Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 4: Công pháp của võ giả bí ẩn
May mắn rằng v·ết t·hương không động đến động mạch chủ nếu không Ngô Trung sẽ gặp phiền toái rất lớn. Hắn lặn sâu xuống dưới đáy suối, hai tay đang cố băng bó phần vai với tấm vải xé ra từ áo choàng để giảm tình trạng mất máu.
Hiển nhiên, v·ết t·hương bị gây ra bởi yêu thú giai đoạn Tu Đạo không thể chỉ cần một mảnh vải quấn quanh là đủ. Với những võ giả đạt đến trình độ 9000 Mã Lực thì họ đã có thể khống chế cơ bắp ở một mức độ nào đó, và Ngô Trung cũng vậy.
Ngô Trung gồng người, các bó cơ căng ra và khép chặt miệng v·ết t·hương, phương pháp này rất hữu ích trong tình hình bây giờ. Nhưng để làm vậy thì vô cùng tốn sức, nên hắn cần phải nhanh chóng bơi thật nhanh tìm ra Kính Hồ và trốn ở đó vài ngày. Bầy sói có 5 con đạt Trùng Thiên sẽ không dám x·âm p·hạm.
"Mặt nước ở phía trước chấn động rất mạnh, có lẽ ta đã đến một thác nước".
Ngô Trung vẫn luôn bơi ở dưới đáy dòng nước, chỉ có thể dựa vào tình hình ở mặt nước mà phán đoán.
"Phía vách đá gần thác nước kia có một lối đi? Liệu rằng có thể nào...".
Ngô Trung nảy ra một suy đoán, hi vọng điều hắn nghĩ đến là đúng. Hắn tiến vào phía hang động, quyết định này phải nói là đánh cược rất lớn. Việc ở lâu dưới nước bào mòn thể lực của hắn rất nhiều, hắn cũng đang dần đến giới hạn nhịn thở. Ngôắn không biết hiện tại lũ Ngân Lang Thú đang ở đâu, nếu không may lúc hắn ngoi lên khỏi mặt nước lại bắt gặp một con yêu thú 8000 Mã Lực khác thì hắn cũng toi mạng.
"Hang động này cũng sâu quá rồi". Ngô Trung lặn tiến vào hang động, thầm than trong lòng.
Một lúc sau.
"C·hết tiệt, ta sắp đạt đến cực hạn rồi".
Hắn lo lắng, càng xuống sâu áp lực nước càng lớn, thể lực càng giảm khiến việc cầm máu cũng bị kém hiệu quả, lượng không khí đã không còn bao nhiêu. Hắn đã đi quá xa để có thể quay lại chỗ thác nước, nếu trong nửa khắc tiếp theo vẫn chưa tìm được lối ra thì hắn phải c·hết.
"Ánh sáng, ta thấy ánh sáng, lối ra đây rồi".
Ngô Trung dùng hết sức lực còn lại để nhanh chóng ngoi lên mặt nước.
"Khụ khụ". Ngô Trung ho khan, hắn chỉ cần chậm vài giây nữa thôi là hắn thành thức ăn cho cá.
"May quá, vẫn chưa c·hết". Hắn bò lên bờ rồi ngã khụy xuống đất.
Nghỉ ngơi một lúc, Ngô Trung xem xét lại phần vai và băng bó lại một cách tử tế hơn. Xử lý xong v·ết t·hương, hắn nhìn quanh hang động, xác định lại suy đoán của hắn.
Đây là một khối đất bị bao quanh bởi nước, không hiểu sao có thể tồn tại trong lòng của ngọn núi. Ngô Trung tìm kiếm xung quanh, hi vọng một điều gì đó.
Hắn phát hiện ra gì đó ở phía trước, một thứ khiến hắn chấn động.
"Không lẽ chính là thứ kia, cần đến đó xác nhận thử". Ngô Trung phấn khởi, tiến đến kiểm tra.
"Chính là nó, đây chính là Kính Hồ!". Bao nhiêu gian khổ, cuối cùng cũng đã tìm được.
Sở dĩ được gọi là Kính Hồ đơn giản vì mặt nước của cái hồ này như mặt kính, phản lại mọi hình ảnh một cách cực kỳ chân thật. Mặt hồ cũng phẳng lặn một cách kỳ lạ, một hòn đá rơi xuống cũng không tại ra gợn sóng hay âm thanh nào, nó chỉ đơn giản biến mất không để lại dấu vết gì. Truyền thuyết kể rằng dưới Kính Hồ tồn tại một sinh vật vô cùng cường đại, bất cứ ai dám nhảy xuống hồ đều m·ất t·ích.
Ngô Trung khi đã xác định được đây là địa điểm mình cần tìm, hắn bắt đầu tìm kiếm Nguyệt Minh Hoa. Sau một canh giờ, Ngô Trung đã tìm được 20 đoá Nguyệt Minh Hoa, vượt mức yêu cầu nhiệm vụ gia tộc.
