Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 51: Sơ xuất nhỏ dẫn đến thảm bại
Tất cả tộc nhân khi đã giải cứu xong các mục tiêu thì lập tức rút khỏi ngọn núi và khu rừng rậm bao quanh, bây giờ nơi này chính là sân chơi của các cường giả. Năm thân ảnh ở trên không trung mặc dù đã v·a c·hạm nhưng đều không sử dụng toàn lực, về phía của các gia chủ thì họ sợ rằng sẽ vô tình phá huỷ cả ngọn núi cùng địa đạo dưới lòng đất, về phần Phương Tà thì lão chỉ muốn câu giờ mà thôi. Dù lão này đã khôi phục thương thế sau 30 năm và sức mạnh đã tăng tiến nhưng bất cứ vị gia chủ nào cũng đã bước đến cấp bậc của lão, nếu đấu một người thì lão dư sức hạ gục, đấu hai người thì có thể áp đảo, đấu ba người thì đánh ngang tay nhưng tận bốn người thì lão rơi vào thế hạ phong.
"Ta có một thắc mắc, làm sao các ngươi tìm ra được nơi này". Lão liếc về phía nhóm người đang rời đi thì có chút suy nghĩ, quay sang hỏi các gia chủ. Các thuộc hạ của hắn tuy thực lực không quá mạnh nhưng đều có năng lực về chạy trốn và cắt đuôi kẻ theo dõi, nên không thể có chuyện bị theo dõi được.
"Trong thế hệ trẻ của đại gia tộc Vô Thương Thành bọn ta có một tiểu tử tự đề xuất sử dụng bản thân làm mồi nhử". Gia chủ Khương Gia trả lời, mặt dù không nói rõ là ai nhưng các gia chủ đều biết người đó chính là con trai của hắn.
"Bọn ta biết ngươi tự hào về thằng con mình nhưng đâu cần phải khoe ra trước mặt địch nhân như vậy". Ba người còn lại đều cùng nổi lên một suy nghĩ, .
"Thật tò mò, không biết tiểu tử đó thuộc gia tộc nào? Chắc hẳn tên nhóc đó đã cất sẵn một lá Truyền Tin Phù ở một nơi mà không bị bọn thuộc hạ của ta phát hiện ra, và khi đến lúc phù hợp thì lấy ra sử dụng. À phải rồi, ta còn thấy có vài kẻ cầm một loại la bàn kỳ lạ, chắc hẳn nó có tác dụng định hướng nào đó". Phương Tà đã có vài dự đoán, mặc dù không hoàn toàn chính xác nhưng đã đúng vài phần, tộc nhân họ Khương đó thật sự đã mang theo một lá Truyền Tin Phù và loại la bàn kia chính là để tìm kiếm.
"Bớt nói nhảm đi". Gia chủ Diệp Gia lao đến t·ấn c·ông, chỉ qua một câu nói là lão ma đầu này đã suy ra được như vậy, thật không thể lưu lại nếu không sẽ gây hoạ cho hậu nhân.
"Kiệt kiệt kiệt. Không đùa với các ngươi nữa, ta chính là chờ đợi giây phút này". Phương Tà cảm thấy chờ đợi như vậy đã đủ rồi nên sử dụng toàn sức mạnh để vận dụng công pháp mạnh nhất.
"Ngăn lão lại". Một người có phản xạ nhanh nhất la lên khi thấy hành động bất thường này.
Tất cả đều cảm thấy không ổn liền ra sức ngăn cản, lão quỷ này sử dụng chiêu thức tác bản thân ra hàng chục thân ảnh, không thể phân biệt được thật giả, các gia chủ sử dụng chiêu thức có gắng t·ấn c·ông thật nhiều thân ảnh nhất có thể thì đều chỉ là hư ảnh. Chỉ cần một khoảng thời gian ngắn các gia chủ bị phân tâm thì Phương Tà đã bắt đầu vận dụng công pháp, và biến cố xung quanh xảy ra.
