Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 23: Trần Thanh Sơn
Đúng như Ngô Trung suy đoán, cha của Trần Thanh Sơn là anh trai ruột của gia chủ. Luận theo vai vế thì Thanh Sam phải gọi Thanh Sơn một tiếng đường huynh, do mối quan hệ gần như vậy nên hai người cũng khá thân thiết với nhau. Trần Thanh Sơn khoảng 20 tuổi, thực lực hiện tại của hắn là Nhị Thập Tứ Trùng Thiên có thể nói là nổi bật so với đồng trang lứa trong gia tộc hoặc toàn thể Vô Thương Thành. Nhưng nếu so với thế giới rộng lớn xung quanh thì chút thực lực ấy chẳng đáng là bao, chẳng hạn hầu hết học viên tốt nghiệp của Hạ Nam Học Viện cũng đều vượt qua Nhị Thập Tứ Trùng Thiên.
Học viện Hạ Nam là nơi hội tụ các tinh anh của khu vực, muốn vào thì dễ nhưng có trụ lại được hay không là một vấn đề khác. Dù một gia tộc lớn như Trần Gia cũng không phải bất cứ tộc nhân nào có thể theo học, mà Trần Thanh Sơn chính là một trong số ít những người đó. Trước đây Trần Thanh Sơn từng là học viên của Hạ Nam Học Viện, thậm chí còn có thể học đến năm cuối cùng của khoá đào tạo. Nhưng đến năm cuối thì hắn thất bại trong hai lần trong bài kiểm tra năng lực nên bị loại khỏi học viện.
Khi ấy Thanh Sơn đã đạt Thập Cửu Trùng Thiên nên hắn không thể nói là yếu, nhưng trong mắt các giáo sư thì tố chất của hắn có chút thiếu hụt. Khi nhận thông tin bị trụ xuất khỏi học viện Thanh Sơn đã chịu đả kích rất lớn, bao nhiêu công sức cố gắng đều đổ sông đổ bể. Có những kẻ luôn ganh tị với hắn nên khi biết tin này đã nhân cơ hội đó mà tạo ra rất nhiều lời đàm tiếu sau lưng, thậm chí còn thêu dệt nhiều tin đồn nhằm sỉ nhục hắn.
"Tưởng thế nào, ai ngờ cũng bị học viện đuổi".
"Thế mà trước đây cha mẹ ta cứ nói phải nhìn theo Thanh Sơn để học tập, cuối cùng cũng không có gì đặc biệt".
"Có cha làm chức vị cao thì cứ ngỡ phải giỏi giang lắm".
"Nghe đồn cha hắn đã phải chạy chọt rất nhiều để hắn có thể vào đó học, và mỗi năm đều tốn một khoản nữa để duy trì".
"Thà rớt từ đầu như ta đi có phải hơn không, đằng này còn tốn của gia tộc một lượng lớn tài nguyên để bôi trơn".
"Ta còn nghe nói thực lực của hắn bây giờ là do sử dụng rất nhiều linh quả, đan dược cùng các phương pháp cực đoan để đạt được, chứ thật ra chỉ là một con hổ giấy"
"Không phải chứ, tên này đúng là nổi nhục của Trần gia mà".
...
Gièm pha thì cứ gièm pha, đố kị thì cứ đố kị nhưng chúng cũng không dám đối đầu trực tiếp với Thanh Sơn, ngoài việc có cha là chức to ra thì Trần Thanh Sơn cũng rất mạnh, dù bị đuổi khỏi học viện nhưng cũng không phải người là những kẻ quần là áo lụa kia có thể khiêu khích. Từ một trong những người có danh vọng cao nhất Trần Gia trở thành cái gai trong mắt kẻ khác. Mặc dù cha hắn đã dẹp hết những tin đồn kia và trừng phạt những người nói xấu hắn nhưng đều không khiến Thanh Sơn vui vẻ trở lại. Trần Thanh Sơn lúc ấy tạm thời mất phương hướng nên hắn quyết định rời gia tộc để tìm sự bình yên cũng như chí hướng của bản thân. Từ đó hắn tìm ra được mong muốn của bản thân bao lâu nay là thích du ngoạn, do trước đây phải chuyên tâm luyện tập để áp ứng kỳ vọng của gia đình cùng gia tộc nên hắn đã quên mất điều mình muốn là gì.
"Con muốn nhìn ra thế giới bên ngoài, hai người không cần quá lo lắng. Con trai lớn cần phải tự tìm con đường thuộc về mình. Tạm biệt, con sẽ về sớm thôi". Đây là lời nói cuối cùng của hắn trước khi bỏ đi.
