Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 34: Cướp đường

Chương 34: Cướp đường


"Công tử ?". Nghe lời nói kia của Trần Thanh Sơn thì Ngô Trung như vừa được đánh tan khỏi sự tập trung cao độ, hắn nhìn lên thấy vẻ mặt của Thanh Sơn rồi lại nhìn xuống bàn thì đúng thật là tất cả đĩa thức ăn đều bị vét sạch.

Không phải Ngô Trung là cái hạng ham ăn hốt uống mà là những món Trần Thanh Sơn gọi đều tập trung vào phần hương vị thơm ngon chứ không giúp no bụng, nếu đem so sánh thì hai đĩa thức ăn ở đây sẽ chỉ no ngang một đĩa thức ăn ở một quán bình dân mà thôi. Cộng theo do mãi giả vờ là đang ăn ngon miệng nên hắn phải liên tục làm hành động ăn uống để hai kẻ bí ẩn kia không nghi ngờ.

"Cái này.... thuộc hạ nhất thời không kìm chế được, xin công tử cứ việc trách phạt". Ngô Trung cúi đầu xin lỗi, hắn đành phải nhận mình tham ăn, hắn không muốn lộ ra việc mình đang chăm chú lắng nghe hai người bí ẩn kia. Dù sao chuyện liên quan đến Bạch Thiên Nam liên luỵ quá lớn, không phải thứ mà Trần Thanh Sơn hay thậm chí là Trần Gia có thể ứng phó.

Cốc

"Ây da". Ngô Trung xoa đầu vì vừa bị Trần Thanh Sơn dùng tay gõ, mặc dù không đau lắm.

"Làm gì có loại gia nhân nào như ngươi cơ chứ. Nếu là người khác thì ngươi không xong rồi đó tên tiểu tử này". Trần Thanh Sơn cười mỉm sau khi gõ vào đầu Ngô Trung một cái, vị công tử này rõ ràng không tức giận mà còn có chút buồn cười.

"Đi nào, ta xong việc ở đây rồi, chúng ta về gia tộc". Trần Thanh Sơn quay lưng, ngoảnh mặt lại nói với Ngô Trung rồi đi xuống lầu.

"Công tử, đợi thuộc hạ một chút". Ngô Trung lập tức đứng dậy, lau sạch miệng và vội vàng mang theo các vật phẩm mà Thanh Sơn mua được đi xuống cùng.

Ngô Trung không biết rằng khi hắn rời đi thì đã bị một cặp mắt theo dõi. Đó là một trong hai người bí ẩn bị Ngô Trung nghe lén, do đối phương thực lực quá mạnh nên hắn không thể cảm nhận được bản thân đang bị theo dõi.

"Ngươi làm gì mà nhìn tên tiểu tử kia kĩ vậy, rõ ràng chỉ làm một gia nhân thì còn không đáng để chúng ta quan tâm. Phải biết những kẻ thấp hèn như tiểu tử đó còn bận lo cho cuộc sống hằng ngày của bản thân chứ hơi sức đâu việc của thiên hạ". Tên kia thấy đồng bọn nhìn chằm chằm như vậy liền lên tiếng.

"Có lẽ ngươi nói đúng, do ta nghĩ nhiều rồi. Từ sau vụ việc của tên họ Bạch đó khiến ta có chút nhạy cảm quá đà với xung quanh. Cho dù có nghe hết cả cuộc đối thoại của chúng ta thì một tên gia nhân có thể làm được gì chứ". Kẻ còn lại thấy đồng bọn nói có lý nên không bận tâm nữa. Cả hai người tiếp tục trò chuyện và thưởng thức bàn ăn mà không sợ có kẻ ngoài nữa.

Trần Thanh Sơn và Ngô Trung đều trờ lại quầy thanh toán.

"Thanh Sơn, sao ngươi mới lên đó mà xuống nhanh vậy, món ăn không vừa miệng à ?". Một nam tử cao lớn thấy Trần Thanh Sơn xuống lầu liền lên tiếng hỏi, người này chính là chủ của tửu lầu này và cũng là người quen của Trần Thanh Sơn.

" Ha ha. Ai bảo tửu lầu của huynh làm thức ăn ngon quá khiến gia nhân của ta ăn hết một mình luôn rồi". Trần Thanh Sơn cười lớn và kể ra việc Ngô Trung một mình xử hết bàn ăn, một tay vỗ vào lưng của Ngô Trung như kiểu đang tán dương vậy.

"Tiểu tử này thật là". Nam tử kia nhìn về phía thiếu niên nhỏ tuổi đang đi phía sau Thanh Sơn, hắn không trách móc gì vì hắn biết tính cách Thanh Sơn sẽ không khó chịu gì về việc này.

