Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 50: Không còn bất cứ ai nữa

Chương 50: Không còn bất cứ ai nữa


Để một gia tộc được gọi là đại gia tộc thì phải có tài phú khổng lồ và số lượng cường giả đông đảo, về tài lực thì một đại gia tộc có thể ảnh hưởng đến nền kinh tế của toà thành, về thực lực thì phải có ít nhất 10 võ giả vượt qua Ngũ Thập Trùng Thiên toạ trấn, chỉ khi nào hội tủ đủ hai yếu tố cơ bản trên thì mới có tư cách tự xưng đại gia tộc. Từ điều đó cho thấy rằng tổ chức bí ẩn b·ắt c·óc các tộc nhân dòng chính của những thế lực hùng mạnh như thế phải có một thế lực hùng mạnh tương tự, hoặc có mối thâm thù đại hận nào đó đến mức phải thà c·hết cũng phải khiến đối phương đau khổ và tổn thất một nhân tài. Trong vụ việc này, chính là trong trường hợp thứ hai, trả thù.

Trong căn phòng cao nhất của đỉnh núi, có một thân ảnh đang ngồi thiền.

"Bị lộ rồi sao, mà cũng không có vấn đề gì. Cứ để bọn thuộc hạ câu chút thời gian". Người này là một thanh niên vẻ ngoài trẻ tuổi với mái tóc dài bạch kim. Gã mặc dù ở tận trên đỉnh núi nhưng vẫn cảm nhận được những gì đang diễn ra ở ngoài, cho dù bên ngoài đang có biến cố nhưng hắn lại có thái độ vô cùng ung dung từ tốn.

...

Ầm ầm

Cuộc chiến đã nổ ra, dù lực lượng của các đại gia tộc đã cố di chuyển một cách lặng lẽ nhưng những kẻ ở đây đều không chỉ toàn hạng phế vật, dĩ nhiên đã có nhiều đủ tinh ý để phát hiện ra sự bất thường mà báo động cho đồng bọn và phát hiện ra tung tích. Các đại gia tộc vì đường sá xa xôi nên không thể mang theo nhiều người, vì như vậy sẽ làm giảm tốc độ di chuyển và dễ để lộ hành tung, các gia chủ đã thống nhất mỗi gia tộc sẽ mang theo nhiều nhất 30 người. Mặc dù nhân số của các đại gia tộc ít hơn nhưng bất cứ ai tham gia sự kiện này đều là tinh anh có thể càn quét một phương, đã có 4 trong 5 đại gia tộc của Vô Thương Thành tham gia nên theo lý mà nói sẽ không gặp bất cứ khó khăn nào.

Do sự khác biệt quá lớn về thực lực, chỉ trong vòng nửa canh giờ thì phe đại gia tộc đã dọn dẹp xong tất cả những kẻ canh giữ phía bên ngoài, sau đó các gia chủ chia nhân thủ ra tìm kiếm trong địa đạo mê cung ở dưới lòng đất. Về phần các gia chủ, bọn họ ngự không tiến về phía đỉnh núi bởi vì bọn họ đều cảm nhận được có một kẻ cực kỳ mạnh đang trú ngự ở nơi đó, cả bốn người có thể cảm nhận được bởi vì kẻ ở trên đỉnh núi đã chủ động lộ ra một tia khí tức trong chốc lát để khiêu khích.

"Các ngươi có cảm nhận thấy như ta không". Một vị gia chủ lên tiếng hỏi những người xung quanh.

"Một kẻ hùng mạnh, đây có lẽ là đầu đảng của những tên này". Gia chủ Diệp Gia cũng có cùng cảm nhận, khí tức của kẻ ở trên đỉnh núi không yếu hơn bất cứ ai trong bọn họ.

"Sao ta thấy khí tức kẻ này có gì đó quen quen. Gia chủ Dương Gia không chỉ cảm nhận được sự nguy hiểm mà còn cảm thấy một sự quen thuộc

"Ta cũng định nói, thật sự rất quen nhưng lại không nhớ ra là ai". Vị gia chủ cuối cùng lúc này mới lên tiếng xác nhận, có thể kẻ ở trên đỉnh núi từng gặp qua các vị gia chủ.

Không để cho các gia chủ phải đến tận đỉnh núi, một thân ảnh bạch bào có vẻ ngoài trẻ tuổi từ phía xa ngự không tiến đến gần bọn họ.

"Lũ nhóc ngày nào giờ đã trở thành các gia chủ của đại gia tộc, thời gian trôi qua thật nhanh". Người trẻ tuổi này nhìn qua bốn người trước mặt sau đó cảm thán một câu, câu nói này chỉ nói cho bản thân nên bốn người kia không nghe được.