Sau khi vứt bỏ được các gánh nặng đè nén, Thanh Sơn như tìm lại được chính mình, tìm được con đường mà bản thân mình mong muốn.
Người này tính cách tiêu dao tự tại, thích du ngoạn thế giới, không thích gò bó nên thường xuyên rời gia tộc một thời gian rồi mới quay về. Mỗi khi quay về thì đều kể cho Trần Thanh Sam những chuyến phiêu lưu của gã, do đó mà đứa trẻ này hình thành tính cách thích ngắm nhìn thế giới xung quanh như Thanh Sơn. Lần cuối Thanh Sơn về gia tộc chính là lúc Thanh Sam mang Ngô Trung về và từ đó không còn quay về nữa. Nhưng hắn vẫn viết thư gửi về cho gia đình nên mọi người đều không quá lo lắng. Nhờ tính cách phóng khoáng như vậy mà hắn đã có nhiều bằng hữu nhưng đồng thời có thêm nhiều kẻ thù, sự kiện hôm nay chính là kết quả của các mối quan hệ ấy.
Trần Thanh Sơn cùng một người bằng hữu khác là sinh tử chi giao, trong một hiểm cảnh thì người bằng hữu kia đã hi sinh tính mạng của mình để cứu Thanh Sơn. Trước khi t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng thì người bằng hữu đó đã nhờ Thanh Sơn một việc cuối cùng, bảo hộ gia tộc hắn hoặc ít nhất là vợ và đứa con chưa chào đời của hắn, để họ sống trong bình yên. Người huynh đệ ấy dù mang gánh nặng gia đình nhưng vẫn hi sinh vì hắn thì làm sao Thanh Sơn có thể từ chối. Lúc đó, thiếu niên này đã hứa rằng trừ khi hắn c·hết nếu không gia đình của vị bằng hữu kia sẽ không bị tổn hại gì.
Về lai lịch của người bằng hữu đó thì Thanh Sơn chỉ biết một chút, người kia vốn thuộc một gia tộc nào đó ở kinh đô, vì chối bỏ liên hôn với một gia tộc kinh đô khác để đến với một nữ tử từ ở địa phương nào đó. Khi mọi thứ lộ ra thì việc này đã khiến gia tộc vô cực tức giận và trục xuất hắn khỏi gia tộc, và từ đó hắn không còn bắt cứ liên hệ nào với gia tộc nữa. Người bằng hữu kia dù bị trục xuất khỏi gia tộc nhưng hắn không hề hối hận, hạnh phúc của hắn phải do hắn quyết định nên đã đến với tình yêu của mình. Hắn lựa chọn ở rể tại gia tộc nàng đồng thời nhờ thực lực cao cường mà đảm nhiệm vị trí người thủ hộ bảo vệ gia tộc của vợ khỏi mọi nguy hiểm. Nên khi người bằng hữu kia nói rằng bảo hộ gia tộc của hắn cũng đồng nghĩa với việc bảo hộ vợ con hắn cùng cả gia tộc của nàng.
Thanh Sơn tìm đến một nơi thuộc vùng núi sâu, nơi khó mà có những cộng đồng dân cư đông đúc. Sau nhiều ngày tìm kiếm, hắn cuối cùng cũng tìm ra được gia tộc nhà vợ của bằng hữu hắn, Mộng gia.
Cái c·hết của người bằng hữu đó đến tai gia đình hắn thì mọi người đều chấn động, đối với những tộc nhân khác thì họ sẽ coi như mất đi một lá chắn bảo vệ, đối với người vợ kia thì đau đớn hơn vạn lần khi mình thì mất chồng, còn đứa con chưa chào đời thì mất cha. Nhìn tình cảnh ấy Trần Thanh Sơn vô cùng bứt rứt, hắn thông báo với mọi người rằng bản thân sẽ tiếp nhận vị trí thủ hộ kia, sau đó trở thành khách quý của gia tộc. Nói về gia tộc này thì đây chỉ là một gia tộc nhỏ yếu với người mạnh nhất cũng chỉ có Thập Cửu Trùng Thiên và số tộc nhân chỉ có vài chục người. Vị trí của gia tộc cũng khá hẻo lánh, nên không biết vì lý do gì mà người bạn từ kinh đô kia của hắn lại đến được đây và tìm được ý trung nhân của đời mình. Ai mà ngờ được duyên vợ chồng của bản thân mình lại ở một nơi như thế này cơ chứ.
