0
'Thiên Hương Lầu hôm nay xin phép không nhận khách'
Một bảng thông báo được dựng trước cửa của Thiên Hương Lầu, đây là lần đầu tiên từ lúc Thiên Hương Lầu được thành lập đến nay mà đệ nhất tửu lầu của Vô Thương Thành phải đóng cửa, và điều này khiến cư dân phải bàn tán xôn xao. Phải biết rằng trong quá khứ dù bên ngoài có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì Thiên Hương Lầu cũng không hề rơi vào tình huống này. Tại tầng cao nhất của Thiên Hương Lầu có bốn người đang ngồi quanh một bàn tròn, bọn họ không nói gì và không khí ở đây lại vô cùng căng thẳng .
"Không biết bao lâu rồi chúng ta mới tụ họp lại với nhau". Một người lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng này, người này .
"Chúng ta đều có tuổi rồi, không còn rảnh rỗi như thời còn trẻ nữa, ai ở đây mà chẳng vướng bận gia tộc mà". Một người khác thở dài trả lời. Bọn họ đều quen biết nhau từ thời non trẻ, đến hiện tại ai cũng có trách nhiệm phải gánh vác nên không hay tụ họp đông đủ thế này
"Ồn ào quá, các ngươi đến đây để nói chuyện phiếm à ?". Một lão trung niên mặt mày cáu kỉnh lớn tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người kia
"Lão Diệp, ngươi càng già càng khó ở. Những người như thế thường c·hết sớm lắm". Một người khác châm chọc, không coi lời nói vừa rồi của đối phương ra gì.
"Nếu không phải vì tiểu bối nhà ta thì đừng có mong ta lại tham gia cuộc gặp vớ vẩn này". Người được gọi là 'Lão Diệp' kia cằn nhằn, hình như người này không mấy hoà hợp với những người còn lại.
"Làm như chỉ có mình hậu nhân của ngươi là b·ị b·ắt vậy. Ngươi nghĩ ta gặp tên khó ưa như ngươi lắm chắc, thủ hạ bại tướng thì bớt nói đi". Người vốn luôn không tham gia cuộc nói chuyện đột nhiên lên tiếng, theo thái độ thì mối quan hệ của người này cùng 'Lão Diệp' không được tốt lắm và theo lời nói của người này thì cả hai từng có v·a c·hạm.
"Thủ hạ bại tướng ? Thanh Phong, lần trước ngươi chỉ may mắn thắng ta nửa chiêu, lần này đừng mong còn ăn may như vậy". 'Lão Diệp' bị nhắc lại trận thua ngày xưa khiến hắn nổi cáu, gã lập tức luân chuyển Nguyên Khí sẵn sàng đánh lại một trận.
" Bại tướng thì sẽ mãi là bại tướng, không phục thì nhào vào đây". Người được đối phương gọi 'Thanh Phong' không tỏ vẻ yếu thế hơn, luân chuyển Nguyên Khí của bản thân để nếu đối phương dám t·ấn c·ông trước thì gã cũng không ngại đánh một trận, gã cảm thấy bản thân sẽ thắng như lần trước mà thôi
Hai người còn lại không ra tay ngăn cản mà chỉ ngồi hóng, dù sao 'Lão Diệp ' và 'Thanh Phong' cứ gặp nhau thì đều xảy ra ganh đua như thế này, dù đã trở thành những lão trung niên và có quyền lực thì tích cách này vẫn không thay đổi theo thời gian.
"Nếu các ngươi muốn đánh nhau thì đi chỗ khác, đừng có mà ảnh hưởng đến quán của ta". Từ phía cầu thang đi lên tầng lầu này có một vị trung niên xuất hiện và chấm dứt ý định chiến đấu của hai người kia.
"Sao ngươi là chủ ở đây mà lại đến trễ nhất hả ?". 'Lão Diệp' dừng hành động của mình lại vì dù sao hắn cũng có chức vị trong gia tộc, sẽ không vì cảm tính nhất thời mà huỷ hoại. Nhưng sau đó gã lại chuyển sự cáu gắt của bản thân về phía người mới xuất hiện kia.
"Đều vì kế hoạch để giải quyết vấn đề mà chúng ta cùng gặp. Được rồi, chúng ta nên vào việc chính". Người kia chậm rãi trả lời, gã đi về cái bàn mà bốn người kia đang ngồi và đặt lên đó một tấm bản đồ lớn.
