Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 21: Tề Khôi Sơn
Vài tộc nhân Trần Gia sẽ luôn được phát một tấm phù để truyền tin về gia tộc, tấm phù này khi sử dụng một lần thì sẽ tự huỷ nên do đó hầu hết các trường hợp đều chỉ sử dụng để cầu cứu gia tộc. Nhưng phải biết rằng không phải tộc nhân nào cũng có tư cách sở hữu Truyền Tin Phù, chỉ những người được gia tộc coi trọng hoặc có hậu đài vững vàng mới được phân phát.
Ngô Trung được triệu tập đến một sảnh lớn, đứng cùng hắn có khoảng 30 người khác tuổi tác đều lớn hơn hắn, tất cả những người này đều có thực lực Trùng Thiên. Phía trước họ là một vị trưởng lão của gia tộc, ông ta lên tiếng.
"Ta điều động các ngươi đến đây để thực hiện một nhiệm vụ giải cứu. Một tộc nhân của Trần Gia đã phát ra Truyền Tin Phù để cầu cứu viện, địa điểm là ở Tề Khôi Sơn, cách Vô Thương Thành vài trăm dặm, đối thủ các ngươi sẽ đối đầu là đám đạo tặc Lang Sơn Trại "
"Lang Sơn Trại ? Chưa nghe thấy bao giờ, chắc cũng không mạnh lắm". Ngô Trung nghĩ thầm, hắn còn lo sẽ vào núi đao xuống biển lửa nhưng nếu là một kẻ địch chưa nghe bao giờ thì không khó nhằn lắm.
"Ta biết các ngươi đang nghĩ gì, trước đây Lang Sơn Trại đúng là không đáng để chúng ta bỏ vào mắt .Nhưng không hiểu sao đột nhiên có một kẻ lạ mặt c·ướp ngôi lão đại và cải cách đáp ô hợp đó, lão đại mới của chúng có thực lực Nhị Thập Cửu Trùng Thiên". Vị trưởng lão bổ sung thêm
Tất cả im lặng, tất cả những người đứng cùng Ngô Trung không có thực lực để chống lại kẻ kia, thậm chí nếu đối đầu thì họ sẽ bị miểu sát một cách dễ dàng. Đây chính là nhiệm vụ đem toàn quân đi t·ự s·át mà thôi.
"Yên tâm, ta không yêu cầu các ngươi săn g·iết tên lão đại kia, việc đó sẽ do cao thủ tộc nhân Trần Gia giải quyết. Nhiệm vụ của các ngươi là mở đường máu và giải quyết đám lâu la lặt vặt thôi". Lão nhìn ra được đám thuộc hạ đang nghĩ gì nên lên tiếng giải thích.
Sau khi thông báo chi tiết về nhiệm vụ, tất cả gia nhân rời đi hết chỉ còn lại Ngô Trung.
"Bẩm trưởng lão, thuộc hạ là hộ vệ của Trần tiểu thư, không biết tại sao thuộc hạ lại bị vướng vào nhiệm vụ này?"
Ngô Trung khác với đám người vừa rồi, hắn muốn hỏi về việc tại sao mình lại bị gọi đến đây. Thuộc hạ trong Trần Gia cơ bản chia ra làm hai loại gồm kí khế ước cho gia tộc và không kí khế ước. Những người kí khế ước chính là bán mạng cho gia tộc, thành thiên lôi sai đâu đánh đó nhưng bù lại sẽ được gia tộc bồi dưỡng, thậm chí là được học công pháp từ Trần gia và hưởng nhiều quyền lợi khác. Còn những người không kí khế ước như Ngô Trung thì sẽ chịu thiệt thòi. Những người như vậy sẽ chỉ nhận bổng lộc duy nhất là kim tệ và số lượng đó ít đến đáng thương, nhưng họ sẽ không bị áp đặt nghĩa vụ như bắt buộc chiến đấu hay phải hi sinh vì gia tộc. Loại thứ hai này thường là những người không có chí hướng cường giả nên theo lý thuyết sẽ chẳng có ai đột phá Trùng Thiên.
Ngô Trung không muốn làm con c·h·ó cho kẻ khác, hắn muốn phục tùng Trần tiểu thư chứ không phải Trần Gia nên hắn cũng đã chọn trở thành gia nhân không kí khế ước. Thậm chí khi trở thành Hộ Vệ của Trần Thanh Sam thì theo danh nghĩ hắn sẽ là thuộc hạ riêng của Trần Thanh Sam chứ không phải thuộc hạ chung cho bất cứ ai trong gia tộc có thể điều động.