"Trước đây mỗi lần có người từ Kính Hồ đi ra đều mang theo 10 đến 15 đoá, ta thì may mắn có thể tìm thấy 20 đoá. Trở về chỉ cần nộp 10 đoá lên gia tộc, phần còn lại sẽ đem đi bán kiếm chút đỉnh, chắc cũng bằng nửa tháng bổng lộc của ta".
Nguyệt Minh Hoa là đoá hoa đắm mình trong ánh trăng, chắt lọc những gì tinh tuý nhất của ánh sáng đó. Tác dụng của Nguyệt Minh Hoa chỉ có một, đó là giúp các võ giả mới ở giai đoạn Tu Đạo đạt đến cấp bậc Trùng Thiên.
Thậm chí nếu người đó chỉ vừa bước vào Tu Đạo mà sử dụng Nguyệt Minh Hoa thì sẽ đột phá thẳng đến Nhất Trùng Thiên lập tức. Và hiển nhiên, đi kèm với tác dụng to lớn ấy là mỗi người chỉ có thể sử dụng một lần năng lượng của Nguyệt Minh Hoa, lần dùng thứ hai sẽ chỉ lãng phí công dụng mà không có tác dụng gì.
Đối với Ngô Trung, đám Nguyệt Minh Hoa này chỉ có giá trị vật chất chứ không có giá trị sử dụng quá lớn. Hắn ngay thời điểm hiện tại đã đạt đến 9000 Mã Lực, chỉ cách một chút nữa là vào Trùng Thiên. Thậm chí qua những hiểm cảnh đã xảy ra, hắn cảm nhận được sức mạnh tăng tiến rất nhiều, chắc chắn trong một thời gian ngắn nữa sẽ vào Trùng Thiên mà không cần lãng phí Nguyệt Minh Hoa, mỗi đoá đều là một khoản tiền đủ lớn để hắn do dự khi sử dụng.
Nghĩ kỹ lại về số tiền sẽ có từ việc bán Nguyệt Minh Hoa, Ngô Trung quyết định phải tìm thêm liệu còn chỗ nào hắn bỏ qua không, dù sao vẫn còn vài ngày nữa mới đến hạn cuối của nhiệm vụ.
"22...... 23...... 24........ 25........ 26". Hắn đếm thầm trong đầu, cứ nửa canh giờ là hắn lại tìm thêm vài đoá nữa.
"Ta giàu rồi!". Lòng tham của Ngô Trung nổi lên, hắn nghĩ đến số tiền mình sẽ kiếm được từ những thứ này.
"27...... 28....... 29....... 30".
Ngô Trung bỗng khựng lại, khi hái được đoá thứ 30 hắn nhìn ra phía trước thì phát hiện đang có một bóng đen với đôi mắt lạnh lùng đang quan sát hắn. Hắn đã quá chú tâm hái Nguyệt Minh Hoa, cộng thêm đang là buổi đêm khiến cho cảnh vật xung quanh chìm vào bóng tối làm cho hắn không chú ý thân ảnh này.
"Tiền bối, nếu người đến đây để thu thập Nguyệt Minh Hoa thì chúng ta cùng chung mục đích. Thu hoạch được bao nhiêu phải xem cơ duyên của mỗi người, hi vọng nước sông không phạm nước giếng".
Hắn lịch sự lên tiếng, không muốn ngay lúc này nổ ra cuộc phân tranh vô nghĩa, dù sao hiện tại chiến lực của hắn vẫn chưa trở về lúc toàn thịnh.
Bóng đen vẫn không hồi âm, khiến Ngô Trung cảm thấy khó xử. Hắn không dám rời mắt, chuẩn bị tinh thần giao tranh nếu đối phương xuất hiện địch ý. Hắn cũng không quá lo vì nếu xuất hiện ở Kính Hồ này thực lực vẫn chưa đạt Trùng Thiên nên có thể lo liệu được.
"Một hạt giống tốt, nhưng vẫn kém một chút mới đạt yêu cầu của ta".
Một âm thanh mệt mỏi phát ra từ bóng đen kia.
"Tiểu tử, không cần đề phòng như vậy, một kẻ sắp c·hết như ta không sẽ không đánh chủ ý lên một kẻ chưa vào Trùng Thiên như ngươi đâu".
Lúc này đám mây đã di chuyển, ánh trăng chiếu vào người kia, Ngô Trung cuối cùng cũng đã nhìn ra chân thân của giọng nói đó. Đó là một nam tử trẻ tuổi với sắc mặt nhợt nhạt, mang hắc bào cùng trường kiếm sau lưng, người này đã bị mất một cánh tay, trang phục rách nát và nhuốm đầy máu.
"Ta muốn nhờ ngươi làm một việc, đồng thời cũng sẽ trả thù lao cho ngươi". Thân ảnh kia lên tiếng đưa ra một lời đề nghị.
"Thật xin lỗi, vãn bối tự nhận bản thân yếu kém, sợ rằng không thể giúp gì được". Ngô Trung từ chối.