Khí tức của sinh mệnh xung quanh bọn họ đều đi vào con đường diệt vong, rừng cây rậm rạp đang dần trở nên khô héo, những tán cây đang còn xanh tươi đã rụng dần, thân cây to lớn trở nên mục nát. Các sinh vật khác trong khu rừng cũng không thoát khỏi số phận, những động vật ở giai đoạn Luyện Thể lập tức trở thành một bộ xương khô, những Yêu Thú Trùng Thiên thì có thể sống lâu hơn một chút khi còn gắng ngượng được nhưng thứ chờ đợi nó chỉ là c·ái c·hết. Toàn bộ sự sống của cánh rừng này đều đã biến mất, ngoài ra xác của bọn thuộc hạ c·hết trận nằm la liệt trên mặt đất bỗng chốc biến thành những bộ xương khô rồi hoá thành cát bụi. Thậm chí ngọn núi hùng vĩ phía dưới bọn họ đang rung rắc như đang có một cơn địa chấn xảy ra, sau đó có vài nơi trên núi xảy ra v·ụ n·ổ, cụ thể là có năm nơi như vậy.
Bốn vị gia chủ nhìn khung cảnh này khiến họ kinh ngạc, đây vốn không phải công pháp của Phương Tà, lão mặc dù gọi là đại ma đầu nhưng bản thân công pháp trước đây của lão không tà ác như thế này. Chưa kịp để các gia chủ hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cơ thể bọn họ lập tức xuất hiện vấn đề.
"Cái gì, khí huyết cơ thể ta đột nhiên bị khô kiệt". Một người phát hiện ra khí huyết trong cơ thể xảy ra dị tượng.
"A. Tim ta đang đột nhiên đập nhanh một cách bất thường, ngoài ra có chút đau". Một người khác cũng như vậy, nhưng đồng thời cảm thấy đau ở ngực trái.
Hai vị gia chủ còn lại cũng chung cảnh ngộ.
" Đây là tà công gì ?". Đây là suy nghĩ chung của tất cả mọi người.
Phương Tà sử dụng chính là thứ công pháp có được từ vị cao nhân đã cứu sống lão, thứ công pháp ấy có tên là 'Diệt Sát Huyết Mạch'. Tác dụng của công pháp này chính là cách không diệt địch nhân, theo lẽ bình thường thì sẽ có tác dụng diệt sát những người có cùng huyết thống với người bị lấy máu hiến tế.
Tuy nhiên Diệt Sát Huyết Mạch có hai khuyết điểm chính là chỉ có tác dụng với những mục tiêu có sức mạnh yếu kém, đồng thời chỉ những người huyết thống gần nhất mới bị ảnh hưởng. Chứ những võ giả cường đại như các gia chủ sẽ không có bất cứ vấn đề gì hay thậm chí có thể gây ra phản phệ người sử dụng, nhưng mục tiêu của Phương Tà không phải là những kẻ ất ơ kia mà là những vị gia chủ. Có hai lý do mà lão nhắm đến các gia chủ, đầu tiên là tư thù cá nhấn, thứ hai là một đại gia tộc dù c·hết đi vài chục người thì chỉ cần gia chủ còn tại vị thì vị thế của đại gia tộc đó vẫn không thay đổi.
Do đó, lão đã tập trung tất cả sức mạnh sức mạnh của công pháp thay vì t·ấn c·ông nhiều người thì sẽ chỉ tác dụng vào một người, chính là các gia chủ. Để làm được điều này thì Phương Tà sẽ cần chuẩn bị nhiều công đoạn hơn, đầu tiên là một nơi đầy Nguyên Khí và càng nhiều sinh mệnh đã sử dụng được Nguyên Khí, thứ hai là tại nơi đầy Nguyên Khí đó phải khắc một loại đồ đằng khắc tương ứng với một vật tế xuống mặt đất và thấm nó trong máu của kẻ bị đem hiến tế, cuối cùng chính là một vật dẫn. Vật dẫn phải có khí tức với mục tiêu chẳng hạn là một bộ phận cơ thể của mục tiêu, một lọn tóc, một lọ máu nhỏ, hoặc có thể là một món võ khí đã được sử dụng trong thời gian dài.
