Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 47: Bắt nhầm
Thiếu niên họ Diệp ban đầu có chút đắn đo nhưng vẫn quyết định kể ra, nàng cũng như hắn khi đều là tộc nhân dòng chính của đại gia tộc, mà cụ thể ở đây là Dương Gia của Vô Thương Thành. Nàng và tỷ tỷ của hắn là bằng hữu tốt nên hắn cũng khá thân thiết với nàng, thiếu nữ đó tên là Dương Vy . Nàng đáng lẽ ra là người sáng chói nhất trong lứa trẻ của Vô Thương Thành, nhưng đáng tiếc thay cùng thế hệ với nàng lại tồn tại một cặp thiên kiêu tuyệt thế ngàn năm có một nên tài năng của nàng đã bị lu mờ khỏi thế nhân.
Qua lời kể lại của thiếu niên họ Diệp thì Ngô Trung đã nắm được đại khái, nàng lớn tuổi hơn Trần Thanh Sơn một chút nên nhưng thực lực lại cao hơn không biết bao nhiêu lần khi đã đạt được Tam Thập Nhất Trùng Thiên, nghĩ đến đây thì Ngô Trung càng kh·iếp sợ hơn khi tổ chức dám b·ắt c·óc bọn họ lại có thể bắt được cả thiếu nữ tuyệt thế này thì chứng minh chúng đáng sợ đến mức nào.
"Ây da, đây là đâu ?". Một âm thanh dễ nghe phát ra từ bên còn lại của Ngô Trung, có vẻ nữ tử kia đã tỉnh lại.
"Dương tỷ tỷ, tỷ tỉnh lại rồi sao". Thiếu niên họ Diệp vui mừng kêu gọi.
"Giọng nói này, Diệp Tuấn đó sao. Đệ cũng b·ị b·ắt đến đây sao". Hoá ra thiếu niên họ Diệp kia tên là Diệp Tuấn, Dương Vy nghe thấy giọng nói quen thuộc lập tức nhận ra.
"Chuyện kể ra dài lắm". Diệp Tuấn thở dài, hắn từ tốn kể lại cho nữ nhân kia những chuyện hắn biết.
...
"Ra là vậy, nhưng mà không biết vị tiểu đệ luôn im lặng ở đây có thân phận gì. Ta tên Dương Vy, 25 tuổi, đến từ Dương Gia của Vô Thương Thành". Dương Vy mặc dù không thể nhìn thấy Ngô Trung nhưng vẫn có thể cảm nhận được đang có một người thứ ba ở đây, đối phương luôn không lên tiếng khiến nàng phải chủ động hỏi.
"À đúng rồi, ta cũng quên hỏi huynh đệ là ai ?". Diệp Tuấn chợt nhớ ra bản thân cũng chưa từng hỏi qua thân phận của đối phương.
"Vì nhiều lý do cá nhân nên ta không thể nói tên thật ra được, ta chỉ có thể nói rằng ta đến từ Trần Gia của Vô Thương Thành, 14 tuổi". Câu này không phải là nói dối vì hắn thật sự đến từ Trần Gia. Ngô Trung không dại gì lại khai ra thân phận thật của mình nên hắn sẽ nói một nửa sự thật rồi để hai người kia tự suy đoán, về tuổi tác thì hắn sẽ nói thật vì cho dù biết tuổi thì cũng không lộ ra điều gì.
"Người b·ị b·ắt đều là người thuộc đại gia tộc, xem ra tổ chức lần này đang nhắm đến các đại gia tộc của Vô Thương Thành". Dương Vy có vẻ đã cảm thấy sự kỳ lạ trong sự kiện này khi ba người b·ị b·ắt đến đây đều đến từ một nơi và có thân phận cực cao trong gia tộc.