Ngô Trung chỉ biết cười trừ, hắn không thể phản bác hay biện hộ được. Chỉ hi vọng chuyện hôm nay không lan đến tai Trần Thanh Sam nếu không nàng lại nói hắn là ăn như heo, lúc đó chỉ biết chui xuống hố cho bớt xấu hổ mà thôi. Sau đó Trần Thanh Sơn và người chủ của tửu lầu có hàn thuyên một chút thì tính tiền và rời đi, nói là tính tiền nhưng ông chủ với Thanh Sơn có mối giao tình nên lần này coi như được mời. Hai người rời khỏi tửu lầu và đi về hướng Trần Gia, Trần Thanh Sơn đột nhiên khoác vai Ngô Trung khiến hắn khá bất ngờ, sau đó vị công tử kia nói nhỏ.

"Nếu thật cho ta nghe đi Ngô Trung, chuyện gì đã xảy ra ?". Bầu không khí đột ngột trầm xuống khi Trần Thanh Sơn nói như vậy.

"Thuộc hạ vẫn chưa hiểu ý của công tử". Ngô Trung gãi đầu tỏ vẻ không hiểu gì.

"Ta hỏi là chuyện gì đã xảy ra ở trên đó khiến ngươi ăn hết bàn thức ăn ?". Thấy thái độ của Ngô Trung như vậy khiến Trần Thanh Sơn thở dài, hắn quyết định hỏi thẳng ra

"Dạ thì do thuộc hạ không kìm chế được nên...". Ngô Trung tiếp tục lập lại lời nói của mình lúc ở tửu lầu nhưng nói được một nữa thì bị ngắt lời.

"Đừng có viện cớ, ngươi tưởng ta không thấy tình cảnh lúc đó sao. Mặc dù đang gấp thức ăn liên tục nhưng sắc mặt ngươi lại rất căng thẳng, nếu nhìn kĩ thì ngón tay ngươi còn đang thoáng rung. Sắc mặt ngươi lúc đó lại đang toát mồ hôi dù không có món cay nào và tầng đó rất thoáng gió nên không thể là do nóng. Khi xuống lầu ta đã vỗ lưng ngươi vài lần để xem thân nhiệt thì không có dấu hiệu của bệnh sốt và ngươi đã không còn rung hay toát mồ hôi nữa. Do đó chỉ còn một khả năng là ngươi đang lo sợ một thứ gì đó và phải ăn liên tục để nguỵ trang cho tâm trạng lúc ấy. Vì vậy ta hỏi ngươi, trên đó đã xảy ra chuyện gì ?". Trần Thanh Sơn nói với giọng nói nghiêm nghị do nhìn thấy Ngô Trung như vậy nên hắn mới lựa chọn lập tức rời khỏi tửu lầu.

"Thuộc hạ vẫn không hiểu công tử đang nói về điều gì". Ngô Trung vẫn từ chối những lời mà Trần Thanh Sơn đưa ra.

"Trên tầng đó chỉ có hai kẻ bí ẩn kia, vậy những kẻ đó là lý do ngươi lo lắng sao ?". Mặc dù Ngô Trung không xác nhận nhưng Trần Thanh Sơn tin mình đã đoán đúng phần nào, hắn tiếp tục đưa ra vài suy đoán của mình.

Ngô Trung quyết định im lặng để công tử thấy khó mà bỏ qua, không ngờ chỉ cần quan sát thôi mà Trần Thanh Sơn đã đoán gần hết tình huống lúc đó.

"Được nếu ngươi không muốn nói thì ta sẽ tự mình điều tra hai kẻ kia". Thấy Ngô Trung vẫn câm như hến nên Trần Thanh Sơn mới nói câu này để xem phản ứng của Ngô Trung như thế nào.

"Đừng, công tử không nên làm điều dại dột như vậy". Ngô Trung lập tức ngăn cản, hắn biết nếu nói ra câu này chính là xác nhận những điều Trần Thanh Sơn nói đều đúng .

"Vậy trả lời câu hỏi của ta đi, chuyện gì đã xảy ra ở trên kia ? Thậm chí khi đối mặt với trại chủ ở Mê La Sơn thì ngươi cũng không tỏ vẻ lo sợ như vừa rồi". Trần Thanh Sơn tiếp tục chất vấn, thiếu niên này có ý nghĩa đặc biệt với hắn cùng gia đình Vương Nhất An nên hắn muốn giúp đỡ gì đó.

"Xin công tử đừng hỏi gì thêm, đây là vấn đề của riêng thuộc hạ, thuộc hạ không muốn Trần Gia dính vào rắc rối này". Ngô Trung thở dài, đến nước này không thể coi như không biết gì nữa. Hắn đành cúi đầu cầu xin Trần Thanh Sơn đừng dính líu đến chuyện này.

"Nếu ngươi đã nói vậy thì thôi, ta sẽ không đề cập đến nữa. Chỉ là ngươi hãy nhớ, nếu có gì cần giúp đỡ thì hãy liên hệ với ta". Thấy thái độ kiên quyết của Ngô Trung khiến Trần Thanh Sơn bó tay, đành không tiếp tục truy vấn nữa.

"Thuộc hạ tuân lệnh". Ngô Trung chấp tay cảm ơn, mặc dù chỉ là nói nhưng cái tâm của Trần Thanh Sơn hắn rất ghi nhận. Không ngờ vị công tử này lại quan tâm đến hắn như vậy.

