Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 31: Buổi đấu giá bắt đầu

Chương 31: Buổi đấu giá bắt đầu


Trần Thanh Sơn cầm tờ giấy có các thông tin về vật phẩm một lượt, sau khi xác định món hắn muốn thì đưa cho Ngô Trung.

"Nhìn xem trong các vật phẩm đấu giá này có món nào khiến ngươi hứng thú không". Mục đích của Thanh sơn chính là mua một vật phẩm trong buổi đấu giá này tặng cho Ngô Trung nên phải để thiếu niên kia lựa chọn trước.

Ngô Trung nhận lấy tờ thông tin kia, đến giờ hắn vẫn chưa hiểu được sao mình lại có vinh hạnh này, là do Mộng Xuân cùng Vương Nhất An hay là do tiểu thư Trần Thanh Sam nói này nói nọ. Nhưng nếu người ta đã có tâm tặng quà thì mình chẳng dại gì từ chối, trong này chủ yếu là võ khí cùng linh quả và vài loại thiên tài địa bảo khác. Hắn không mặt dày đến mức chọn món mắc nhất đâu nên sẽ lựa những vật phẩm ở đầu và giữa danh sách.

"Thuộc hạ xin phép chọn vật này". Ngô Trung chỉ tay vào một vật phẩm trong danh sách và đưa cho Thanh Sơn xem.

"Không nằm ở phía cuối danh sách lắm nên giá trị sẽ không quá cao, vật phẩm này khá đặc thù nên không phải ai cũng hứng thú, có thể cạnh tranh được. Ngươi có chắc là muốn vật phẩm này không?". Trần Thanh Sơn nhìn vào nơi Ngô Trung đang chỉ tay vào, hắn đánh giá một chút thì nằm trong phạm vi của bản thân. Hắn quay qua hỏi Ngô Trung vì món này trong danh sách chỉ thuộc hạng bình thường.

"Đây là món phù hợp nhất với bản thân thuộc hạ hiện tại". Ngô Trung trả lời từ chối, hắn hiểu ý tốt của Thanh Sơn nhưng hắn biết không nên quá tham lam.

"Vậy thì tuỳ ngươi, còn lại để ta lo". Thanh Sơn thấy thái độ của Ngô Trung như vậy không bàn cãi nữa.

Hắn cầm lên phong thư và xé một cạnh của nó ra, trong đó có một tờ giấy được gấp đôi lại, khi mở ra thì trên tờ giấy đó có chữ 'Kỷ 7' đây là tên phòng của hai người Thanh Sơn. Ngoài ra ở dưới tên phòng còn có một dòng chữ "Khi đã đấu giá thắng được một vật phẩm thì quý khách vui lòng đến phòng giao dịch theo bản đồ ở mặt sau, khi đến đó thì quý khách nhớ mang theo tờ giấy này để chứng minh thân phận".

"Sao buổi đấu giá này làm đủ thứ trò vậy". Trần Thanh Sơn than thở.

Keng keng keng.

Một tiếng chuông vang lên đánh động các khác nhân, tất cả mọi người đều nhìn về phía quãng trường thì thấy một lão nhân đã ở đó.

"Chào mừng chư vị đã đến buổi đấu giá ngày hôm nay, chắc hẳn các nhân viên của bổn phòng đã giải thích các nguyên tắc đấu giá rồi nên ta xin phép bắt đầu ngay". Lão già kia luân chuyển Nguyên Khí tác động vào thanh quản để tiếng nói vang vọng đến tất cả các phòng xung quanh.

"Vật phẩm đầu tiên là một loại thạch nhũ. Vật này được tìm thấy ở trong một hang động nằm sâu dưới lòng đất và đã tồn tại hàng ngàn năm. Loại thạch nhũ này được sử dụng cùng những dược liệu khác để làm các loại thuốc dưỡng thần, có tác dụng bổ sung khí huyết, giúp thần trí mạnh mẽ và bài trừ hàn khí trong cơ thể võ giả. Bản thân thạch nhũ này còn được dùng để luyện thể, chỉ cần số lượng cỡ một hạt gạo là đã pha loãng ra một bồn nước lớn để võ giả ngâm mình vào. Bồn nước ấy mang đến luồng khí chí dương phù hợp cho những đồng tử để được trui rèn từ nhỏ và nâng cao khả năng đột phá Trùng Thiên từ sớm". Trong lúc lão giải thích thì có một nữ tử mang theo một khay và trên đó có một chiếc bình nhỏ màu xanh lục.

