Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 55: Thiếu nữ bên bờ sông

Chương 55: Thiếu nữ bên bờ sông


Trên một vùng đất đầy cát, có ba con người đang di chuyển trên đó, bao gồm một lão già và hai người trẻ tuổi.

"Tên khốn nào tạo ra cái hoang mạc này vậy". Lưu lão lớn tiếng chửi mắng.

"Ý của Lưu lão có nghĩa là ban đầu không hề tồn tại loại địa hình này ở đây sao ?". Ngô Trung đang mang trên lưng hành lý của hai người kia thì quay sang thắc mắc, hắn vốn nghĩ đây là một trường hợp đặc biệt mà hắn chưa từng nghe nói đến.

"Chứ gì nữa, phía nam của Vũ Lan Quốc làm gì có hoang mạc. Ta từng đến đây cách đây hai tháng, nơi này đáng lý ra sẽ là một khu rừng rộng lớn cùng một ngọn núi hùng vĩ, và không biết bằng cách nào mà từ một hệ sinh thái như vậy chỉ còn cát đá". Lưu lão sống ở vùng biên giới này một khoảng thời gian nên nắm rõ được cơ bản về địa hình, do đó mà lão dám khẳng định chắc nịch như vậy dù không hề chứng kiến sự kiện hôm đó.

Ngô Trung nghe vậy thì lâm vào suy tư, vào cái ngày khi hắn ra khỏi căn phòng kỳ lạ thì có một cơn đ·ộng đ·ất phá huỷ hầu hết mọi thứ xung quanh, cuối cùng khi hắn thoát được thì xung quanh đã là một vùng hoang mạc. Thời điểm đó có rất nhiều điều bất hợp lý mà Ngô Trung không hiểu được, và quan trọng nhất là những người b·ị b·ắt còn lại và tổ chức b·ắt c·óc đâu hết rồi. Nhưng hắn lúc đó còn phải lo tìm đường thoát cho bản thân, nếu không có kẻ địch nào xung quanh thì cứ chạy trước đã rồi tính sau. Qua lời nói của Lưu lão thì hắn mới nhận thức được tình hình lúc đó phức tạp hơn hắn tưởng, có lẽ cơn chấn động mà hắn ngỡ là đ·ộng đ·ất chính là dư chấn từ công kích ở bên ngoài. Ngô Trung chỉ còn cách khi nào trở về Vô Thương Thành mới có thể xác minh.

Ba người mặc dù phải băng qua hoang mạc này nhưng không hề đi về phía của Vô Thương Thành mà là một phương hướng khắc, trên hành trình này thì đã có vài đợt tập kích Lưu lão, may mắn Ngô Trung thực lực đã khôi phục được phần nào nên xử lý bọn chúng khá dễ dàng. Chỉ là có một điều kỳ lạ, những kẻ tập kích bọn họ mặc dù ban đầu nhắm vào Lưu lão, nhưng khi hắn ngăn cản thì lập tức đổi mục tiêu sang hắn mà bỏ qua hai người còn lại. Mặc dù thực lực chiến đấu của kẻ địch không mạnh nhưng khi thấy đánh không lại thì lập tức chạy đi, đến Phong Ảnh Bộ của Ngô Trung cũng không đuổi kịp. Mặc dù phải vừa đi vừa chiến nhưng không tốn quá nhiều thời gian thì bọn họ đã vượt qua đó để đến vùng đồng bằng, và trước mặt họ lúc này là một ngôi làng nhỏ.

Dân làng ở đây có lẽ đã quen với việc có khách vãng lai đến nên họ chào đón rất thân thiện, qua một chút hỏi thăm thì Ngô Trung nắm được cơ bản thông tin của làng. Do nằm ở khu vực biên giới nên trình độ của nơi khá thấp, số võ giả thì chỉ đếm trên đầu ngón tay và kiến thức của họ chỉ gói gọn ở khu vực biên giới. Lưu lão đến một mảnh đất trống, và dựng lên một biển hiệu 'Lưu y sư - trị các bệnh xương khớp'.

"Lưu lão, ông thiếu tiền à ?". Ngô Trung tò mò hỏi han

"Giờ có thêm một miệng ăn thì cần kiếm thêm chút thu nhập". Lão nhân trả lời nhưng lại không biết là thật hay là nói dối.

"Ông nuôi ta được ngày mà nói thêm một miệng ăn ?" Ngô Trung chửi thầm. Trong vài ngày di chuyển gần đây thì Ngô Trung đều phải tự lo cho bản thân và thậm chí phải mang luôn hành lý của bọn họ. Trừ việc mỗi ngày Lưu lão dành và một chút thời gian để châm cứu và bôi một loại dung dịch nào đó vào cánh tay hắn thì không còn một động tác giúp đỡ nào khác.

Mặc dù hắn không biết tại sao lão nhân kia lại mở quầy ngay chú ý như vậy, nhưng hắn chỉ cần hoàn thành giao dịch thì quan tâm nhiều làm gì. Ban đầu thì dân làng không quá tin tưởng nên không có một ai đến, vô tình lúc đó lại có một đứa trẻ bị trật chân do vui chơi với bạn bè, Lưu lão nhanh chóng nắn lại xương cốt cho đứa trẻ đó miễn phí. Từ đó mà danh tiếng của lão dần truyền đến tai những người khác, và dần dần số người đến khám chữa bệnh càng đông hơn do trình độ của Lưu lão vô cùng cao thâm và số tiền phải trả lại vô cùng rẻ.

