Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 30: Đi ké

Chương 30: Đi ké


Mỗi thành thị theo lẽ thường sẽ chỉ tồn tại một phòng đấu giá, không phải là không có tổ chức nào muốn lập nên một phòng đấu giá khác để kinh doanh nhưng khi đã tồn tại kẻ đi trước rồi thì sẽ luôn tạo áp lực ngăn chặn không cho những người đi sau muốn khởi nghiệp. Bất cứ ai nắm được sự độc quyền trong lĩnh vực này đều mang lại số tài sản rất lớn, mặc dù người ta thường nói cạnh tranh tạo ra động lực phát triển như không áp dụng ở lĩnh vực này. Thứ những phòng đấu giá kia cung cấp không phải là dịch vụ hay tạo ra sản phẩm mà là những vật phẩm mới lạ và quý hiếm được người ngoài tìm thấy hoặc vô tình nhặt được.

Nếu thế lực nào có thể nắm được sự độc quyền này thì khi có người muốn bán ra một thứ gì đó với giá cao thì chỉ có thể đến phòng đấu giá đó thôi, như thế thì số lượng vật phẩm được đưa đến sẽ nhiều hơn vô số lần và từ đó có thể kiếm được bội tiền. Hiển nhiên để có thể nắm giữ sự độc quyền trong lĩnh vực này thì thế lực đằng sau của các phòng đấu giá đều phải vô cùng mạnh mẽ. Chẳng hạn thế lực kiểm soát phòng đấu giá ở Vô Thương Thành chính là một trong những đại gia tộc mạnh nhất, Dương Gia.

Trời đã về đêm Ngô Trung và Trần Thanh Sơn đang dạo bước trên phố phường của Vô Thương Thành, bất quá trên đường luôn có vài người xuất hiện bắt chuyện cùng Thanh Sơn.

"Thanh Sơn, tiểu tử nhà ngươi đi đâu bấy lâu nay vậy". Một lão giả lên tiếng hỏi thăm

"Tiểu bối đi dạo vài vòng đất nước rồi về thôi, và ta có vài món quà muốn tặng ngài đây". Thanh Sơn cúi đầu thi lễ với đối phương, lấy từ trong áo một cái hộp quà nhỏ.

"Khục khục. Coi như tiểu tử ngươi có lương tâm". Lão già cầm lấy cái hộp rồi ho vài tiếng.

...

"Thanh Sơn ca ca, muội nhớ huynh". Một nữ tử xinh đẹp lao đến ôm lấy Thanh Sơn, nàng nhìn nhỏ nhắn với đôi mắt to tròn nhì hắn.

"Ngoan nào. Muội lớn rồi, không nên ôm người khác giới như vậy đâu, nên giữ ý tức chút không thì lại chẳng lấy ai được bây giờ". Hắn xoa đầu nữ tử kia, sau đó hắn dặn dò nàng vài câu.

"Không ai lấy thì ta gả cho ca ca bù vậy". Nàng nghe đối phương nói vậy liền phồng má trả lời, nhưng lại đỏ mặt khi tự nói câu này.

...

"Ngươi du ngoạn nhiều như vậy chắc gặp được nhiều điều thú vị lắm hả". Một thanh niên khoác vai Thanh Sơn trò chuyện.

"Nếu ngươi muốn thì ta tặng ngươi bản sao của cuốn nhật ký hành trình của ta luôn cũng được". Hắn cười nói với đối phương rất thân thiết.

"Trong những nơi ngươi đến thì có địa điểm nào nhiều mỹ nữ chút không". Thanh niên kia nhìn quanh thì nói nhỏ vài tai Thanh Sơn.

...

"Bữa nào ta với ngươi đấu lại, từ lần cuối thua ngươi thì ta đã mạnh hơn nhiều rồi". Một tử tử xinh đẹp đứng trước mặt Thanh Sơn chỉ tay khiêu chiến, ánh mắt nàng sắt bén cùng ngữ khí đanh thép.