"Trong tay lão phu chỉ có một bình nhỏ thế này thôi nhưng giá trị chắc chư vị đều biết". Lão nhân cầm chiếc bình nhỏ kia lên và mở ra cho khách nhân quan sát, từ trong bình toả ra một khí nóng chí dương nên có thể xem như không phải giả.

"Giá khởi đầu là 500 kim tệ, giá trị tăng mỗi lần là 10 kim tệ, cuộc đấu giá bắt đầu"

"520 kim tệ cho Giáp 3"

"570 kim tệ cho Ất 1"

"670 kim tệ cho Đinh 5"

...

Lão nhân cứ liên tục hô giá và tên phòng, do các khách nhân không được lên tiếng nên lão phải quan sát nên lão phải nhìn khắp tất cả các phòng và tự hô giá dự trên bảng gỗ được giơ lên. Trần Thanh Sơn suy nghĩ một lúc lâu thì quyết định giơ bảng màu xanh lên.

"1200 kim tệ cho Kỷ 7"

"1200 kim tệ cho Kỷ 7 lần thứ nhất"

"1200 kim tệ cho Kỷ 7 lần thứ hai"

"1200 kim tệ cho Kỷ 7 lần thứ ba"

"Chốt, bình thạch nhủ này thuộc phòng Kỷ 7"

Lão nhân kia lớn tiếng hô, sau đó ra hiệu cho thị nữ phía sau mang bình nhỏ đó đi để đến vật phẩm tiếp theo.

"Chúc mừng công tử đã đạt được vật mình muốn. Công tử mua cái bình này về cho Vương Nhất An sao". Ngô Trung quay sang chúc mừng.

"Đối với một gia nhân thì ngươi khá tinh tế đó". Trần Thanh Sơn không ngờ được rằng tiểu tử này lại đoán được suy nghĩ của hắn, có chút thưởng thúc.

Mặc dù bây giờ Vương Nhất An còn nhỏ nên chưa thể sử dụng thạch nhũ này, nhưng khi đứa trẻ này bắt đầu tu luyện thì sẽ được tắm trong bồn nước được pha loãng bởi thạch nhũ mỗi ngày để cải thiện thể chất từ nhỏ. Trần Thanh Sơn hi vọng rằng đứa trẻ này sẽ thật mạnh mẽ để cha mẹ quá cố có thể tự hào.

"Tất cả là nhờ ơn của tiểu thư Trần Thanh Sam". Ngô Trung trả lời như một thói quen.

"Ngươi không cần nịnh, đường muội ta mới 10 tuổi thì chỉ dạy được cái gì chứ hả. Người khác khen ngươi thì cứ nhận đi, đâu cần lôi Thanh Sam ra làm gì". Trần Thanh Sơn cằn nhằn, mặc dù biết một thuộc hạ giỏi sẽ khiến chủ nhân tự hào nhưng đâu cần phải làm vậy trước mặt người quen như hắn.

Ngô Trung cười khổ, đây đã thành thói quen của hắn, do được Thanh Sam mang về đã tạo ra nhiều tranh cãi nên mỗi khi hắn được ai đó khen đều nhắc đến Thanh Sam để người đó biết việc Trần Thanh Sam chọn hắn làm hộ vệ của nàng không phải là sai lầm.

