Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 24: Đề phòng
Ba người Trần Thanh Sơn khi được các thuộc hạ đưa đến nơi tập kết của Trần Gia, Thanh Sơn vốn có địa vị trong gia tộc nên mọi người dù là tộc nhân hay thủ hạ đều cư xử rất đúng mực, nhưng khi nhìn qua hai mẹ con kia thì có chút coi thường. Theo quy trình thì Thanh Sơn phải tường trình lại sự việc cho các trưởng lão ghi lại, khi kể về đám sơn tặc cùng Mộng gia và cặp mẹ con kia thì mọi người đều rõ về thân phận của nàng.
"Tiểu nữ tên Mộng Hoài Xuân, xin ra mắt các vị tiền bối của Trần Gia. Đa tạ chư vị đã giải cứu mẹ con tiểu nữ". Cô gái kia thấy mọi người nhìn mình thì lập tức nhún đầu gối kính chào.
Đừng nhìn sự bẩn thỉu lúc này của cô ấy mà nghĩ đây là người không có gia giáo. Nàng dù sao cũng là con gái của tộc trưởng trong một gia tộc, những cách ứng xử bình thường nàng vẫn biết.
"Ai muốn cứu ngươi, bọn ta đến là để cứu tộc nhân của gia tộc bọn ta, ngươi có tư cách gì mà dám nghĩ vậy". Một tộc nhân trẻ mỉa mai.
"Chỉ là một gia tộc nhỏ mà thôi, diệt thì cứ diệt, sao bọn ta phải quan tâm chứ". Một kẻ khác bồi thêm lời
"Nhan sắc của nữ tử này cũng không tệ, bảo sao tên Thanh Sơn lại liều mạng như vậy". Một kẻ nghĩ đối phương đã dùng mỹ nhân kế để khiến Thanh Sơn hành động như vậy.
"Vì một ả tiện nhân mà bị đánh đến thế này, thật ngu xuẩn". Một tộc nhân trẻ khinh bỉ nói và nhìn về Thanh Sơn.
Điểm chung của những kẻ này đều là coi thường. Có lẽ là giáo d·ụ·c không đủ, được nuông chiều từ nhỏ, hoặc là bản chất coi trời bằng vung. Với tài lực và quyền lực của Trần gia, những người trẻ tuổi này coi gia tộc mình như tầng lớp quyền quý, và những gia tộc thấp hơn là hạ đẳng. Vì vậy khi nghe một câu nói đơn giản của Hoài Xuân đã khiến chúng giãy hết cả lên.
Mộng Hoài Xuân nghe đến đây thì bờ môi nàng run run, chỉ biết cúi đầu và tự bấu vào tay mình tự trách. Lúc này nàng muốn bật khóc nhưng đã cố gắng kịp lại nước mắt. Nàng muốn khóc không phải vì sự hung dữ và lời sỉ nhục của những tộc nhân kia, mà do nhớ lại cái c·h·ế·t của tộc nhân nàng. Nàng nhớ lại cha mẹ nàng đã chặn đường đám sơn tặc để Thanh Sơn có thể dẫn nàng đi, nhớ lại những người quen từ nhỏ đến bây giờ đang phơi thây ở chiến trường kia. Và quan trọng nhất là câu cuối cùng kia.
Chính xác, Trần Thanh Sơn chỉ vì một lời hứa của chồng nàng nên đã liều mạng đến thế này. Mặc dù nàng cũng đã nhiều lần khuyên nhủ hắn rời đi cùng đứa con nhưng đều bất thành, cơ bản hắn bị nguy hiểm thế này là vì nàng và gia tộc nàng. Khi nghe đối phương nói như vậy khiến nàng không thể tranh cãi được. Đối phương dù gì cũng đã xuất chinh giúp đỡ, dù mẹ con Mộng Xuân chỉ là hàng kèm theo nhưng vẫn không dám trách cứ, chỉ đành cam chịu lắng nghe.
"A". Kẻ vừa chửi mắng Mộng Xuân là tiện nhân la lên một tiếng.
Mọi người nghe thấy tiếng la liền quay lại, nhìn thì thấy toàn cảnh sự việc.
Thanh Sơn khi nghe những lời miệt thị kia liền tức giận, hắn đánh ra một đường kiếm tạo thành một vết xước nhỏ trên má kẻ vừa nói. Ánh mắt dù đầy mệt mỏi nhưng không che dấu được sự phẫn nộ trong người.