Ngô Trung đã nhận ra được việc này từ lúc biết thiếu niên kia họ Diệp, đến khi biết nữ tử mới b·ị b·ắt đến có họ Dương thì đã có thể khẳng định suy nghĩ của mình. Hắn b·ị b·ắt đến đây là do tổ chức kia nghĩ hắn là tộc nhân của Trần Gia nhưng tại sao lại có nhầm lẫn này, không lẽ chỉ vì hắn đang trên đường về Trần Gia sao. Ngô Trung lập tức lắc đầu phủ nhận, từ vị trí hắn tuy có thể nhìn thấy Trần Gia nhưng bên cạnh Trần Gia cũng có nhiều gia tộc hạng trung lưu khác nên không thể từ đó mà xác nhận hắn là người Trần Gia. Để biết được hắn sống ở Trần Gia thì phải theo dõi hắn trong một khoảng thời gian dài, nhưng như thế lại vô lý vì nếu đã theo dõi Trần Gia thì phải biết hắn chỉ là một gia nhân thôi mới phải. Ngô Trung nghĩ nát óc để tìm xem lý do gì khiến chúng nghĩ hắn là tộc nhân, mà còn phải là tộc nhân dòng chính Trần Gia, hắn có gì giống với một tộc nhân dòng chính nên có sao.
"Không liên quan lắm nhưng hai người đều có lệnh bài gia tộc đúng không". Ngô Trung lên tiếng hỏi, hình như hắn đã nghĩ ra gì đó.
"Điều đó là hiển nhiên, chúng ta đều được phát cho một cái lệnh bài, đây chính là đặc quyền dành riêng cho tộc nhân dòng chính của đại gia tộc mà. Không lẽ Trần Gia của ngươi không làm vậy à ?". Dương Vy cảm thấy đâu là một câu hỏi vô nghĩa.
"Đệ cũng có nhưng đã bị những kẻ kia tịch thu rồi, đã vậy chúng còn t·rấn l·ột tất cả vật phẩm đệ mang theo rồi". Diệp Tuấn ở phòng giam khác lên tiếng phụ hoạ.
Bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, hắn bị hiểu lầm là tộc nhân dòng chính là vì tấm lệnh bài kia. Ngày đó hắn vừa giơ ra lệnh bài để được đi nhờ vào Thương Đoàn của Diệp Gia, và ngay tối hôm đó hắn đã thành mục tiêu của bọn b·ắt c·óc chỉ nhắm vào tộc nhân dòng chính của các đại gia tộc, nếu nói hai sự kiện này chỉ là trùng hợp thì có c·hết hắn cũng không tin.
"Thế thì có xui quá không. Biết thế không ta đã tìm cách khác rồi". Ngô Trung chỉ biết cười khổ, hắn lâm vào tình trạng này vì một quyết định nhất thời kia. Ngô Trung chỉ hối hận vì đã giơ ra lệnh bài chứ không hối hận vì đã ra tay giúp đỡ Xích Lâm vì đó là điều lẽ phải.
"Kẻ đã bắt mình chắc chắn không ở trong Thương Đoàn khi ta đưa ra lệnh bài vì lúc đó ta đã khẳng định lệnh bài đó là của chủ tử, nên chắc chắn hắn phải ở một khoảng cách xa chỉ có thể thấy hắn cầm lệnh bài nhưng không thể nghe rõ cuộc trao đổi". Ngô Trung suy ngẫm lại tình tiết hôm đó và phân tích.
"Ta là người đầu tiên b·ị b·ắt nên chắc chắn kế hoạch chỉ mới vừa được triển khai không lâu trước khi ta gặp Xích Lâm. Con mẹ nó chứ, tên khốn bắt ta cũng quá cẩu thả đi, thậm chí còn không thèm đợi vài ngày để xác minh mà đã động tay thì không phải dạng thông minh gì". Ngô Trung phát cáu. Nếu tổ chức kia nhắm đến tộc nhân Trần Gia thì cứ bắt đi, liên quan quái gì đến hắn.
"Chờ chút, nếu tên đó đủ cẩn thận thì người b·ị b·ắt sẽ là tộc nhân dòng chính của Trần Gia, mà trong gia tộc hiện tại chỉ còn một người có thân phận này lại là tiểu thư Thanh Sam". Ngô Trung chợt nghĩ lại, sau đó hắn đổ mồ hôi khi nhận ra mục tiêu chân chính của tổ chức này là ai.