...
Đã hai tuần trôi qua từ lúc Ngô Trung b·ị b·ắt đến đây, vốn một võ giả Bát Trùng Thiên thì sẽ chỉ có thể bảo toàn sức mạnh mà không cần ăn uống trong 1 tuần, nên Ngô Trung đáng lý đã bắt đầu rơi vào tình trạng suy yếu. Nhưng hắn may mắn khi phòng giam nhốt hắn lại có một vết nứt ở phía trên, từ vết nứt này nhỏ ra vài giọt nước, mặc dù số lượng nhỏ giọt vô cùng ít ỏi khi đợi cả một ngày cũng không đủ một phần của ly nước, nhưng như vậy đã đủ để hắn duy trì trạng thái toàn thịnh nên coi như đã giải quyết vấn đề nước uống.
Tiếp theo là vấn đề thực phẩm, Ngô Trung đã giải quyết được vấn đề này bằng cách bắt những con côn trùng và nếu may mắn thì có cả sinh vật to hơn chạy ngang qua phòng giam của hắn, đây là trong rừng núi nên những loại vật này xuất hiện cũng không có gì lạ. Chỉ có điều những sinh vật có thể ăn được lại vô cùng ít ỏi, vài loài thì có độc và vài loại khác thì mang lại mầm bệnh. Ngô Trung không dại mà cứ đưa hết vào miệng, do đó mà phạm vi thu hẹp lại chỉ còn những côn trùng nhỏ vô hại. Với Hoả Tuyệt thì hắn dễ dàng nướng chín những con sinh vật kia, dù những côn trùng nhỏ này đều có cơ thể rắn chắc ở giai đoạn Luyện Thể của nhân loại, nhưng khi đối diện với Hoả Tuyệt thì không sống sót nổi.
Khác với hắn, Diệp Tuấn với thực lực vừa đột phá Trùng Thiên đã rơi vào tình trạng suy yếu, còn Dương Vy thì vẫn bảo toàn lực lượng do nàng là người mạnh nhất ở đây nên khả năng nhịn ăn nhịn uống cũng là dài nhất, nên tạm thời nàng sẽ không cần lo vấn đề này như Ngô Trung hay Diệp Tuấn.
"Tiếng bước chân? Hơn nữa còn là nhiều người". Ngô Trung lúc này đang nằm dưới đất nên đã nhanh chóng nghe được âm thanh truyền đến từ mặt đất. Ngô Trung không quá quan tâm vì hắn nghĩ rằng lần này sẽ thêm một người khác b·ị b·ắt đến như Dương Vy và Diệp Tuấn.
Két
"Ngươi muốn gì, bỏ ta ra. Umm ... ". Âm thanh của Diệp Tuấn có chút yếu ớt, có tiếng mở cửa cùng với sự ngắt lời giữa chừng của Diệp Tuấn.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy". Ngô Trung nghe rõ được những gì đang diễn ra thì bàng hoàng, những kẻ kia không phải mang thêm tù nhân đến mà đưa tù nhân đi.
"Đến phòng này". Âm thanh già nua vang lên đến tai Ngô Trung.
Tiếng bước chân ngày càng gần, từ chỗ của hắn đã thấy được có 4 kẻ đang đứng trước phòng giam hắn và trong bốn kẻ này có lão già kinh dị lần trước. Một tên trong số chúng không nói lời nào lập tức phóng ra một sợi xích về phía Ngô Trung, dù Ngô Trung đã dùng toàn bộ sức mạnh Bát Trùng Thiên cố gắng tránh né nhưng không tài nào thoát được và đã bị sợi xích kia quấn chặt quanh người. Giờ hắn đã hiểu tại sao lời của Diệp Tuấn lại bị ngắt ngang giữa chừng rồi. Ngô Trung bị sợi xích kia trói chặt đến mức không thể vùng vẫy, kẻ ném ra sợi xích tiến đến và vác Ngô Trung trên vai rồi rời khỏi phòng giam để đến một nơi khác. Ngô Trung không cử động được nhưng vẫn có thể nghe và thấy thoáng qua các mắt xích. trước khi ra khỏi phạm vi có thể nghe được thì hắn đã biết được một thông tin quan trọng từ cuộc trò chuyện của kẻ đang vác hắn với lão già đáng sợ.