Hai người mặc dù nói là về gia tộc nhưng đoạn đường đi lại chọn đường vòng khá là dài, Ngô Trung đi theo sau mặc dù thấy kỳ lạ nhưng không lên tiếng vì hắn biết Trần Thanh Sơn đang làm một cái gì đó. Ngô Trung chỉ có thể lẳng lặng đi theo sau cùng mớ đồ mà Thanh Sơn đã mua thì đột nhiên lại có tiếng nổ lớn.

Bùm

Cả Trần Thanh Sơn cùng Ngô Trung khi nghe thấy âm thanh kia lập tức quay lại, nhưng họ không thấy bất cứ thứ gì xảy ra, họ tiếp tục quan sát thì lại có một âm thanh lớn khác

Ầm

Vẫn là hướng đó, nhưng trước mặt hai người vẫn không có gì xảy ra.

"Là chỗ kia". Trần Thanh Sơn chỉ tay về phía trời cao.

Ngô Trung nhìn về phía mà công tử kia đang muốn hắn nhìn, ở trên bầu trời đang có vệt sáng, hắn chắc chắn đó không phải sao băng vì hướng bay là từ dưới lên nên đó chắc chắn là một võ giả bậc cao nào đó.

"À phải rồi, ngươi cũng nên chuẩn bị tinh thần đi, chúng ta sẽ chuẩn bị đánh một trận lớn đấy". Trần Thanh Sơn chợt nhớ ra gì đó thì quay qua nhắc nhở.

"Ý công tử là sao ?". Ngô Trung nghe vậy rùng mình, sao chưa gì mà phải đánh nhau rồi.

"Ta chỉ tiết lộ vậy thôi, ngươi cứ tiếp tục chờ đi. Nói ra còn gì là thú vị, giờ chúng ta sẽ về gia tộc". Trần Thanh Sơn vỗ vai vài cái và không nói gì thêm.

"Chỗ kia có khói bốc lên. Khoan, có vài vệt sáng cũng đã xuất hiện từ đám khói kia để đuổi theo người vừa rồi". Ngô Trung để ý lắm câu nói mập mờ của Thanh Sơn, sau đó hắn nhìn lên trên và phát hiện ra một cột khói lớn.

"Thời gian lúc này cũng hợp lý, xem ra có vài kẻ không biết chừng mực đã ra tay cướp được vật phẩm đấu giá rồi". Trần Thanh Sơn cười lạnh, giống như đã phát hiện ra gì đó.

"Nói như vậy chỗ đang bốc khói kia chính là phòng đấu giá mà chúng ta mới rời đi". Ngô Trung từ lời nói của vị công tử bên cạnh lập tức nhận ra nơi đang bốc khói là đâu.

Ở trên bầu trời hiện tại đang có 3 thân ảnh đang lơ lửng, trong đó có 2 người đang bao vây một người khác, cả ba đang quần đấu một cách ác liệt. Dư chấn từ các đòn đánh của những người kia lan đến nơi mà Ngô Trung đang đứng.

"Không ngờ những gì Diệp Phong đoán đã xảy ra". Ngô Trung rùng mình và tiếp tục quan sát trận chiến ở trên bầy trời kia.

"Cẩn thận". Trần Thanh Sơn la lớn.

"Hả" Ngô Trung bị bất ngờ với lời nói của Thanh Sơn nên không phản ứng kịp do hiện tại đang mang theo rất nhiều hộp gỗ khiến hắn vướng tay vướng chân. Hắn chỉ kịp nhìn lại về phía của Thanh Sơn xem có chuyện gì xảy ra khiến công tử phải kích động như vậy.

Hắn không biết ngay lúc Trần Thanh Sơn hô lên thì đã có vài ám khí được phóng về phía hắn, Trần Thanh Sơn phát hiện ra nhưng hắn thì chưa nên Thanh Sơn mới lên tiếng. Trần Thanh Sơn thấy Ngô Trung vẫn còn ngơ ngác chưa biết chuyện gì đang xảy ra như vậy thì lập tức nắm lấy cổ áo của Ngô Trung lôi đi chỗ khác.

Phập phập phập

Ngô Trung bị kéo bị đột ngột vẫn chưa hiểu gì nhưng khi nghe thấy âm thanh ám khí cắm vào mặt đất thì lập tức hiểu

"Đa tạ công tử cứu mạng". Ngô Trung tạ ơn trong khi đang thủ thế sẵn sàng chiến đấu.

"Giao tất cả mọi thứ ngươi mang theo ra đây, không thì sẽ c·h·ế·t". Ba thân ảnh xuất hiện trước mặt Trần Thanh Sơn ra lệnh.

"Cướp ?". Ngô Trung không ngờ có kẻ dám làm hành động chặn đường cướp của trong Vô Thương Thành, thậm chí còn cướp của tộc nhân thuộc một trong những đại gia tộc, lũ này muốn c·h·ế·t rồi sao.

Chương 34: Cướp đường