời đi, người kia cũng là thân tín của tiểu thư như hắn nên hoàn toàn có thể tin tưởng.
"Ê, đó có phải là hộ vệ của nha đầu Thanh Sam không?"
"Hình như là vậy, ta nghe nói hắn nhặt được cơ duyên nào đó nên đã đột phá Trùng Thiên, ta không biết chính xác là bao nhiêu nhưng không thể nào quá cao được, có lẽ khoảng Tứ Trùng Thiên".
"Nếu chỉ có Tứ Trùng Thiên thì cũng là tiểu nhân vật, không ảnh hưởng được kế hoạch của chúng ta"
Một cuộc trao đổi âm thầm ngắn ngủi của hai bóng đen âm thầm theo dõi Ngô Trung, không biết là bạn hay là thù.
Ngô Trung về phòng, hắn ngồi xuống trị thương, lấy lọ thuốc của giáo sư đưa cho ra sử dụng. Thật thần kỳ, tốc độ hồi phục đã tăng gấp nhiều lần, chẳng mấy ngày nữa là sẽ hồi phục hoàn toàn. May mắn rằng sau mỗi buổi đánh giá năng lực thì học viên sẽ được nghỉ 3 ngày để điều trị v·ết t·hương.
Ngày hôm sau.
"Ít nhất học viện vẫn còn chút lương tâm, đỡ phải bỏ tiền túi ra mua thuốc trị thương"
Hắn không biết lọ thuốc kia có tên là gì nhưng với suy đoán của hắn thì đây chắc chắn là hàng cực phẩm, không thể mua ở bất cứ cửa hàng nào trong Vô Thương Thành, v·ết t·hương cỡ này bình thường phải tốn vài tuần mới lành.
"Thật kỳ lạ, tại sao hôm đó ta lại quyết sống mái với con khỉ kia nhỉ ? Rõ ràng ta chỉ cần kéo dài thời gian thôi mà"
Ngô Trung nhớ lại lúc đó và có chút thắc mắc, việc phải đánh tay đôi với một con Yêu Thú cao hơn mình 3 bậc thật sự là hành động ngu ngốc. Lúc ấy khí huyết sục sôi, chiến ý tuôn trào, trong vô thức hắn đã ganh đua cùng với con khỉ kia, có lẽ trong thâm tâm hắn biết rằng dù có đánh đến mức nào thì cũng các giáo sư cũng sẽ can thiệp kịp thời và không bao giờ nguy hiểm đến tính mạng. Nhờ cuộc chiến ngày đó mà lực lượng của Ngô Trung đã có tiến triển rõ rệt, không lâu nữa thôi sẽ đạt Bát Trùng Thiên. Cuối cùng hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
"Ngô Trung, ngươi có trong đó không".
Ngô Trung ra mở cửa, ở đó là một gương mặt quen thuộc cùng quần áo giản đơn, người này là kẻ trước đây từng đưa thư h·ình p·hạt gia tộc cho hắn, Lục Túc.
"Ngươi có lệnh triệu tập từ gia tộc". Lục Túc nhanh chóng vào thẳng vấn đề
"Cái quái gì mà lệnh triệu tập?". Ngô Trung giật mình, hắn từ khi làm việc cho Trần Gia thì đây là lần đầu tiên bị triệu tập.
Về cơ bản, lệnh triệu tập chỉ được phát động bởi cao tầng gia tộc, thường là để làm một nhiệm vụ nào đó hoặc chống lại địch nhân, lần gần đây nhất chính là lúc Trần Thanh Sam gửi tín hiệu cầu cứu ở rừng Tinh Lâm. Do trước đây hắn có cái danh Hộ Vệ của tiểu thư nên tạm thời có thể miễn trừ những lệnh triệu tập đó, không hiểu sao bây giờ lại như vậy.
"Ngươi có biết triệu tập vì lý do gì không?". Ngô Trung thắc mắc.
"Đây là vấn đề của thượng tầng, làm sao một gia nhân như ta biết được". Lục Túc cười
"Thật phiền phức!". Ngô Trung thở dài, mới vừa khỏi bệnh xong đã phải bắt tay vào làm việc.
Lục Túc thông báo xong cũng nhanh chóng rời đi, Ngô Trung dù không thích nhưng vẫn phải theo lệnh triều tập mà đến nơi tập kết.
Ngay thời điểm đó, tại một ngọn núi cách rất xa với Vô Thương Thành, một đám người đang lục soát xung quanh để tìm kiếm thứ gì đó, hoặc là một người nào đó.
"Máu, chỗ này có máu!". Một kẻ hô to lên
Xẹt xẹt
Một thân ảnh màu đen xuất hiện, tên đó chưa kịp nhận ra điều gì thì đầu hắn đã lìa khỏi cổ, đồng bọn của hắn. Đồng bọn của hắn nghe tiếng hô nên cũng tiếng đến kiểm tra.
"Là hắn, ở ....."
Thân ảnh màu đen kia không cho đối phương có cơ hội nói hết câu, đi một đường kiếm nhanh gọn lẹ. Cứ thế những kẻ tìm kiếm khu vực này đều đ·ã c·hết hết.
"Chúng ta cần đi thôi, ở đây không trốn được nữa rồi". Thân ảnh màu đen kia nói nhỏ, trong một cái hang gần đó có một cô gái đang bồng một đứa trẻ sơ sinh.
"Trần huynh, có lẽ trời đã muốn ta c·hết. Ngươi hãy mang theo đứa trẻ này và chạy trước đi, dù sao với thực lực của ngươi thì sẽ rất dễ dàng".
Thiếu nữ này nhìn phía hắc ảnh kia, nàng nhìn thấy được sự mệt mỏi trong đôi mắt của hắn, nhìn thấy được thân thể bị băng bó của hắn.
"Ta đã hứa với phu quân tỷ là sẽ bảo hộ gia đình hắn an toàn, chúng ta vẫn còn hi vọng. Ta đã gửi tín hiệu cứu viện về cho gia tộc nên viện quân sẽ đến sớm thôi". Thân ảnh kia từ chối lời đề nghị, sau đó giải thích.