"Được thôi, ngươi nghĩ ngươi mạnh lên mà ta không mạnh lên sao, nếu ngươi muốn thì thử sức ở đây luôn cũng được". Thanh Sơn lớn tiếng chấp nhận, hắn đã khôi phục sức mạnh toàn thịnh nên không ngại v·a c·hạm

"Để ta xem ngươi mạnh miệng vậy là có cơ sở hay không". Nữ tử kia thấy đối phương dám nói như vậy liền lập tức luân chuyển Nguyên Khí chuẩn bị ra đòn t·ấn c·ông.

...

"Mai ngươi rảnh không, chúng ta lâu rồi không gặp nên cùng ăn nhậu một bữa thật sảng khoái nào". Một nam tử râu tóc hơi rối bời lên tiếng hỏi.

"Huynh đệ tốt, đã lâu rồi chưa đến tửu quán của ngươi. Nếu ngươi đã nói vậy thì ta không khách sáo đâu". Thanh Sơn vỗ vai đối phương trả lời.

"Miễn là ngươi đến thì ta khao hết, năm nay quán của ta nhập được vài lô hàng mới, đều là rượu tuyệt đỉnh. Trong tay ta vừa hay có một hũ rượu nhỏ, ngươi nếm thử đi". Nam tử lấy từ trong áo một hũ rượu nhỏ ném cho Thanh Sơn.

...

"Thanh Sơn đại ca ..."

"Thanh Sơn huynh ..."

"Trần đệ ..."

...

"Rốt cuộc nhân mạch của vị công tử này tốt đến mức nào vậy". Ngô Trung càng đi theo Thanh Sơn càng khiến hắn kinh ngạc.

Hai người cứ đi được chục bước thì lại có người đến bắt chuyện chào hỏi Thanh Sơn, và thái độ của mỗi người đều rất vui vẻ cứ như là bằng hữu lâu năm vậy. Ngô Trung chỉ đến Trần Gia khi Thanh Sơn rời đi nên hắn không biết được cách đối nhân xử thế của đối phương. Trần công tử là người giữ chữ tín, là người sống tình nghĩa, là người có trái tim nghĩa hiệp và hết mình vì bằng hữu. Còn chưa kể Thanh Sơn thuộc dạng soái ca nên rất vừa mắt người khác đặc biệt là nữ tử. Thử hỏi một người đẹp từ ngoại hình đến nhân cách như vậy sao có thể ít bằng hữu được, hai người cứ đi một chút lại gặp người quen nên thành ra tốn khá nhiều thời gian để tới nơi cần đến.

"Chúng ta đến rồi". Thanh Sơn và Ngô Trung đã đến trước cửa một toà nhà lớn khá nguy nga tráng lệ.

Phía trước họ là là một nhóm người đang lần lượt vào cổng, tất cả những người này đều xa lạ đối với Ngô Trung nhưng giữa đám người đó hắn thấy một thiếu niên quen mắt.

"Khương Dã ?". Ngô Trung nhìn thật kỹ thì nhận ra đối phương, hắn biết Khương Gia là một trong những đại gia tộc nhưng hắn không biết địa vị của Khương Dã trong gia tộc như thế nào. Từ giờ thì có thể đoán được Khương Dã là tộc nhân dòng chính hoặc ít nhất là gia thế khủng trong gia tộc.

Do Khương Dã đi cùng những người khác và Ngô Trung chỉ xuất hiện phía sau nên hắn không biết có bạn học của mình đang đứng ở đó. Khi đám đông kia đã vào hết thì hai người Ngô Trung mới tiến đến cửa.

"Xin vui lòng xuất ra thiệp mời". Người canh cửa đưa tay lên chặn đường và yêu cầu xuất trình giấy tờ.

"Mời ngài vào trong". Người kia thấy giấy mời mà đối phương đang cầm không phải giả nên mở cửa cho phép vào.

Trần Thanh Sơn và Ngô Trung bước vào toà nhà này, quả không hổ là phòng đấu giá duy nhất của Vô Thương Thành, sàn thạch cao sáng bóng cùng bức tường được chạm khắc những hoạ tiết cổ điển. Hai người đi đến quầy kia đang có hai nữ tử đúng đó.