"Vậy ngươi là Ngô Trung nhỉ, thật ra theo quy định thì gia tộc sẽ không điều động được ngươi nhưng bây giờ nhân lực cần tập gây lập tức có chút không đủ. May mà gia chủ đề xuất cho ta rằng trong gia tộc ta đang có một gia nhân Trùng Thiên đang rảnh rỗi có thể sử dụng là ngươi. Do đó mà ta đã thuyết phục Trần Thanh Sam đồng ý cho phép mượn dùng ngươi trong vài ngày". Vị trưởng lão dường như biết trước Ngô Trung sẽ hỏi nên đã chuẩn bị sẵn vật chứng.
Ngô Trung cầm tờ giấy lên đọc, trên đó có nội dung là cho phép mượn Hộ Vệ của Trần Thanh Sam sử dụng. Hắn kiểm tra chữ ký, nét chữ, văn phong thì tất cả đều là đúng, lá thư này thật sự do Trần tiểu thư tự mình viết.
"Ngươi không cần bất ngờ, tộc nhân phát ra lệnh cầu cứu kia có mối quan hệ rất tốt với tiểu thư. Ngươi sẽ không muốn người thân của chủ tử có mệnh hệ gì đâu nhỉ". Lão nói thêm một câu để chứng thực.
"Nếu đây là lệnh của tiểu thư thì thuộc hạ sẽ chấp hành nhiệm, thuộc hạ xin cáo lui trước". Nếu tiểu thư đã ra lệnh thì hắn cũng không còn lý do gì chối cãi nữa.
Ngô Trung rời đi, hắn có nửa canh giờ để chuẩn bị hành lý để khởi hành đến Tề Khôi Sơn nên nhanh chóng rời đi. Vị trưởng lão kia nhìn theo bóng lưng của hắn, quan sát kỹ càng.
"Mới tuổi này đã đột phá Thất Trùng Thiên, nha đầu Thanh Sam đã thu được một thuộc hạ tiềm năng". Lão nhìn ra được thực lực của Ngô Trung, có chút coi trọng.
Nửa canh giờ sau, một nhóm người rời khỏi Vô Thương Thành, có gần 40 người và hầu hết đều chạy bộ.
"Lũ tộc nhân khốn kiếp, chúng có ngựa nhưng vẫn bắt chúng ta chạy bộ". Ngô Trung thầm mắng.
Nhóm khởi hành này trừ hơn 30 người là gia nhân Trần Gia ra thì có thêm vài tộc nhân đi cùng, có vài người đủ mạnh để chiến với lão đại Lang Sơn Trại, có vài người yếu thì còn yếu hơn cả Ngô Trung. Tất cả tộc nhân Trần Gia đều cưỡi ngựa, những con ngựa này đều là những Yêu Thú ít nhất Ngũ Trùng Thiên, dù không mạnh lắm nhưng tốc độ thì đủ dùng. Những thuộc hạ như Ngô Trung thì không được phân phát thú cưỡi nên chỉ có thể cố gắng bắt kịp tốc độ. Do cứu người như cứu hoả nên tổ đội này phải chạy liên tục không ngừng nghỉ, việc này bào mòn thể lực của nhóm thuộc hạ rất nhiều. Một vài người đề nghị nghỉ ngơi thì lập tức bị vài tộc nhân trẻ tuổi chửi bới.
"Lũ vô dụng, tộc nhân của Trần gia đang đối mặt sinh tử mà các ngươi còn lười biếng".
"Các ngươi ăn bổng lộc của gia tộc, nhận sự bồi dưỡng của gia tộc thì các ngươi chỉ được tuân lệnh, không được có ý kiến".
"Con mẹ nó, các ngươi có ngon chạy bộ suốt cả ngày không ngừng nghỉ xem, lũ cưỡi ngựa như các ngươi sao hiểu được". Ngô Trung chửi nhưng cũng nói rất nhỏ.
"Ai mới nói đó". Một có thực lực cao một chút nghe được quay ra chất vấn.
"Thế quái nào hắn nghe được!". Ngô Trung giật mình, cố gắng tránh né ánh mắt.
"Tất cả im lặng". Một tộc nhân lớn tuổi ra lệnh giữ trật tự.
"Ta biết các ngươi mệt nhưng một tộc nhân của Trần Gia đang gặp nguy hiểm nên không thể dừng lại nghỉ chân, chỉ có thể giảm tốc độ lại thôi ". Lão tộc nhân này có chút biết cách đối nhân xử thế không như bọn trẻ kia.