Công việc của một người thủ hộ nói chung cũng nhàn, tiêu diệt bầy yêu thú xâm nhập, đánh đuổi đám cường đạo trộm c·ướp, với thực lực của Thanh Sơn thì những việc đó không tốn quá nhiều sức. Hôm đó cũng như mọi ngày, chàng trai trẻ đi dạo quanh gia tộc để xem thử có thú hoang nào lại gần hay không, nhưng thứ chờ đợi hắn không phải là đám Yêu Thú mà những xác c·hết. Hắn đi theo v·ết m·áu và đi thẳng đến một gia tộc khác, thứ đứng trước mắt lúc đó là một đoàn sơn tặc đang t·hảm s·át một gia tộc khác.
Những kẻ này phát hiện ra Thanh Sơn thì lập tức t·ấn c·ông, chúng không mạnh lắm nên hắn đã giải quyết một cách dễ dàng. Sau khi đánh bại đám sơn tặn này thì Trần Thanh Sơn đã khai thác thông tin từ đám sơn tặc kia, hắn nhận được thông tin rằng Lang Sơn Trại đang càn quét tất cả gia tộc nhỏ ở gần đây. Chúng không chỉ c·ướp b·óc hay g·iết chóc như thường lệ mà còn bắt sống trẻ em về cho tên trại chủ kia, đến những kẻ thuộc hạ như đám sơn tặc bị hắn đánh bại kia cũng không biết tại sao lại làm vậy. Gia tộc mà Thanh Sơn đang bảo hộ là một trong những gia tộc may mắn vẫn chưa bị nhắm tới, hắn biết rằng nếu tiếp ở lại thì cũng thành miếng mồi ngon chờ bầy sói tới làm thịt.
"Tất cả sắp xếp đồ đạc cần thiết lại và theo ta rời khỏi đây".
Cảm thấy mọi việc rất bất thường nên Thanh Sơn lập tức quay về kêu gọi mọi người rời đi. Hắn muốn đưa mọi người về Trần gia ở tạm một thời gian rồi giải quyết sau, với gia thế của cha hắn thì xin một mảnh đất nhỏ cũng không phải là quá khó. Gia tộc di chuyển trong vài ngày thì tương đối thuận lợi nhưng sau đó biến cố đột nhiên diễn ra. Đoàn sơn tặc kia không biết bằng cách nào đã đánh hơi được cuộc di dân của họ mà đem quân đuổi theo. Thanh Sơn cùng các trai tráng đã liều mình chống trả, nhưng với quân số áp đảo đã nhanh chóng thất bại. Trần Thanh Sơn còn bị tên trại chủ có thực lực Nhị Thập Cửu Trùng Thiên đánh cho trọng thương, hầu như trấn áp hoàn toàn.
"Ngu xuẩn, biết bản thân yếu hơn còn dám chống lại ta". Đây là lời nói cuối cùng của trại chủ kia nói với cậu trai trẻ, sau đó hắn nhìn về phía các thủ hạ. Kẻ cầm đầu này không lập tức diệt Thanh Sơn, hắn muốn đối phương chứng kiến cảnh gia tộc bị đồ sát, hắn thích thú khi nhìn kẻ khác đau khổ nên muốn tận hưởng cảm giác mất mát mà Thanh Sơn đang trải qua.
Thiếu đi sự bảo hộ của Thanh Sơn khiến đám sơn tặc dễ dàng chém g·iết các trai tráng của Mộng Gia, Thanh Sơn nhìn mọi người dần dần c·hết dưới lưỡi đao của kẻ thù mà tim hắn quặn lại. Hắn biết mọi chuyện đã không thể đảo ngược, sơn tặc đã thắng và gia tộc này sẽ bị diệt vong. Hắn giận bản thân vì không đủ mạnh để cứu tất cả nhưng rồi hắn nhớ lại lời vị bằng hữu kia, ít nhất là cứu vợ con hắn. Nhân lúc trại chủ đang mãi nhìn về hướng khác mà để lộ ra sợ hở, Thanh Sơn dùng toàn lực cuối cùng chạy thoát ra để giải cứu hai mẹ con để đưa về Trần gia.
Khi đã mang hai mẹ con này ra khỏi nơi Lang Sơn Trại tập kích thì Thanh Sơn ho ra máu, thương thế quá nặng khiến hắn không thể tiếp tục chạy được nữa mà phải trốn trong Tề Khôi Sơn, từ đây hắn mới phát ra Truyền Tin Phù. Tên trại chủ kia thấy con mồi chạy thoát nên đã ra lệnh cho thuộc hạ đuổi theo, Thanh Sơn đã đặt bản thân trong tâm thế cảnh giác phải lẫn trốn và diệt đám lâu la liên tục trong nhiều canh giờ liền ở Tề Khôi Sơn cho đến khi Ngô Trung đến thì hắn mới có thể thả lỏng.