"Tên kia, ta không cần biết cha mẹ ngươi là ai hay thế lực phía sau vững đến mức nào. Nếu ngươi còn nói ra một tiếng tiện nhân nữa thì ta không ngại cắt lưỡi ngươi đâu!". Ánh mắt Thanh Sơn đầy sát khí, trên tay vẫn cầm thanh kiếm nhuốm đầy máu của sơn tặc chĩa về hướng tên kia và nói một câu thách thức.
Thanh Sơn đã quá mệt mỏi để quan tâm đến mấy cái quan hệ gia tộc, việc gì không vừa mắt thì lập tức lên tiếng, việc gì ly kinh phản đạo thì lập tức xử lý.
Mộng Xuân vừa mất đi gia tộc, đây là nổi đau mà không phải ai cũng có thể chịu được, nhìn nàng bây giờ có vẻ bình tĩnh vậy thôi nhưng ai biết trong lòng nàng thống khổ cỡ nào. Thanh Sơn đã thất bại trong việc bảo hộ gia tộc nàng mà chỉ có thể cứu được hai mẹ con, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng có lỗi với huynh đệ quá cố, nên hắn đã tự hứa sẽ bảo vệ hai người này đến cùng.
Những tên khốn này lại tỏ thái độ trịnh thượng, chửi Mộng Xuân là tiện nhân không khác gì lăng mạ người huynh đệ đã hi sinh của hắn và lăng mạ đứa bé kia. Hắn tức giận không chỉ vì Mộng Xuân bị chửi mắng mà còn vì nhân phẩm của đám tộc nhân Trần gia này. Hắn đã ở Mộng Gia vài tháng nhưng sự bình dị gần gũi ở đây khiến hắn rất thưởng thức, nhìn lại đám tộc nhân kia thì kiêu ngạo ngông cuồng không coi người khác ra gì, vô tình khiến hắn nhớ lại lúc những kẻ này nói xấu sau lưng hắn khi bản thân bị đuổi khỏi học viện.
"Tên khốn Thanh Sơn, ngươi dám ra tay với tộc nhân của mình!". Một người thấy đồng bạn bị như vậy liền lên tiếng.
"Ngươi điên rồi hả, vì người ngoài mà đả thương người trong tộc". Một kẻ khác phụ hoạ.
"Nếu không phải nể tình cùng là tộc nhân Trần gia thì bọn ta đã không tốn công đến đây, một kẻ chỉ ở Nhị Thập Tứ Trùng Thiên mà cũng dám lớn lối, chỉ vài năm nữa thôi là ta có thể siêu việt ngươi rồi". Một tộc nhân có thực lực mạnh một chút bất mãn lên tiếng.
"Đúng vậy, nếu không phải nể mặt cha ngươi thì ngươi có tư cách gì giáo huấn bọn ta. Một tên bị đuổi khỏi học viện, tự ý bỏ nhà đi bụi mà vẫn tưởng mình cao quý lắm hay sao mà lên mặt". Một kẻ khác bồi thêm lời, kẻ này còn muốn lôi lại chuyện cũ để chọc tức đối phương.
"Nát quá rồi, ta dù sao cũng là đường huynh biểu huynh của các ngươi mà đến việc cơ bản nhất là tôn trọng tiền bối ngươi còn không có. Xem ra ta phải thay trưởng bối giáo d·ụ·c lại lũ nhóc này". Trần Thanh Sơn hừ mạnh, tay lăm lăm thanh kiếm.
Hắn dù sao cũng là lứa trưởng thành của gia tộc, còn những kẻ đang phát ngôn kia chỉ lớn hơn Ngô Trung một chút. Xét về tình hay về gia giáo thì đây là bất kính với người lớn, đáng bị xử phạt, chỉ cần kẻ kia nói thêm một câu nữa là hắn sẽ chém vài phát để dạy dỗ lại.
Ba kẻ kia giận quá mất khôn, rút võ khí ra nhằm đánh Thanh Sơn một trận. Dù thực lực đối phương mạnh hơn, nhưng lúc này đang bị thương rất nặng, chúng nghĩ rằng đây là thời cơ tốt nhất để lên mặt.
"Tất cả dừng tay!". Vị trưởng lão kia đã lên tiếng, uy áp cường giả uy chấn mọi hành động của đám người trẻ và khiến họ đình chỉ ý định tiếp theo . Lão không muốn mọi chuyện đi quá xa nên phải nhanh chóng ngăn cản xung đột trước khi quá muộn.