"Tiểu tử, ngươi là ai ?". Diệp gia chủ xác nhận khí tức hùng mạnh mà bọn họ cảm nhận được chính là người trước mặt.

"Tiểu tử ? Xem ra các ngươi đã quên mất ta là ai rồi. Mà cũng không trách được, ta bay giờ hơi khác so với 30 năm trước, không biết các ngươi có nhớ công pháp này không ". Người trẻ tuổi kia cười lạnh. Hắn giơ bốn ngón tay về phía trước và luân chuyển Nguyên Khí bắn ra bốn tia sáng về phía các gia chủ.

Tốc độ của chiêu thức mặc dù rất nhanh nhưng mỗi vị gia chủ đều là cường giả, họ nhanh chóng sử dụng võ khí chống đỡ hoặc phá đi tia sáng đó. Nhưng khi tia sáng chuẩn bị v·a c·hạm võ khí thì nó lập tức tách ra hơn mười tia sáng nhỏ hơn và di chuyển gấp khúc để tránh né võ khí và chiêu thức phản công và vòng ra sau lưng bọn họ.

Bụp

Các gia chủ phản ứng kịp thời liền sử dụng công pháp để phòng thủ sau lưng, mặc dù không gây ra bất cứ tổn thương nào nhưng trên mặt của bọn họ đều vô cùng phức tạp.

"Chiêu thức này, cùng với cái khí tức quen thuộc, không lẽ là con trai của lão quái vật kia?". Gia chủ Diệp Gia hình như đã nhớ ra gì đó.

Khả năng bắn ra Nguyên Khí thì bất cứ võ giả hùng mạnh nào cũng có thể làm được, nhưng chiêu thức điều khiển Nguyên Khí như vậy thì bọn họ chỉ gặp qua một người duy nhất, nhưng người mà hắn nghĩ đến đ·ã c·hết cách đây 30 năm nên gã đã nghĩ đến khả năng đây là hậu nhân của kẻ kia.

"Tên nhóc họ Diệp, ngươi vẫn đần độn như ngày nào nhỉ". Người thanh niên này nghe được câu nói của gia chủ Diệp gia thì cười khinh bỉ.

"Ta nhớ rồi, dù là cha con thì cũng không thể nào lại có khí tức giống nhau đến như vậy. Đó không phải người con trai mà chính là lão ta, đại ma đầu Phương Tà". Vị gia chủ của Khương Gia lên tiếng khẳng định, lão đã nhớ ra được khí tức của kẻ thù trước kia và người trước mặt có khí tức y hệt.

" Không thể nào, Phương Tà đã bị chúng ta hợp lực g·iết c·hết từ cuộc chiến 30 năm trước rồi cơ mà. Thậm chí bốn người chúng ta cùng Trần Thanh Phong còn sử dụng công pháp cực đoan đến mức võ khí đều bị huỷ chỉ để một kích tất sát lão ta, dù sau đó lão rơi xuống vực và không tìm thấy xác nhưng không ai có thể sống sót được với chừng đó v·ết t·hương". Gia chủ Dương Gia muốn phủ nhận, cuộc chiến 30 năm trước thì năm người bọn họ đã hợp lực để diệt sát đại ma đầu này vì an nguy của Vô Thương Thành. Cái giá phải trả chính là mất đi những võ khí bản thân luôn dùng. Nhưng nghiêm trọng hơn là mỗi người đều mang trong mình ám thương chí mạng khiến họ không còn tăng tiến sức mạnh nhanh như hồi trước nữa, từ đó khiến con đường võ giả của họ trở nên ngập ghềnh và khó khăn hơn.

"Tên nhóc họ Dương nói đúng, khi đó thật sự ta đã cận kề c·ái c·hết nhưng may mắn đã có một cao nhân giúp đỡ. Chỉ có thể nói là ý trời, trước đây các ngươi sử dụng quỷ kế mới có thể lấy yếu thắng mạnh, bây giờ không cho các ngươi thời gian chuẩn bị thì để xem các ngươi có thể nghĩ ra được cái gì"

"Khi đó lão đã là cao thủ một phương nhưng vẫn gọi người khác là cao nhân sao ?". Gia chủ Khương Gia nghe vậy liền suy nghĩ một chút.

"Lão già, ngươi tưởng bọn ta chỉ biết dậm chân tại chỗ thôi sao, cứ dùng thực lực là đủ rồi". Gia chủ Diệp Gia buồn bực vì con trai mình b·ị b·ắt, nay đứng trước mặt lại là kẻ thù năm xưa nên gã muốn đập c·hết đối phương để trừ hoạ cho sau này. Thấy Diệp gia chủ lao lên thì ba người còn lại không chậm trễ mà luân chuyển Nguyên Khí t·ấn c·ông.

