Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 27: Kẻ thất hứa

Chương 27: Kẻ thất hứa


Lúc mọi người tản ra, Thanh Sơn và đám thuộc hạ nhảy về một phía còn Ngô Trung và Mộng Hoài Xuân nhảy về một phía khác. Lý do tại sao làm vậy là vì Thanh Sơn tưởng rằng tên trại chủ sẽ nhắm đến hắn nên những người mạnh nhất sẽ tập trung một phía, còn Ngô Trung sẽ tranh thủ dẫn Mộng Hoài Xuân chạy đi. Theo lý mà nói, Lang Sơn Trại bị Trần gia diệt tận gốc thì hắn phải thù hận tộc nhân Trần Gia mới đúng, cộng thêm trước đây Thanh Sơn từng có v·a c·hạm với tên trại chủ nên hắn đến trả thù cũng hợp lý. Không ai ngờ rằng tên trại chủ đó lại nhắm đến một nữ tử như Mộng Hoài Xuân, tên này muốn gì vậy chứ.

'Thất Trùng Thiên, Phong Tuyệt - Phong Ảnh Bộ'.

Ngô Trung cũng nhận ra tình hình, hắn vận dụng Phong Tuyệt đưa hai mẹ con kia chạy đi. Phong Ảnh Bộ tuy rất nhanh nhưng cũng không thể nhanh hơn một kẻ có thực lực cao hơn người sử dụng nhiều bậc sức mạnh như vậy được, phải biết Ngô Trung còn chưa đạt được Thập Trùng Thiên còn trại chủ hơn Nhị Thập Trùng Thiên. Trưởng lão và Thanh Sơn cũng nhanh chóng đuổi theo.

"Ngô Trung, hãy làm theo lời ta". Mộng xuân lên tiếng, nàng nói gì đó vào tai Ngô Trung.

...

"Không được, xin phu nhân đừng làm vậy, vẫn còn hi vọng". Ngô Trung hoảng hốt, cứ như hắn đã nghe một cái gì đó kinh khủng.

Khoảng cách giữa Ngô Trung và trại chủ ngày càng rút ngắn, lúc này trại chủ luân chuyển Nguyên Khí triển khai chiêu thức bắn khí lực về phía Ngô Trung. Công kích của Nhị Thập Cửu Trùng Thiên không phải chuyện đùa, đòn t·ấn c·ông đó dù không đánh thẳng vào lưng Ngô Trung mà chỉ là nền đất nhưng vẫn khiến hắn ngay lập tức b·ị t·hương. Dư chấn đủ mạnh để thiếu niên không thể tiếp tục sử dụng Phong Tuyệt được nữa và loạng choạng ngã xuống đất. Đòn công kích cứ như tập hợp tất cả đòn đánh của Hầu Yêu ở đợt đánh giá năng lực đánh vào người hắn cùng một lúc vậy, thương tích từ đòn đó còn nghiêm trọng hơn đợt đánh giá năng lực. Mặc dù Ngô Trung đã lấy thân mình ra che chắn nhưng dư chấn vẫn ảnh hưởng đến Mộng Hoài Xuân. Cộng thêm khi đó, cậu thiếu niên không thể giữ vững thân mình mà ngã ra đất, dẫn đến việc nàng đã bị hất văng ra khỏi vòng tay của Ngô Trung. Mộng Hoài Xuân lăn lộn vài vòng dưới mặt đất rồi sau đó nằm yên một chỗ nhưng hai tay vẫn ôm lẫy đứa con.

Trại chủ bỏ qua một Ngô Trung đang trọng thương nằm ở bên kia mà tiến về phía Mộng Xuân, hắn giật lấy đứa con trong tay nàng, bây giờ mọi người đều biết mục đích thật sự của hắn là đứa trẻ này chứ không phải là người mẹ. Lúc kẻ thủ ác cầm đứa bé lên thì lập tức trừng mắt. Không có đứa trẻ nào cả, chỉ là một mớ vải được bọc lại trong tấm chăn, hắn nhận ra gì đó và nhìn về phía Ngô Trung. Tại nơi Ngô Trung nằm sấp mặt vừa nãy đã không có ai, lúc này Ngô Trung chạy về phía trưởng lão và Thanh Sơn cùng đứa trẻ trên tay hắn, dù hắn đã b·ị t·hương nặng nhưng vẫn có thể sử dụng thêm một lần Phong Ảnh Bộ.

