Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 28: Nghĩa tử
"Chúc mừng Trần Gia thành công g·iết được cường đạo, tạo ra bình yên cho bách tính!".
"Diệt sơn tặc thì cũng thôi đi, các ngươi còn diệt cả Lang Sơn Thương Đoàn, đây là hành động g·iết người c·ướp c·ủa, ta sẽ không để yên đâu!".
"Ta từ kinh đô, không biết có thể gặp gia chủ để bàn về một mối làm ăn không?".
"Gia tộc ta muốn đặt mua trước một số lượng lớn khoáng sản, không biết có thể thương lượng không?".
...
Trong khoảng thời gian này, tin tức Trần Gia diệt Lang Sơn Trại vang vọng nhiều nơi, có người chúc mừng vì đã trừ gian diệt bạo, có người tới chất vấn về Lang Sơn Thương Đoàn, có người biết đường về các mỏ khoáng sản nên đã đến tạo mối làm ăn,... Cơ bản những ngày này số người đến Trần Gia nhiều hơn bình thường, nhưng Ngô Trung không quan tâm lắm, nhiệm vụ của hắn đã xong thì mọi thứ khác không còn liên quan gì nữa.
Khoáng sản không phải lợi nhuận duy nhất Trần Gia đạt được, trong ngân khố của Lang Sơn Trại chứa lượng lớn kim tệ cùng thiên tài địa bảo, Lang Sơn Thương Đoàn đã biến mất theo Lang Sơn Trại nên các thương đoàn của Trần gia đã nhanh chóng thế chỗ và nhận lấy các mối làm ăn. Lang Sơn Trại còn áp dụng thu phí bảo kê đối với một số gia tộc nhỏ và một số thương đoàn, Trần Gia sau khi tiếp nhận vẫn tiếp tục thu phí này nhưng có điều sẽ nhẹ nhàng hơn và không quá gay gắt từ đó đôi bên cùng vui vẻ hợp tác. Nhờ đó mà Trần gia có thêm một nguồn thu nhập ổn định để phát triển gia tộc.
Trừ việc của Lang Sơn Trại ra thì gia tộc lại thêm một phen chấn động nữa.
"Từ nay, đứa trẻ Vương Nhất An này là nghĩa tử của Trần Thanh Sơn ta"
Trần Thanh Sơn đã đưa ra một quyết định gây tranh cãi, nhận đứa con của Mộng Xuân làm nghĩa tử. Nghĩa tử có chữ tử trong danh xưng nên nó cũng sẽ được đối xử như hài tử Trần gia, việc này khiến vài kẻ cảm thấy ngứa mắt.
"Ngươi mới có 20 tuổi đầu mà bày đặt nhận con nuôi"
"Thanh Sơn, hãy nghĩ kĩ lại, sao phải rước khổ vào thân như thế"
"Ngươi có thể cho nó vào nhóm cao thủ được gia tộc bồi dưỡng mà"
"Chắc không phải ngươi gian díu với vợ người ta ở ngoài rồi mang về nhận làm nghĩa tử để đỡ xấu mặt đó chứ hả?". Những kẻ nói như thế này thường bị Thanh Sơn đấm một trận gần c·h·ế·t. Không chỉ sỉ nhục hắn mà còn sỉ nhục nhân phẩm vợ của huynh đệ hắn thì làm sao hắn bình tĩnh được.
"Con của một ả tiện nhân cũng dám mang về nuôi, ngươi tính làm xấu mặt Trần gia sao". Những kẻ này đương nhiên cũng bị đấm một trận.
"Tự nhiên gia tộc lại phải tốn tài nguyên để bồi dưỡng một kẻ xa lạ, thật vô lý"
"Còn chưa kể, nếu sau này tranh chức gia chủ thì nó cũng có thể ngáng đường con chúng ta"
Hiển nhiên Trần Gia cũng có người tốt kẻ xấu, có kẻ coi thường đứa nhỏ kia thì cũng có người thương cảm cho nó, có người không tâm đến thân phận nó mà đã chấp nhận đứa trẻ là thành viên gia tộc.
"Đứa trẻ tội nghiệp này ngươi phải nuôi nó đàng hoàng"
"Thanh Sơn, nếu con có gì không biết thì cứ hỏi a di, ta có kinh nghiệm chăm trẻ nhỏ lắm1"
"Ồ, thân thể đứa nhỏ này rất tốt, rất phù hợp học công pháp Trần Gia"
"Biểu đệ, đứa trẻ đó đâu, cho bọn tỷ nựng nó cái!"
Tranh cãi thì tranh cãi nhưng Thanh Sơn đã quyết nên cũng không thể thay đổi gì, cha mẹ của Thanh Sơn biết tính con mình và nghe hoàn cảnh của đứa trẻ kia nên cũng đã chấp nhận, tự nhiên có thêm một đứa cháu khiến họ cảm thấy nhà cửa ấm cúng hẳn.