...

Trừ các gia chủ ở lại, những tộc nhân còn lại đều đi vào đại đạo để tìm kiếm tộc nhân dòng chính. Vốn để tìm kiếm một người ở cái mê cung địa đạo này chính là mò kim đáy bể, nhưng các đại gia tộc đã chuẩn bị cho tình huống này bằng hai thứ. Đầu tiên là một tấm bản đồ lấy được từ những kẻ canh giữ ở ngoài, thứ hai là một vật la bàn định hướng được đích thân các gia chủ can thiệp để luôn chỉ về hướng hậu nhân của họ. Có hai thứ này thì việc tìm thấy n·ạn n·hân chỉ còn là vấn đề thời gian.

"Dương tiểu thư, người đâu mau đỡ tiểu thư xuống". Nhóm tộc nhân Dương Gia đã tìm ra phòng giam Dương Vy, khi nhìn thấy cảnh tượng hai tay của tiểu thư nhà mình đang bị đóng đinh hai tay vào tường và máu chảy không ngớt khiến họ hốt hoảng vội vàng cứu nàng ra. Bọn họ gần như lờ đi vết đồ đằng được khắc trên mặt đất được ngập trong máu với một lưỡi đao gãy cắm lên ở chính giữa phòng.

Một người từ trong nhóm tiến đến điểm huyệt vào hai tay của Dương Vy để gây tê và cầm máu, sau đó mọi người cẩn thận rút những chiếc đỉnh khỏi tay nàng sau khi Dương Vy không còn cảm giác gì nhờ điểm huyệt, và cuối cùng thì băng bó v·ết t·hương lại. Người đứng đầu của nhóm tộc nhân nhẹ nhàng hạ Dương Vy xuống đất và đút cho nàng một viên đan dược.

"Trưởng lão, giờ các ngươi mới chịu đến sao". Dương Vy từ từ tỉnh lại nhờ công dụng của thứ được đưa vào người, nàng nhìn xung quanh liền hiểu ra gia tộc đã đến giải cứu, nàng hừ lạnh trách mắng.

"Là lão phu chậm chạp mới khiến tiểu thư chịu đựng cực hình này". Vị trưởng lão này cười hiền hoà, mặc dù bị tiểu thư trách mắng nhưng lão vẫn mừng vì đã cứu được nàng thì nói vài câu có là gì.

Dương Vy cố gắng ngồi dậy, vận chuyển khí huyết bản thân để tiêu thụ nhanh chóng một phần dược lực trong cơ thể, khi hồi phục đến mức có thể di chuyển được thì nàng có cùng mọi người rời đi.

"Tiểu thư, người có gặp tộc nhân của gia tộc khác không ?". Vị trưởng lão dẫn đầu đoàn người quay lại hỏi.

"Ta từng bị nhốt chung một nơi với Diệp Tuấn của Diệp Gia, có lẽ hắn không cách đây quá xa". Dương Vy mọt mỏi trả lời, nàng chỉ còn đủ sức để di chuyển nên rất lười trả lời.

"Chỉ có hai người bị nhốt ở khu vực giam giữ đó thôi sao". Trưởng lão nhấn mạnh vấn đề, dù sao hiện tại đều là người cùng cảnh ngộ nên nếu được thì sẽ giúp đỡ gia tộc khác.

"Đúng vậy, chỉ có hai người bọn ta, không còn bất cứ ai nữa". Dương Vy suy nghĩ một, sau đó trả lời dứt khoát mà không đề cập gì đến sự tồn tại của Ngô Trung.

...

Nhóm người của Dương Gia đã rời khỏi ngọn núi và tập trung cùng những người khác.

"Báo cáo. Đã giải cứu dòng chính Dương Gia thành công, tiểu thư Dương Vy nói rằng không có bất cứ người nào khác trừ Diệp Tuấn của Diệp Gia bị giam giữ cùng nàng". Một người trong nhóm làm nhiệm vụ liên lạc tiến đến báo cáo cho những người tạm nắm quyền lãnh đạo.

"Tốt, như vậy bọn chúng mới chỉ bắt được 4 tộc nhân và chúng ta đã giải cứu tất cả. Chúng ta rời khỏi đây để lại không gian cho các gia chủ khai chiến toàn lực". Người này nghe vậy liền ra lệnh cho toàn quân rời đi, giữ khoảng cách đủ xa khỏi cuộc chiến của các gia chủ.

Chương 50: Không còn bất cứ ai nữa