"Thanh Sơn, ngươi lo đến chỗ kia trị thương, bớt tranh cãi đi". Lão ra lệnh cho Thanh Sơn, không ngờ sau nhiều năm rời gia tộc như vậy thì thiếu niên này tính cách lại trở nên cường ngạch như vậy.
"Còn các ngươi bớt nói vài câu thì c·h·ế·t à. Về gia tộc ta sẽ báo cáo lại thái độ của các ngươi cho cao tầng xử lý". Lão còn nhắc nhở những vị tộc nhân trẻ kia, lão biết thái độ của lứa trẻ này thật sự cần phải giáo d·ụ·c lại nhưng vài tên trong đám này đều có gia thế cao hơn lão nên không tiện dạy dỗ.
"Nể tình đồng tộc cơ à, đừng tưởng ta không biết lý do tại sao các ngươi đến đây. Việc giải cứu ta chỉ là cái cớ, mục đích chính của các ngươi là Lang Sơn Trại kia". Trần Thanh Sơn rời đi và nói ra một câu thâm thuý.
"Làm sao hắn biết ?". Đám tộc nhân kia giật mình, họ tuy không đáp lại Thanh Sơn nhưng lại nhìn nhau ra hiệu xem ai đã tiết lộ thông tin.
Trần Thanh Sơn chỉ suy đoán nhưng nhìn biểu cảm của đám tộc nhân trẻ kia thì hắn đã thật sự xác định. Hắn biết phân lượng của mình trong gia tộc như thế nào, nếu có lực lượng cứu viện đến thì chỉ cần các cao thủ được gia tộc bồi dưỡng là đủ, nhưng có gần 10 tên tộc nhân đi theo thì chắc chắn phải có mục đích khác.
"Lũ đần này". Các tộc nhân lớn tuổi thấy vậy chỉ biết thở dài. Đây không phải bí mật gì vì sau này cũng phải kể cho Thanh Sơn nghe, nhưng cách đám người trẻ kia để lộ thông tin trong khi đối phương chỉ đoán mò như vậy thì thật không đáng tin cậy chút nào.
Trần Thanh Sơn trước khi đến trại của y sĩ để dưỡng thương thì dẫn hai mẹ con đi nơi khác.
"Ngô Trung, ngươi mau đến đây". Thanh Sơn đi đến phía mà Ngô Trung đang đứng mà kêu gọi.
"Thuộc hạ có mặt". Ngô Trung đang ngồi tĩnh dưỡng thì nghe giọng của đối phương thì lập tức đến, người này là đường huynh của Trần tiểu thư, hắn không dám chậm trễ mà là phật lòng Thanh Sơn.
"Ta muốn nhờ ngươi trông chừng hai mẹ con Mộng Hoài Xuân hộ ta". Thanh Sơn cảm thấy tiểu tử này có thể ở bên Thanh Sam thì bản tính cũng không sai biệt, có thể nhờ vả đứa nhỏ này được.
"Ý công tử là sao?". Ngô Trung thắc mắc. Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, đầu lĩnh sơn tặc dù biết được thì cũng không thể đến kịp trong vài giờ, hắn không hiểu tại sao phải lo lắng như vậy.
"Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, có gì ta chịu trách nhiệm". Thanh Sơn chỉ nói một câu ngắn gọn.
"Thuộc hạ đã hiểu!". Ngô Trung đoán được phần nào suy nghĩ của Thanh Sơn.
Trần Thanh Sơn sau khi dặn dò thì đưa tay về phía đứa bé trên tay Mộng Hoài Xuân, Ngô Trung mặc dù không biết đang làm gì nhưng hắn thấy được Nguyên Khí luân chuyển, sau đó Thanh Sơn căn dặn vài điều cho Mộng Hoài Xuân thì đến trại của các y sĩ để dưỡng thương, trong quá trình này thì hắn hầu như không biết được tình hình xung quanh trừ khi động tĩnh quá lớn.
"Vậy làm phiền Ngô tiểu đệ rồi!". Nàng nhìn qua thiếu niên 14 tuổi này, mặc dù đối phương chỉ là gia nhân nhưng có công cứu giúp nên nàng đối xử rất bình đẳng, cộng thêm trước đây nàng vẫn đối xử rất tốt với người làm trong Mộng Gia nên bây giờ không thay đổi.
"Mộng phu nhân nói quá rồi, đây cũng coi là bổn phận của ta". Ngô Trung khách khí đáp lại, theo những lời của Thanh Sơn thì đêm nay sẽ có vài biến cố rồi.