Sự bất mãn trong đám thuộc hạ có chút thuyên giảm, đám tộc nhân trẻ cũng ngừng chửi bới, tất cả tiếp tục di chuyển. Nhiều canh giơ sau bọn họ đã đến được Tề Khôi Sơn, hầu hết đám thuộc hạ lúc nay đã thấm mệt và đôi chân gần như không thể bước thêm một bước nào nữa. Ngô Trung thì không như vậy, việc luyện tập Phong Ảnh Bộ đã khiến hắn quen với việc chạy đường dài.
"Tất cả tạm thời nghỉ ngơi, ngươi và ngươi hãy đi thám thính xung quanh". Vị tộc nhân lớn tuổi này lên tiếng, chỉ vào hai thuộc có thực lực cao nhất và ra lệnh.
Một lúc lâu sau, hai người thuộc hạ kia đã trở về
"Bẩm trưởng lão, trong phạm vi 30 dặm có vài nhóm sơn tặc đang tìm kiếm gì đó, số lượng của bọn chúng khoảng 70 tên, thực lực thì đều khoảng từ Ngũ Trùng Thiên đến Thập Nhất Trùng Thiên". Hai tên thuộc hạ này có sở trường thám thính, nhanh chóng báo cáo lại.
Lão tộc nhân suy nghĩ một chút rồi quay về phía các thuộc hạ ra lệnh.
"Các ngươi hãy tản ra, diệt sát tất cả nhưng tên sơn tặc ở trong phạm vi 30 dặm này, nhớ còn phải tìm kiếm vị tộc nhân kia của bọn ta".
"Tuân lệnh!". Tất cả đồng thanh rồi tản ra, thực hiện kế hoạch vây g·iết sơn tặc.
Thực lực của đám thuộc hạ này nói chung tương đối mạnh, người yếu nhất cũng là Bát Trùng Thiên và người mạnh nhất thì Thập Ngũ Thiên. Những người này vốn đã luôn phải hoạt động cùng nhau từ trước đến nay nên sự phối hợp là không phải bàn, sẽ không có cơ hội nào cho đám sơn tặc chưa từng được huấn luyện bài bản kia có thể thắng, thậm chí nếu gặp đối thủ mạnh hơn vài bậc thì cũng không thể bại. Ngô Trung do mới chỉ hợp tác với bọn họ ngày hôm nay nên bọn họ có chút bài xích với hắn, thành ra Ngô Trung đành phải di chuyển một mình. Từ khi mọi người tản ra, số lượng sơn tặc cứ chầm chậm giảm dần.
Trong một hang động tại một góc vắn vẻ của Tề Khôi Sơn
"Trần Huynh, v·ết t·hương của ngươi bị hở rồi kìa". Một người phụ nữ đang ôm đứa con trên tay, tay còn lại sờ v·ết t·hương của người kia.
"Ta không sao". Kẻ được gọi là 'Trần huynh' nói dối, hắn đang rất đau đớn.
Thực lực của hắn cũng rất khá, đạt đến Nhị Thập Tứ Trùng Thiên, đối với mấy sơn trại bình thường sẽ không là gì đối với hắn. Cho đến khi hắn đụng độ kẻ cầm đầu của chúng, hắn không phải là yêu nghiệt hay tinh anh trong đồng trang lứa nên thất bại là chắc chắn. Hắn mặc dù b·ị đ·ánh bại nhưng đã may mắn trốn thoát được cùng cặp mẹ con này. Do thương thế nghiêm trọng ảnh hưởng từ cuộc chiến đã khiến sức mạnh của người này giảm xuống còn Cửu Trùng Thiên.
"Im lặng, có người đến". Người đàn ông này đưa tay ra hiệu, đồng thời tay cầm sẵn kiếm.
Hắn đưa tai xuống đất để nghe, tiếng bước chân của một người tiếng lại gần, hắn chỉ còn cách đây 20 bước.
Hắn thủ thế, chỉ cần thân ảnh đối phương lộ ra là hắn lập tức t·ấn c·ông.
10 bước .... 5 bước ... 2 bước .... 1 bước.
"Thấy rồi ". Hắn đã thấy được một bóng đen lấp ló, lập tức t·ấn c·ông.
Hắn điều động nguyên khí, tung ra kiếm chiêu nhằm đánh nhanh thắng nhanh, kiếm chiêu vung về phía thân ảnh kia.
"Có người?" Bóng đen kia phát hiện có kiếm chiêu t·ấn c·ông mình, biết được có kẻ đang ẩn nấp ở đây.
'Thất Trùng Thiên, Phong Tuyệt - Phong Ảnh Bộ'