Và vật dẫn mà Phương Tà sử dụng chính là một món võ khí, cụ thể hơn chính là võ khí mà các vị gia chủ thời trẻ đã sử dụng công pháp cực đoan tự huỷ võ khí để gây sát thương chí mạng cho lão. Những võ khí ấy đều cắm một phần vào cơ thể lão khi bị ngã xuống vực nên lão tận dụng luôn để làm vật dẫn. Mặc dù nói võ khí chỉ là vật ngoại thân nên sẽ có hiệu quả không tốt bằng, nhưng do thứ công pháp cuối cùng mà các gia chủ sử dụng quá mạnh mẽ nên khí tức được lưu lại cũng mạnh hơn bình thường.
Trong khoảng thời gian 30 năm này, Phương Tà đã thu thập và đào tạo ra một nhóm tinh nhuệ để làm việc thay lão. Khi cảm thấy thời cơ thích hợp đã đến, lão ra lệnh cho các thuộc hạ b·ắt c·óc các tộc nhân dòng chính, cụ thể hơn chính là con cháu của kẻ thù lão vì đây là những người thực lực còn nhỏ yếu và có huyết thống gần nhất. Phương Tà đồng thời đã tính đến trường hợp các đại gia tộc sẽ đánh hơi được đến nơi này nên đã yêu cầu tất cả thuộc hạ câu giờ, chỉ cần một khoảng thời gian cho đến khi đồ đằng trong từng căn phòng giam giữ đã đủ lượng máu cần thiết. Các căn phòng mặc dù được đặt cách xa nhau nhưng chúng lại liên kết với nhau bằng trận pháp để có thể một phát kích sát cả năm người gia chủ. Khi đã đạt yêu cầu thì dù những tộc nhân dòng chính có được cứu ra thì c·ái c·hết của các gia chủ đã được xác định, lão cố tình mặc cho cuộc giải cứu diễn ra thành công để bọn chúng tưởng rằng nắm được hi vọng trong tay thì ngay lập tức bị phá huỷ. Theo lý thuyết mà nói, kế hoạch này sẽ thành công mà không có ai ngăn cản được, ờ thì theo lý thuyết là vậy.
"Khục". Phương Tà đột nhiên ho ra máu.
"Ủa, khí huyết của ta ổn định lại rồi, tim cũng không còn đau nữa". Một vị gia chủ cảm nhận cơ thể liền thở dài an tâm.
"Mặc dù đã suy yếu đi vài phần nhưng có thể bổ sung lại bằng thuốc bổ, không nguy hại đến tính mạng". Một người khác cũng có cảm nhận như vậy.
"Cái quái gì vậy, tại sao lại thất bại. Không lẽ vị cao nhân đó đã lừa ta ?". Phương Tà thấy đối phương đã không còn bị ảnh hưởng mà bản thân thì có dấu hiệu lạ, lão lập tức hiểu ra công pháp đã thất bại.
"Không thể nào, nếu ta diệt sát được những kẻ này thì vị đó cũng được lợi cơ mà. Nói vậy chỉ còn một khả năng là các giai đoạn chuẩn bị đã sai sót ở đâu đó, nhưng sai ở đâu mới được". Lão rất nhanh chí khi biết một trong những công đoạn chuẩn bị đã xảy ra sai sót, nhưng không tài nào biết được biến số gây ra sự thất bại này chính là Ngô Trung.