Ngô Trung ở bên ngoài quầy để giác sát xung quanh để đề phòng lại có một cuộc tập kích khác, trong lúc đó hắn nghe các dân làng bàn tán với nhau về việc tối nay sẽ có một lễ hội nào đó diễn ra.

"Lễ hội à, nếu tiểu thư Thanh Sam ở đây thì sẽ thích lắm". Ngô Trung chợt nghĩ về nàng tiểu thư ham chơi của hắn. Mấy hôm nay do tình huống đưa đẩy nên Ngô Trung không có thời gian để quan tâm quá nhiều, nay có thời gian để nghỉ ngơi nên hắn mới có thể tịnh tâm nhớ về Vô Thương Thành, nhớ bằng hữu và nhớ tiểu thư.

Đến cuối ngày, mọi việc diễn ra rất bình yên khi không có bất cứ kẻ địch nào xuất hiện nên Ngô Trung thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự không muốn những dân làng vô tội này vướng vào rắc rối của Lưu lão. Hắn dựa vào những lần chạm trán đây thì đối thủ mạnh nhất cao nhất chỉ khoảng Cửu Trùng Thiên mà thôi, hắn mặc dù có thể đánh lui nhưng nếu địch nhân muốn gây hại đến những người bên ngoài thì hắn không dám chắc có thể ngăn được.

Lưu lão sau đó bảo hắn có thể đi dạo quanh đây mà không cần lo cho lắng, Ngô Trung nghe vậy cũng không có lý do gì để từ chối sự tiện nghi này. Gần ngôi làng này có một con sông lớn chảy qua, nghe nói trước đây dân làng vốn sống nhờ nghề đánh bắt thuỷ sản và truyền thống đó kéo dài đến hiện này, mặc dù nghề này đã không còn là nghề chính của làng nữa. Hắn đến dòng sông để ngắm cảnh, con sông này phải nói là vô cùng rộng, dù hắn có dùng hết sức thì cũng không thể nhảy qua bờ bên kia được.

"Nghĩ lại thì có khi nào đích đến ở phía bên kia sông không ?". Ngô Trung đột nhiên nghĩ đến chuyện này, vì vốn chẳng có lý do gì để nghỉ chân tại đây, trừ khi Lưu lão muốn mượn một con thuyền để qua đó.

Đúng lúc này bụng hắn réo lên, nói thật thì từ sự kiện b·ị b·ắt cóc kia thì hắn vẫn chưa có bữa ăn tử tế nào, do đó hắn nhảy xuống sống tìm kiếm vài con cá để lót dạ. Khi vào môi trường nước thì Ngô Trung đã nhận ra bản thân đã quá ngây thơ, ngoài việc bản thân không còn toàn lực thì hắn đã gần như phế một cánh tay nên việc di chuyển dưới nước vô cùng khó khăn. Còn chưa kể các sinh vậy thuỷ sinh ở đây lại di chuyển vô cùng nhanh, Ngô Trung không biết cách di chuyển trong nước nên cho dù đến thời điểm không còn nín thở được nữa mà chưa bắt được con mồi nào. Ngô Trung nhanh chóng ngoi lên lấy một ngụm hơi để lặn tiếp, hắn không tin bản thân không bắt nổi một con cá, đột nhiên hắn nghe tiếng khóc thút thít.

"Hic hic"

Ngô Trung tò mò nhìn về phía phát ra âm thanh, ở đó có một cô nương đang ngồi ở bờ sông, do thiếu nữ đó ôm gối và úp mặt xuống nên hắn không nhìn rõ được nhan sắc của nàng. Từ chỗ hắn ngoi lên khỏi mặt nước thì có thể nhìn thấy nàng nhưng nàng có thể là do đang không có tâm trạng để quan sát xung quanh nên không nhận ra có người đang nhìn mình. Thiếu nữ này mặc dù không lộ mặt và mang một bộ phục trang như các dân làng khác, nhưng nàng lại có một đặc điểm mà hắn sẽ nhớ kỹ vì nàng có một mái tóc đỏ, đây không phải màu tóc dễ bắt gặp. Màu tóc của con người là do di chuyền hoặc do đột biến, một trong những yếu tố gây đột biến màu tóc chính là do con cái bị ảnh hưởng bởi công pháp của cha mẹ. Do đó tình huống con cái có vài đặc điểm khác cha mẹ như màu mắt hay màu tóc, dù kiểm tra huyết thống vẫn có quan hệ máu mủ đều không hề kỳ lạ.

"Dân làng mình gặp từ nãy giờ đều có tóc màu tối, chỉ có tỷ tỷ kia là có màu tóc nổi bật như vậy"

Mặc dù cảnh tượng một thiếu nữ khóc trước mặt luôn khiến nam nhân dao động, Ngô Trung cũng không ngoại lệ nhưng hắn không muốn quan tâm nhiều vì bản thân còn đang vướng bận vài thứ nên không rảnh để quan tâm người khác. Ngô Trung hít vào một hơi lớn và tiếp tục lặn xuống để kiếm miếng ăn. Một canh giờ trôi qua, cuối cùng Ngô Trung bắt được một con cá lớn để ăn no trong vài ngày, hắn tìm được một cành cây lớn gần đó và sử dụng Hoả Tuyệt để sấy khô quần áo rồi nướng cá. Sau khi ăn no thì hắn quyết định quay lại quầy của Lưu lão, trên đường đi hắn bắt đầu thấy dân làng đang chuẩn bị gì đó.

"Có vẻ lễ hội của làng sắp bắt đầu rồi"

Chương 55: Thiếu nữ bên bờ sông