Và người rất hứng thú với việc này là Trần Thanh Sam, dù nàng bị cấm túc không thể ra ngoài nhưng có nha hoàn và Ngô Trung viết thư kể lại nên cũng biết những việc đã xảy ra.
"Hic hic!". Thanh Sam rươm rướm nước mắt
"Tiểu thư, mọi chuyện đã qua rồi!". Nha hoàn đứng bên cạnh an ủi
"Nhưng mà ... Mộng Hoài Xuân tỷ thật đáng thương".
"Còn Thanh Sơn ca ca nữa, huynh bây giờ thế nào?".
"Mọi chuyện rất dài dòng, từ lúc về gia tộc thì ... ". Nha hoàn bắt đầu kể lại.
"Không được, ta phải đi gặp Thanh Sơn ca ca". Thanh Sam đứng bật dậy đi ra ngoài.
"Tiểu thư à, người vẫn còn bị cấm túc". Những người canh giữ đứng trước cửa vội vàng ngăn lại
"Bỏ ta ra, Thanh Sơn ca ca cần có người ở bên!". Nàng vận sức mình để đẩy hai tên kia ra nhưng lực bất tòng tâm
"Tiểu thư, xin thứ lỗi, đây là lệnh của gia chủ". Hai người kia cũng không còn cách nào khác.
"Bỏ ta ra". Thanh Sam hét lớn.
Sự bướng bỉnh của đứa trẻ này chợt trỗi dậy, làm ầm ỉ một phen.
...
Nha hoàn và những người canh cửa đều thở dài.
Khi đọc đến di ngôn của Mộng Hoài Xuân thì Thanh Sam đã khóc, dù chỉ đọc qua những dòng chữ nhưng nàng đã tưởng tượng ra được tình cảnh hôm đó. Trái tim lương thiện của Thanh Sam lập tức thấu hiểu được nổi đau khi rời xa con của Mộng Xuân và cảm giác tội lỗi đau thương của Thanh Sơn. Do đó khi Thanh Sơn nhận đứa trẻ kia làm nghĩa tử thì Thanh Sam là người đầu tiên đồng ý.
"Vương Nhất An à, thế là bây giờ ta có một tiểu điệt". Đối với một đứa trẻ mới 10 tuổi như nàng thì lên có một đứa cháu khá là sớm, đây là một trải nghiệm lạ lẩm.
"Vậy giờ muội đã trở thành a di, muội là người đầu tiên trong nhóm bạn trở thành a di. Nghe oách thật". Nghĩ đến đây nàng cảm thấy mình như chiến thắng một cuộc thi nào đó.
"Không biết tiểu điệt của mình nó trông như thế nào nhỉ". Thanh Sam quay qua hỏi
"Nô tỳ từng thấy qua đứa trẻ đó, rất kháu khỉnh dễ thương, hai má của nó như bánh bao vậy, nhìn là muốn véo má". Nha hoàn này phải đi quanh phủ để làm việc vặt cho tiểu thư nên nàng cũng có cơ hội nhìn thấy đứa trẻ kia từ xa.
"Hai má như bánh bao à, muội muốn gặp tiểu điệt của mình quá!". Thanh Sam cười khoái chí.
Nàng cũng thích thú với đứa nhóc này vì nàng là người nhỏ nhất của Trần Gia nên nàng luôn được đối xử như trẻ con, khi có đứa trẻ này thì nàng có một tiểu điệt thì tự nhiên cảm thấy bản thân thành người lớn.
Nãy giờ chúng ta đã nói về các tộc nhân Trần Gia vậy còn những thuộc hạ của họ thì sao, những người từng tham gia nhiệm vụ Lang Sơn Trại thì sao.
Sau khi cuộc chiến kết thúc, mọi người thống kê thương vong thì có 40 người bị thương nặng và 20 người đã tử vong, các tộc nhân chỉ bị thương nhẹ mà thôi. Thực lực của sơn trại này thật sự quỷ dị hơn so với tình báo gia tộc, ngoài tên Trại Chủ ra còn có vài tên khác thực lực vượt qua Nhị Thập Trùng Thiên. Trừ Ngô Trung ra thì hầu hết các thuộc hạ đều là bằng hữu của nhau, họ đã đồng cam cộng khổ với nhau từ lúc còn niên thiếu, trải qua biết bao nhiêu cuộc chiến. Khi nhìn thấy những huynh đệ của mình chiến tử họ cũng rất đau lòng, họ không thể mang thi thể của huynh đệ mình đi một quãng đường xa về cho gia đình của họ nên chỉ còn cách hoả thiêu tại chỗ. Những người còn sống sẽ mang các hũ tro cốt ấy về cho thân nhân của từng người đã khuất. Phải biết đây là hành động tự phát của họ chứ không phải quyết định của gia tộc. Mặc dù có vài tộc nhân không coi những tên thuộc hạ kia ra gì nhưng dựa vào quy củ thì những người tử chiến vì gia tộc thì thân nhân của những người đó có nhận được một khoản tiền bồi thường nhỏ từ Trần gia.