Hoá ra Mộng Xuân đã lên kế hoạch này, nàng biết Ngô Trung không thể chạy thoát được nếu phải mang theo mẹ con nàng trên tay nên chỉ còn cách phải hi sinh chính mình để đánh lạc hướng Trại Chủ. Nàng sẽ đưa đứa con này cho Ngô Trung, khi b·ị b·ắt kịp thì trại chủ chắc chắn sẽ tập trung vào nàng và mặc kệ Ngô Trung. Trong khoảng khắc đó Ngô Trung sẽ tranh thủ thời gian vài hơi thở khi mà trại chủ bị phân tâm để đem đứa trẻ về cho Thanh Sơn.

Đều đúng như nàng lên kế hoạch, Ngô Trung đã đến nơi an toàn, trại chủ không để quay lại đuổi theo vì ở đó còn vị trưởng lão đang đuổi theo. Hắn tức giận vì trong tình thế cấp bách như thế này nên không thể để ý quá nhiều, từ đó dẫn đến việc đã bị lừa dễ như vậy. Nhìn về sắc mặt của Mộng Hoài Xuân càng khiến hắn tức tối hơn.

"Không!". Tiếng hét của Thanh Sơn phát ra từ xa.

Một tay của tên Trại chủ đã tay đâm xuyên thủng cơ thể của Mộng Hoài để xả giận và chạy đi. Nhưng lúc này đã không kịp nữa rồi, chỉ cần khoảng thời gian Trại Chủ dừng lại để đoạt lấy đứa trẻ và s·át h·ại Mộng Hoài Xuân đủ để vị trưởng lão Trần Gia đến kịp và t·ấn c·ông.

Rầm

Trưởng lão tung ra chiêu thức tất sát, đánh mạnh vào tên Trại Chủ, Trại Chủ vốn đã b·ị đ·ánh trọng thương do cuộc chiến trên đỉnh núi nên không thể tránh né được, cuối cùng tên trại chủ đó đ·ã c·hết.

Lang Sơn Trại lúc này chính thức bị diệt sạch.

Thanh Sơn thương thế chưa khỏi nên không thể chạy nhanh đến hỗ trợ, khi hắn đến thì mọi việc đã xong. Trại chủ bại, Mộng Xuân hấp hối, chỉ còn Ngô Trung trọng thương cùng đứa trẻ là an toàn. Trưởng lão kia đem xác trại chủ đi, Thanh Sơn muốn đến cứu chữa cho Mộng Xuân nhưng đã quá muộn, Trại Chủ kia đã dùng toàn lực đâm xuyên tim nàng nên không thể cứu được nữa.

Thanh Sơn quyết định luân chuyển Nguyên Khí và truyền vào cơ thể Mộng Xuân để tạm thời cầm máu cho nàng. Sau đó hắn cẩn thận bơm máu vào các cơ quan n·ộ·i· ·t·ạ·n·g để duy trì sự sống, điều này không thể cứu nàng nhưng có thể cho nàng chút thời gian còn lại. Nàng vẫn còn hấp hối, trước khi c·hết thì người ta sẽ có những lời nói cuối cùng với người thân mình, lúc này người thân nàng đã không còn ai trừ đứa con, thật ra Thanh Sơn cũng có thể tính một nửa thân nhân.

"Con .... ta". Mộng Hoài Xuân giọng nói mệt mỏi và đứt quãng.

Ngô Trung vội vàng đưa đứa trẻ cho Mộng Xuyên, đây là giây phút cuối cùng của hai mẹ con họ nên hắn không muốn chậm trễ

"Mẹ ... xin lỗi .... vì ... không thể ... bên con ... ở ... quãng đời còn lại ".

"Mẹ ... xin lỗi .... vì ... không thể ... cho con ... một tuổi thơ ... đầy đủ tình thương ... phụ mẫu".

"Mẹ ... không s·ợ c·hết ... nhưng không thể ... chứng kiến con ... trưởng thành ... chính là ... điều hối tiếc nhất ... của mẹ".