"Vật phẩm tiếp theo là thanh đoản kiếm được rèn bởi thợ rèn nổi tiếng của kinh đô Vũ Lan Quốc. Thanh kiếm này không được vị đó đặt tên do bản thân người đó cảm thấy thanh kiếm này là một thất bại, do đó bổn phòng cũng không dám đặt tên tuỳ tiện vì sợ rằng chọc giận vị thợ rèn kia. Võ khí này sắt bén đến mức một chiếc lông nếu rơi xuống và chạm vào lưỡi kiếm thì lập tức bị cắt đôi." Lão cầm thanh kiếm lên chỉa về phía trước, tay còn lại thả một cọng lông vũ cùng một tờ giấy cho rơi tự do, khi hai vật này chạm vào lưỡi kiếm thì thật sự chúng đã bị cắt ra một cách nhẹ nhàng dù lão nhân kia không sử dụng lực

"Giá khởi đầu là 800 kim tệ, giá trị tăng mỗi lần là 20 kim tệ, cuộc đấu giá bắt đầu". Lão đặt lại thanh kiếm lên khay đựng của nữ tử phía sau và hô giá.

"900 kim tệ cho Giáp 2"

"940 kim tệ cho Bính 6"

"1040 kim tệ cho Mậu 1"

...

"Ngươi không định mua võ khí kia sao, ta thấy đoản kiếm kia tốt hơn thứ ngươi chỉ nhiều". Trần Thanh Sơn thấy Ngô Trung cũng dùng đoản kiếm nên quay qua hỏi.

"Thuộc hạ không có công pháp về kiếm thuật nên nếu mua về cũng chỉ là phí phạm". Ngô Trung từ chối lời đề nghị, chung quy vẫn là do công pháp không phù hợp nên không quyết định mua.

"Nếu ngươi là gia nhân khế ước thì tốt biết mấy. Trong Công Pháp Đường có khá nhiều công pháp về kiếm thuật và ta nhớ hình như có vài cuốn dành riêng cho kỹ thuật sử dụng đoản kiếm". Trần Thanh Sơn không có ý định ép Ngô Trung làm gia nhân khế ước mà chỉ nói vu vơ vài câu, hắn có linh cảm sau này đối phương có thể có tư cách bước vào Công Pháp Đường của gia tộc.

Ngô Trung từ chối cho ý kiến, hắn cũng không có ý định làm c·h·ó cho đám tộc nhân Trần Gia kia sai xử, chỉ cần nhớ lại thái độ những kẻ ở lúc ở Tề Khôi Sơn khiến hắn rất bực mình.

"Chốt, thanh đoản kiếm này thuộc phòng Canh 2". Lão nhân lớn tiếng tuyên bố và ra hiệu đưa vật phẩm tiếp theo.

Các vật phẩm tiếp theo là võ khí, có các món công kích như đao kiếm thương cung và các món phòng ngự như áo giáp mũ trụ. Hầu hết tất cả những món này đều vô cùng mạnh mẽ và khiến Ngô Trung động lòng. Nhưng vì là đi ké người khác thì hắn không dám đòi hỏi nhiều, bản thân hắn thì không đủ tài lực để tranh giành. Chẳng hạn như món đầu tiên là bình thạch nhũ kia đã nhiều hơn số tiền hắn từng kiếm được nhờ bán Nguyệt Minh Hoa và các nguyên liệu từ Ngân Lang Thú.

"Quả nhiên đây không phải sân chơi dành cho kẻ như mình". Hắn từng nghĩ con số 1000 kim tệ là đã đủ dùng nhưng khi vào đây lai không có tư cách tham gia tranh giành.

Lúc này Ngô Trung và Thanh Sơn nhìn những món đấu giá xuất hiên lần lượt trên sân khấu nhưng đều không có động tĩnh gì ra giá cả. Nhưng ánh mắt của Ngô Trung lại xuất hiện một tia chờ mong, đã rất nhiều món đã ra mắt thì sắp đến vật phẩm mà hắn đã nói với Trần Thanh Sơn.

"Vật phẩm tiếp theo có chút đặc biệt, đây là một món võ khí tăng tốc độ của bộ pháp". Lão nhân lớn tiếng giới thiệu vật phẩm đang được che lại bằng một vải đỏ, sau đó lão kéo tấm vải kia đi và lộ ra vật phẩm đó là gì.

"Đến rồi". Ngô Trung kích động, đây chính là thứ hắn muốn.

Chương 31: Buổi đấu giá bắt đầu