Từ v·ết t·hương và trang phục của đối phương, Ngô Trung nhìn ra được nam tử kia đang bị truy đổi và đối thủ cũng vô cùng cường đại. Nếu vô duyên vô cớ dính líu vào thì hắn sẽ m·ất m·ạng như chơi.
"Ngươi còn trẻ như vậy đã đạt đến giai đoạn Tu Đạo thì hẳn thuộc loại tư chất tốt, cho dù ngươi chưa từng luyện qua bất cứ công pháp nào cũng đã gần chạm đến Trùng Thiên. Chắc hẳn ngươi không phải thành viên của một gia tộc nào cả". Thân ảnh kia thấy Ngô Trung từ chối, quyết định thăm dò một phen.
Ngô Trung giật mình, việc cảm ứng được sức mạnh của hắn không có gì lạ, nhưng có thể biết được hắn chưa từng luyện qua công pháp nào thì chỉ có những cường giả Trùng Thiên bậc cao mới nhìn ra được. Nói như vậy, gã phía trước mặt hắn trước khi b·ị t·hương đã là một cường giả, sau đó gặp đại địch nên sức mạnh đã rớt khỏi Trùng Thiên.
"Đúng vậy, vãn bối là một kẻ làm công ăn lương của một gia tộc nhỏ, không đủ tài chính và gia thế để có được công pháp. Tiền bối thật anh minh". Hắn đành nói thật, dù vậy hắn cũng chỉ tiết lộ ra thân phận gia nhân, không để lộ ra nguồn gốc gia tộc mà hắn đang làm việc.
"Nếu vậy, chỉ cần ngươi giúp ta làm một việc, thì ta sẽ đưa cho ngươi công pháp của một gia tộc thất truyền". Thân ảnh kia thấy được một cơ hội để thương lượng lập tức nắm lấy.
"Công pháp thất truyền?". Ngô Trung trợn mắt.
Nhu cầu hiện về công pháp của hắn thật sự rất lớn, đương nhiên hắn có thể dùng tài lực để mua công pháp ở ngoài nhưng cũng chỉ được những loại công pháp phổ thông, và khoản tiền bỏ ra cũng không nhỏ. Các gia tộc cũng vì tính cơ mật mà sẽ loại bỏ những kẻ học lén công pháp của mình. Do vậy công pháp của một gia tộc thất truyền chính là lựa chọn tốt nhất.
"Xin tiền bối nói rõ về việc ngài muốn nhờ ta hoàn thành, từ đó ta mới xem xét đồng ý hay không". Ngô Trung đã động tâm, nhưng hắn vẫn cẩn thận dò xét vì hắn biết rằng không có gì miễn phí, nếu yêu cầu của đối phương quá đáng hoặc đi ngược với đạo tâm của hắn thì sẽ từ bỏ.
"Đại khái là thế này, ta muốn ngươi vận chuyển một thứ về cho gia tộc của ta ở địa phương xa xôi, và ta thề rằng những gì ta nói là thật và việc này sẽ không gây hại cho ngươi". Nam tử kia cẩn trọng nói ra, khi Ngô Trung chưa đồng ý thì gã vẫn không muốn nói chi tiết.
"Được rồi, nếu chỉ như vậy thì vãn bối đồng ý. Nhưng xin nói trước rằng ta chỉ đi khi nào thực lực đã đủ". Ngô Trung cảm thấy không có sự tình nào ẩn giấu nên cũng đã đồng ý.
"Ta sẽ cho ngươi thời gian trưởng thành, dù sao gia tộc ta cũng ở một nơi cách đây quá xa. Tối đa trong vòng 20 năm, nếu không giao dịch này huỷ bỏ".
Người này này đưa ra điều kiện thời gian khá dài. Gã dự đoán 20 năm là khoảng thời gian mà Ngô Trung sẽ đạt đến sức mạnh cần thiết. Cũng là khoản thời gian tối đa mà gia tộc cần những thứ mà hắn đưa.
Sau khi trao đổi và thống nhất, hai người tiến hành tiến hành 'Lời thề sinh tử'.
Lời thề sinh tử, như tên gọi là xưng ra danh tính của bản thân và dùng tính mạng để đảm bảo lời thề đó. Trong đó, nam tử kia sẽ đưa một bộ công pháp hoàn chỉnh không có tai hoạ ngầm. Về phần Ngô Trung thì hắn sẽ giữ món hàng của đối phương không tò mò mở ra xem, không tiết lộ ra ngoài, đảm bảo đưa đến cho gia tộc kẻ kia trong 20 năm và không được truyền công pháp nhận được cho người khác. Nếu bất cứ ai vi phạm lời thề thì sẽ bị ảnh hưởng đến đạo tâm, khiến tu vi không thể tinh tiến và m·ất m·ạng.
Sau đó thân ảnh kia đưa ra một cuốn công pháp nhìn rất cũ kĩ, trên bìa có bốn chữ 'Lục Tuyệt Chi Pháp'.