Mộng Hoài Xuân đưa tay vuốt má đứa con, nàng bật khóc. Nàng khóc không phải vì sợ hãi c·ái c·hết, nàng khóc vì không được nhìn thấy con mình nữa. Đứa trẻ này đã được Thanh Sơn truyền Nguyên Khí vào người nên ngủ rất ngon, không hề biết đây là lần cuối hai mẹ con được ở cạnh nhau. Đứa trẻ tội nghiệp đã mất cha khi còn chưa ra đời, mất đi cả mẹ mình khi đang chìm trong giấc ngủ. Nhưng ít nhất, trước khi c·hết thì Mộng Hoài Xuân đã được nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của con trai mình lần cuối.

" Thanh Sơn ... xin hãy... chăm sóc ... con ta ... thật tốt". Nàng nhìn về phía Thanh Sơn, đây là lời khẩn cầu cuối cùng của một người mẹ

"Ta hứa!". Hai mắt Thanh Sơn đỏ hoe, hắn đang cố gắng không chảy nước mắt.

"Đa ... tạ ... đệ". Nghe được câu trả lời, nàng cảm thấy yên lòng

"Đa ... tạ ... Ngô Trung". Nàng nhìn về phía Ngô Trung, nếu không phải nhờ hắn thì cả con của nàng đã phải c·hết.

Ngô Trung cúi đầu với Mộng Xuân, hắn không biết lúc này nên nói gì.

Ánh mắt nàng mờ dần, không còn hơi thở và rồi không còn sinh khí nữa. Võ giả có thể dùng nguyên khí để hô phong hoán vũ nhưng không thể thay đổi được sinh tử, Thanh Sơn đã cố hết sức nhưng cũng chỉ giúp nàng nói thêm được vài câu trước khi c·hết. Trong đôi mắt của nàng ta nhìn thấy sự tiếc nuối. Nàng vẫn còn nhiều điều chưa nói với con, vẫn chưa thấy con đi những bước đầu tiên, chưa nghe con nói những từ đầu tiên, chưa được nhìn con nàng lấy một nàng dâu. Đây chính sự thiêng liêng của tình mẫu tử, dù người mẹ đối mặc với c·ái c·hết vẫn chỉ nghĩ vì đứa con mình.

"Ngô Trung, ngươi tập hợp với mọi người đi, ta muốn một mình. Đây là thuốc trị thương tốt nhất ta đang có, ngươi sử dụng tạm đi rồi về gia tộc ta đưa ngươi cái khác". Thanh Sơn nhẹ nhàng nói và ném một bình nhỏ về phía Ngô Trung.

"Thuộc hạ tuân lệnh". Ngô Trung từ câu nói kia nghe được sự đau thương, hắn vội vàng rời đi bỏ lại vị công tử kia một mình.

Khi Ngô Trung đã ra khỏi tầm mắt, Thanh Sơn mới bộc lộ cảm xúc của mình, hắn nhớ về huynh đệ quá cố của mình, một tay ôm mặt một tay nắm chặt nắm đấm.

"Vương huynh, ta có lỗi với ngươi, ta không thể bảo vệ được Mộng gia, ta càng không thể bảo vệ được vợ ngươi".

Hắn ngửa mặt lên trời, như thể đang nói chuyện với người bạn quá cố.

"Ta là kẻ ngu xuẩn khi dám nói có thể bảo vệ mọi người, khi gặp đại địch thì ta chỉ có thể lựa chọn bảo vệ thiểu số mà để phần còn lại chịu c·hết".

"Thậm chí khi đại địch nhắm đến vợ con huynh thì ta còn không thể ở bên họ, vợ huynh còn phải hi sinh để con của hai người được sống. Nàng ấy vĩ đại đến mức ta cảm thấy hổ thẹn chính mình"

"Là do ta vô năng, ta là kẻ thất hứa, ta xin lỗi huynh!".

Thanh Sơn rời khỏi nhà vì bản thân không đủ mạnh để đáp lại kỳ vọng của cha mẹ, bây giờ hắn không đủ mạnh để hoàn thành lời hứa của bản thân mình.

Vì tồn tại như một kẻ yếu trong thế giới này, là sự tồn tại đáng thương nhất.

...