"Mục tiêu đã bắt đủ, nhanh chóng tiến hành kế hoạch"
"Đã bắt đủ ?". Ngô Trung hoang mang, rõ ràng trong khoảng thời gian này không có thêm một ai mới, như vậy ngoài chỗ này ra thì còn một khu giam giữ khác mà hắn không biết. Nhưng hiện tại không còn quan trọng nữa, bây giờ hắn phải xem số phận sẽ đưa hắn đi đâu, để xem cái kế hoạch mà tổ chức tốn công chọc giận các đại gia tộc như vậy.
Ngô Trung trong lúc đang bị bế trên vai như một loại hàng hoá thì hắn quan sát chân của kẻ địch, hắn tập trung ghi nhớ khi mà đối phương rẽ theo hướng khác hay những chi tiết nhỏ ở nền đất, nhờ đó mà hắn nắm được một phần lối đi của địa đạo. Sau khi băng qua một con đường dài cùng phải đổi hướng nhiều lần thì đến một căn phòng tối, kẻ kia ném Ngô Trung xuống đất và tháo sợi xích ra. Sau khi thu hồi được sợi xích thì kẻ đó đá một cú thật mạnh vào bụng khiến hắn văng đi và rơi xuống một cái lu lớn đầy nước được đặt cạnh tường. Kẻ kia mỉm cười, hắn cười chỉ đơn giản là vì cú sút vừa rồi đã đá Ngô Trung rơi trúng đích. Ngô Trung không kịp phản ứng gì từ lúc bị ném xuống đất đến lúc bị sút văng và rơi xuống cái lu này, hắn ôm bụng đau đớn nhưng cũng không quen quan sát xung quanh. Đây là một căn phòng kỳ lạ với nhiều hoa văn được chạm khắc khắp nơi, còn cái lu hắn rơi vào thì chứa khá nhiều dược phẩm. Không cho Ngô Trung có thời gian suy nghĩ, kẻ kia nhanh chóng tiếp cận cầm tay của Ngô Trung áp chặt vào mặt tường, sau đó dùng sức mạnh để đóng những chiếc đinh vào các vị trí lòng bàn tay, cổ cay, cẳng tay, bắp tay, khuỷ tay và cố định cánh tay trái Ngô Trung dính chặt vào tường.
"A". Ngô Trung rên lên đau đớn, những chiếc đinh kia mỗi cái đều to hơn cả ngón tay cái và dài một ngang tay
Kẻ đó ngay khi cố định được cánh tay của thiếu niên đối diện thì dùng tay bịp miệng không cho Ngô Trung ồn ào nữa, gã lấy từ phía sau lưng một cái vòng kim loại nửa hình tròn rồi cắm thẳng vào cổ của Ngô Trung. Lúc này cả cổ và tay của Ngô Trung đều đã bị ghim chặt vào tường, hắn không tài nào di chuyển được nữa. Ngô Trung kìm nén bản thân không được sử dụng Hoả Tuyệt ở tay còn lại để chống trả, đối phương quá cường đại nên dù có chống trả thì chỉ có chịu thiệt thêm mà thôi.
"C·hết tiệt, tên khốn này muốn h·ành h·ạ ta đến c·hết sao ?". Ngô Trung muốn hét lên nhưng không thể vì hắn đã bị đối phương bịt miệng lại. Thật ra Ngô Trung vốn chỉ nghĩ rằng tổ chức này bắt các tộc nhân để đưa ra điều kiện gì đó với đại gia tộc, nhưng theo phương pháp trước mắt thì sẽ không có vụ đàm phán nào cả.
Phập
Kẻ kia không chỉ dừng lại ở đó, hắn rút thanh kiếm ra chém nhiều phát vào cánh tay đang bị cố định của Ngô Trung, từ vị trí v·ết t·hương và lượng máu chảy thì có thể nhận ra thanh kiếm đã động đến động mạch chủ, Ngô Trung cắn chặt răng cố gắng chịu đựng cơn đau. Ngay sau đó, gã nhóm lửa phía dưới cái lu mà Ngô Trung đang nằm trong đó, và có vẻ mọi chuyện đến đây đã hoàn thành nên gã lập tức rời đi, bỏ lại Ngô Trung đang quằn quại trong đau đớn.