Lão đã quá tập trung khi bản thân lão phải tự khắc từng đồ đằng lên các căn phòng và các trận pháp, vì đây là một việc hệ trọng không thể giao cho đám thuộc hạ, việc này cần sự tỉ mỉ cao và vô cùng hao tâm tốn sức vì phải diệt sát đồng thời năm người. Do đó Phương Tà giao nhiệm vụ bắt các tộc nhân cho thuộc hạ và lão chỉ kiểm tra dựa vào các lệnh bài thân phận, khi một tên thuộc hạ báo cáo và giao lên lệnh bài thì lão đã coi như người b·ị b·ắt chính là một tộc nhân dòng chính mà không thèm nghĩ đến việc xác minh. Sự sai sót của thuộc hạ là có lỗi nhưng thân là người đứng đầu lại không kiểm tra lại thì lỗi của lão còn lớn hơn. Cho nên có thể nói, sự việc thất bại hôm nay chính là do lão gây ra.
Rầm rầm rầm.
Ngọn núi khổng lồ dưới chân họ đột nhiên sụp đổ, bây giờ nơi này chỉ còn là một đ·ống đ·ổ n·át đầy đất đá.
"Ta không cam tâm, Phương Tà ta phải c·hết nhảm như thế này sao". Phương Tà rống lên tức giận.
Hắn hiện tại không chỉ ho ra máu mà còn chảy máu ở thất khiếu, thân thể cũng dần khô héo đi khi thân thể từ của một người khoẻ mạnh đã trở thành da bọc xương, lớp da mặt rơi xuống đất lộ ra gương mặt già nua phù hợp với lứa tuổi, hốc mắt ngày càng sâu và tóc rụng dần. Sức mạnh của hắn cũng đại giảm đến mức không còn khả năng phản trọng lực và rơi xuống đất. Từ độ cao đó mà rơi xuống thì với một võ giả cấp bậc gia chủ đại gia tộc thì chỉ có sây sát một chút nhưng Phương Tà đã suy yếu đến cực điểm nên khi rơi xuống lập tức bị trọng thương. Chỉ qua một khoảng thời gian ngắn, Phương Tà chỉ còn là một cái thây khô héo.
"Cái quái gì vừa xảy ra vậy". Bốn vị gia chủ nổi lên sắc mặt khó hiểu.
Theo góc nhìn của bọn họ, Phương Tà tạo ra các hư ảnh gây phân tán sự tập chung của bọn họ rồi sử dụng một loại tà công nào đó khiến các sinh linh xung quanh đồ thán, nhưng sau đó thì trừ việc khí huyết cơ thể giảm và đau tim ra thì chẳng có gì lo ngại, kẻ sử dụng công pháp thì đột nhiên ho ra máu, chửi mắng một câu rồi tự c·hết trước mắt họ. Nếu đem ra kể cho người ngoài thì chẳng ai lại tin có chuyện như vậy.
"Không còn mạch đập và hơi thở, hắn đ·ã c·hết". Một người kiểm tra thì nhận định Phương Tà đã không còn sống.
"Các ngươi yên tâm sao ?".Gia chủ họ Diệp lên tiếng nhắc nhở.
Các gia chủ liếc nhìn nhau, tư tưởng gần như liên thông khi đều luân chuyển Nguyên Khí vận dụng võ học mạnh nhất t·ấn c·ông Phương Tà. Chín phần mười ngọn núi và phần mặt đất ở dưới đã b·ị đ·ánh thành cát bụi và chỉ để lại một cái hố sâu khổng lồ, Phương Tà đã bị tiêu diệt ở cấp độ tế bào để đảm bảo không còn xuất hiện thêm một lần nữa. Các gia chủ khi đã xác nhận không còn thứ gì liên quan đến Phương Tà còn tồn tại thì mới rời đi hội tụ với các tộc nhân, họ không quá quan tâm đến tích trữ của Phương Tà vì nếu có thì có thể đã thành cát bụi với chín phần mười ngọn núi rồi. Khi họ đi được một khoảng cách xa thì ở phía còn lại của đống đất đá đổ nát, có một bàn tay ngoi ra khỏi đập mạnh xuống đất lấy thế chui lên, và một người xuất hiện từ dưới đ·ống đ·ổ n·át đó.
"Cuối cùng .. cũng thoát ra rồi". Đây là một thiếu niên đầy bụi bặm có một cánh tay b·ị t·hương, đó chính là Ngô Trung.