Ngô Trung tụ hợp với mọi người, từ đó hắn nghe được các thông tin về cuộc chiến đã xảy ra trên đỉnh núi. Khi diệt đám lâu la thì mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, có thể nói là đánh đâu thắng đó nhưng khi đến đỉnh núi thì mọi việc trở nên khó khăn. Trại chủ không ngờ lại mạnh hơn tình báo một chút, đạt Tam Thập Nhất Trùng Thiên, hắn một mình chống lại 3 tộc nhân Tam Thập Trùng Thiên không rơi vào thế hạ phong. Nhìn thấy tình thế không ổn, trại chủ đã nuốt một viên thuốc nào đó và bộc phát sức mạnh Tam Thập Ngũ Trùng Thiên.

Lúc này ba tộc nhân kia bị một chưởng đánh cho trọng thường, hai vị trưởng lão của gia tộc thấy vậy vội vàng đứng ra chiến đấu, các vị trưởng lão này bức ra sức mạnh vượt qua Tứ Thập Trùng Thiên. Với thực lực ấy thì hai vị trưởng lão áp đảo là dễ dàng, trại chủ bị hai người hợp lực đánh trọng thương, thấy không thể thắng được hắn đành sử dụng công pháp bức tốc chạy đi. Hai vị trưởng lão trong một chút lơ là đã để chủ mưu chạy thoát, đồng thời không ngờ tốc độ của tên kia lại có thể nhanh như vậy nên một người lập tức đuổi theo, một người ở lại dọn dẹp tàn cuộc. Vì họ biết trại chủ kia sử dụng một loại thuốc để tăng sức mạnh tạm thời nên sẽ có tác dụng phụ cộng thêm thân thể hắn trọng thương nên chỉ cần 1 người là đủ. Sau đó thì là những gì Ngô Trung đã trải qua.

Ngô Trung ngồi chờ dưới chân núi nửa canh giờ, khi ấy gia tộc đã dọn dẹp xong tàn cuộc, tập hợp lại chuẩn bị rời đi. Một vị trưởng lão và vài chục tộc nhân sẽ ở lại canh giữ, một nửa còn lại sẽ về gia tộc báo cáo lại, từ đó gia tộc sẽ lựa chọn hành động tiếp theo. Thanh Sơn lúc này đã quay lại, một tay hắn bồng đứa trẻ và một tay hắn cầm một cái hũ, không cần nói thì Ngô Trung cũng biết đó là hũ gì. Trận chiến này mặc dù nói là dễ dàng nhưng vẫn có t·hương v·ong từ phía Trần Gia, nhưng hầu hết đều là những người thuộc hạ kia. Thậm chí Ngô Trung nghe nói vài tên tộc nhân trẻ không biết lượng sức mạnh mà đối đầu kẻ thù mạnh hơn nên làm liên luỵ các thuộc hạ.

Các tộc nhân Trần gia trên đường về nhà cười nói rất vui vẻ, với họ chiếm được Mê La Sơn mà không mất tộc nhân nào là sự thành công, những tên thuộc hạ kia thì trầm lặng không nói gì, huynh đệ của họ đ·ã c·hết vài người khiến họ không vui nổi. Thanh Sơn vẫn ôm đứa trẻ trong tay nhắm mắt dưỡng thầm, Ngô Trung cũng chỉ lặng yên không biết nói gì. Nhiều canh giờ sau tất cả đã về Trần Gia, các tộc nhân thì vào báo cáo còn chúng thuộc hạ thì ai về nhà nấy.

Ngô Trung về phòng, hắn đã b·ị t·hương từ chiêu thức của tên trại chủ kia nên cần điều trị, bình thuốc của Thanh Sơn đưa hắn mặc dù không bằng của học viện nhưng có thể sử dụng tạm. Sau đó, hắn tu luyện một chút về những thứ xảy ra, mặc dù hắn chiến đấu không nhiều nhưng lại được trải nghiệm nhiều thứ khác. Hắn nhớ lại trận chiến với đám sơn tặc ở Tề Khôi Sơn, hồi tưởng lại cuộc chiến trên đỉnh núi, nhớ lại di ngôn của Mộng Xuân, nhớ lại áp lực của tên trại chủ tạo ra.

Sau một lúc, Ngô Trung đã đột phá Bát Trùng Thiên.

Chương 27: Kẻ thất hứa