Tộc nhân dòng chính là ám chỉ hậu nhân của gia chủ hiện tại trong một gia tộc, vốn Trần Gia có ba người phù hợp danh phận này là Trần Thanh Sam và hai vị ca ca của nàng, nhưng hai vị ca ca đó đã rời khỏi Vô Thương Thành từ lâu nên hiện tại chỉ còn Trần Thanh Sam. Do đó nếu tổ chức muốn bắt thì người đó chắc chắn Trần Thanh Sam.
"Không biết ta đây là xui xẻo hay may mắn đây". Gọi là xui xẻo vì hắn đã b·ị b·ắt nhầm trong khi vụ việc này không liên quan đến hắn, gọi là may mắn vì hắn đã b·ị b·ắt thay cho tiểu thư Thanh Sam. Ngô Trung lúc này tâm trí quay cuồng, hắn sợ c·ái c·hết hay nói đúng hơn hắn sợ bản thân sẽ c·hết một cách vô nghĩa, nhưng nếu c·ái c·hết của hắn có thay cho tiểu thư của hắn thì hắn nguyện ý hi sinh.
Giả sử, nếu hắn đã sử dụng hết tất cả con bài nhưng vẫn không thể trốn khỏi đây thì cũng là số mệnh của hắn. Ngô Trung không biết tổ chức kia định làm gì với các tộc nhân b·ị b·ắt về, nhưng chắc chắn chúng chỉ hành động khi đã đủ người. Cho dù có bị phát hiện ra thân phận và hắn bị g·iết tại chỗ thì các đại gia tộc cũng đã đề cao cảnh giá tăng cường phòng bị. Không thể nào tổ chức này dễ dàng ra tay b·ắt c·óc thêm một lần nữa, và Trần Thanh Sam sẽ an toàn dưới sự bảo hộ toàn lực của đại gia tộc. Chỉ cần nghĩ đến Trần Thanh Sam an toàn thì Ngô Trung đã an tâm được phần nào, đây chính là tâm nguyện của Ngô Trung khi hắn tiếp nhận vai trò hộ vệ.
...
Ở một nơi khác của địa đạo, có hai kẻ đang nói chuyện với nhau
"Bên kia sao rồi". Một gã trung niên lên tiếng hỏi.
"Bọn nhóc chỉ nói chuyện phiếm mà thôi, thậm chí còn không lên một kế hoạch để chạy thoát, thật khiến ta thất vọng". Một kẻ mập mạp xấu xí trả lời, có vẻ tên mập này có nhiệm vụ canh gác tù nhân.
"Ngươi đã có thể nghe được chúng nói gì thì có kế hoạch gì cũng không lọt khỏi tai ngươi, thế thì ngươi còn mong chờ gì". Nghe đồng bạn của mình nói vậy thì gã trung niên liền thắc mắc.
"Ngươi không biết canh gác ở đây nó nhàm chán đến thế nào đâu. Nếu chúng vượt ngục thì ta có cớ để h·ành h·ạ một chút, đặc biệt là con nhóc họ Dương kia, vấy bẩn một thiên kiêu như vậy thật khiến người khác hứng thú, và cả tên tiểu tử họ Diệp da trắng kia cũng không tệ, có thể chơi đùa được, hắc hắc". Tên mập vừa cười vừa chảy nước dãi, chỉ cần nhìn thôi là biết hắn đang nghĩ đến những thứ đen tối truỵ lạc để thoả mãn d·ụ·c vọng của mình.
"Tên bệnh hoạn". Gã trung niên nghĩ thầm. Mặc dù là đồng bọn nhưng cái suy nghĩ của đối phương vẫn khiến hắn kinh tởm.
"Ta cảnh báo ngươi, chủ nhân đặc biệt quan tâm đến phi vụ lần này, nếu ngươi vì mong muốn cá nhân mà ảnh hưởng đến kế hoạch thì chính tay ta sẽ g·iết ngươi". Gã trung niên lạnh lùng cảnh cáo, hắn sợ tên mập này sẽ làm điều gì đó ngu ngốc nếu không có người để ý.
"Đùa thôi ngươi không có khiếu hài hước gì hết". Tên mập nghe ra được uy h·iếp liền nghiêm chỉnh lại trả lời.