"Xin mời ngài gửi lại thiệp mời tại đây". Một nữ tử lên tiếng

Thanh Sơn tuy không hiểu gì nhưng cũng đưa thiệp ra vì dù sao đối phương cũng là nhân viên của phòng đấu giá. Khi nữ tử kia nhận được thiệp mời và kiểm tra xong thì quay qua nhìn người bên cạnh ra hiệu, nữ tử còn lại lấy ra hai chiếc mặt nạ màu đỏ kết hợp với màu trắng đối xứng nhau. Thanh Sơn và Ngô Trung lập tức hiểu được ý của hai nữ tử kia liền đeo mặt nạ lên, đây chính là cách ẩn danh tính cho khách hàng vì an toàn của họ. Bình thường sẽ không cần phải cẩn thận thế này mà cứ đi thẳng vào mà thôi, nhưng vì hôm nay có vài món đặc biệt nên tính chất công việc sẽ nghiêm trọng hơn. Giả sử nếu có bất cứ ai mua được công pháp kia thì nguy cơ sẽ thành con mồi của những kẻ muốn g·iết người đoạt bảo. Bây giờ khi Trần Thanh Sơn và Ngô Trung đeo mặc nạ lên thì chẳng thể phân biệt được ai là chủ ai là tớ.

"Mời công tử đi theo tiểu nữ đến phòng đấu giá". Lúc này nữ tử thứ 3 không biết từ lúc nào đã đứng phía bên phải hai người kia, nàng mời hai người Thanh Sơn đến phòng riêng cho khách nhân.

Hai người Trần Thanh Sơn được dẫn lên lầu, có lẽ do bọn hắn đến khá trễ nên phải đến phòng ở tầng cao, phòng của bọn họ được bố trí khá đơn giản với vài bức hoạ cùng vài cây cảnh. Một phía của phòng là chỉ được dựng hàng rào bằng gỗ để khách nhân nhìn ra ngoài, từ trong này có thể nhìn xuống một quãng trường lớn cùng một sân khấu trên đó. Ở trong phòng nội thất rất đơn sơ khi có một bộ bàn ghế để ngồi đó nhìn xuống và bộ ấm trà được đặt trên đó. Ngô Trung và Trần Thanh Sơn ngồi xuống thưởng thức trà, trừ bộ ấm trà ra thì còn có một cái hộp gỗ khác, nữ tử kia tiến đến mở hộp gỗ ra và giải thích.

"Bẩm hai vị công tử, trong chiếc hộp này có 5 chiếc bảng gỗ ".

"Bảng màu trắng là lên 1 lần giá trị tăng"

"Bảng màu vàng là lên 5 lần giá trị tăng"

"Bảng màu xanh là lên 10 lần giá trị tăng"

"Bảng màu đỏ là lên 50 lần giá trị tăng".

"Bảng màu đen là lên 100 lần giá trị tăng".

"Giá trị tăng sẽ thay đổi tuỳ theo mỗi món vật phẩm chỉ sẽ được chủ toạ công bố khi vật phẩm được mang ra. Tên phòng của quý khách được ghi trong phong thư này. Xin hai vị công tử không tiết lộ ra tên phòng của mình cho người ngoài kể cả với nhân viên như tiểu nữ vì sự an toàn của bản thân các công tử. Ngoài ra còn có một tờ giấy chứa thông tin về những vật phẩm sẽ được đấu giá và thứ tự được đem ra của chúng". Nữ tử kia lấy ra những thứ được đặt bên trong và giải thích cho hai người Thanh Sơn.

"Che giấu nhân dạng rồi đồng thời còn che giấu giọng nói, các ngươi cũng cẩn thận quá rồi. Thế này còn gì là náo nhiệt của những buổi đấu giá mọi khi nữa". Trần Thanh Sơn là một người phóng khoáng nên phải vướng vài nhiều quy luật như vật khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu.

"Đây cũng là vì sự an toàn của những người đấu giá, xin quý khách thông cảm. Không biết hai vị còn gì thắc mắc không". Nàng hiểu cảm giác của Thanh Sơn vì bản thân nàng cũng thấy bầu không khí hôm nay rất ngột ngạt.

"Bọn ta hiểu hết rồi, ngươi đi làm việc của mình đi". Trần Thanh Sơn phẩy ra đuổi nữ nhân viên kia ra ngoài.

"Tiểu nữ xin cáo lui". Nàng cúi người chào và rời đi.

Chương 30: Đi ké