Do ngọn núi quá lớn cùng địa hình hiểm trở đã khiến việc tìm được các thi thể khá tốn thời gian, khi các tộc nhân sắp ra lệnh khởi hành về tộc thì vẫn vài phần thi thể vẫn chưa hoả táng xong, nếu tộc nhân rời đi thì họ cũng phải đi theo và bỏ lại những cỗ thi thể kia. Lúc này Ngô Trung sử dụng Cuồng Hoả Quyền để đẩy nhanh tốc độ hoả thiêu, qua hành động đó mà sự bài xích của các thuộc hạ đối với Ngô Trung đã biến mất.
Nhờ thế mà Ngô Trung biết thêm được nhiều thông tin về cuộc chiến vừa rồi, Lang Sơn Trại Chủ vốn là một kẻ tầm thường, sau này may mắn rơi vào nơi an nghỉ của một vị cường giả nào đó. Nhờ những vật còn lại của vị cường giả kia mà thực lực hắn tăng vọt và chiếm được vị trí trại chủ. Ngoài ra thì trong động phủ của tên trại chủ kia có một cái hố lấp đầy bởi xương cốt, nói đến đây Ngô Trung đã biết Lang Sơn Trại đó bắt đám trẻ con đi đâu rồi, chỉ là tại sao bắt về lại chỉ để g·i·ế·t thì hắn vẫn chưa hiểu được. Và các thuộc hạ này có nghe loáng thoáng các tộc nhân bàn bạc với nhau về một giáo phái nào đó, và người cường giả mà trại chủ tìm được chính là người của giáo phái kia.
Ngô Trung trong thời gian này tiếp tục tu luyện Phong Tuyệt và Hoả Tuyệt, trong Nhị Tuyệt thì Phong tuyệt đã được hắn luyện đến một cấp độ nhuần nhuyễn, dù bị võ giả hơn hắn 5 bậc sức mạnh cũng đừng mong bắt được hắn. Không phải là hắn có đam mê với đua tốc độ mà là hắn không có lựa chọn. Trong một trận chiến thì kẻ nào nhanh hơn sẽ chiếm lợi thế và còn chưa kẻ hắn không có võ khí tốt, chỉ một thanh đoản kiếm đại trà mua ở phố phường thì có thể tốt được mức nào chứ. Đó là lý do hắn phải luôn chiến đấu bằng cách tránh né và tìm sơ hở và phản công, do đó tốc độ chính là vấn đề trọng yếu trong phong cách chiến đấu của bản thân nên hắn chuyên tâm luyện Phong Tuyệt nhiều hơn Hoả Tuyệt.
Ngô Trung rời phòng để đến học viện thì có kẻ gọi hắn.
"Ngô Trung". Âm thanh quen thuộc vang lên sau lưng.
"Ngươi tìm ta có việc gì hả Lục Túc, đừng nói lại là lệnh triệu tập gia tộc nữa nhé?". Ngô Trung chán nản, thời gian gần đây mỗi khi gặp tên này đều bị vướng vào nhiệm vụ nào đó.
"Bậy nào, đừng làm như ta là kẻ mang xui xẻo đến như vậy chứ. Ta được người khác nhờ chuyển lời đến ngươi".
"Chuyển lời ? Ngươi nói nghe thử ta nghe". Ngô Trung khá bất ngờ về việc này, Lục Túc là gia nhân chuyên làm các công việc vặt trong gia tộc nên người ra lệnh cho hắn thường chỉ có tộc nhân Trần Gia.
"Thanh Sơn công tử bảo ta nói ngươi trong ngày hôm nay hãy đến biệt viện của ngài ấy". Lục Túc kể lại, hắn cũng không biết được thông tin chi tiết về sự kiện diệt sơn tặc kia nên không rõ mối quan hệ giữa Ngô Trung và Trần Thanh Sơn dựa vào đâu mà tạo thành.
"Bây giờ sao?". Ngẫm lại thì Ngô Trung thấy hợp lý vì trừ Trần Thanh Sam ra thì chỉ có Thanh Sơn công tử là quan tâm đến một gia nhân hèn mọn như hắn nhờ sự kiện vừa qua.
"Ngài ấy nói khi nào ngươi sắp xếp được thời gian thì hãy đến, tốt nhất là trong ngày hôm nay". Lục Túc giải thích lại.
"Được thôi, vậy chiều nay ta sẽ đến, ngươi cứ báo lại cho công tử vậy đi". Ngô Trung bây giờ còn vướng học viện nên không thể trễ nải, hắn đã thấy tính cách của Thanh Sơn nên biết vị công tử nay sẽ không vì việc này mà buồn bực đâu.