Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 54: Đâm lao phải theo lao
Nhiễm độc kim loại chính là cơ thể bị trúng độc do tiếp xúc với một thứ kim loại độc hại trong thời gian dài, trong trường hợp của Ngô Trung thì chính là các đinh găm vào tay hắn. Nếu chỉ b·ị đ·âm thì sẽ không xảy ra tình trạng này, nhưng Ngô Trung lại không rút những chiếc đinh ra thật nhanh mà để nguyên vị trí, không chỉ máu thịt mà cả xương tuỷ đều tiếp xúc với thứ kim loại kia. Mặc dù gọi là trúng độc nhưng hầu như đều không gây c·hết người, chỉ cần loại bỏ nguồn kim loại tiếp xúc cơ thể và sử dụng các dược phẩm phù hợp thì sẽ ổn. Hiển nhiên sẽ luôn có những trường hợp ngoại lệ, và Ngô Trung xui xẻo lại rơi vào trường hợp này.
"Lúc ta băng bó cho ngươi thì v·ết t·hương trên tay ngươi vô cùng tệ, ngoài việc các cơ và da thịt bị xuyên thủng gây mất máu thì miệng v·ết t·hương còn có cả dấu vết của sự thối rửa. Ngươi không thấy lạ khi dù đã nghỉ ngơi và vứt bỏ những chiếc đinh kia đi nhưng không chỉ tay mà toàn cơ thể ngươi vẫn còn cảm thấy mệt mỏi đau nhức, khá chắc rằng lúc này ngươi đang có một cơn đau đầu kéo dài từ vài ngày trước. Nếu chỉ là nhiễm độc kim loại bình thường sẽ không thể có dấu hiệu này, từ đó ta dám khẳng định ngươi sẽ không qua khỏi nếu khó sống qua nửa tháng. Nếu ngươi không tin thì có thể tự cảm nhận dòng chảy Nguyên Khí trong cơ thể, xem có phải xảy ra tắc nghẽn ở vài bộ phận không". Lưu lão phân tích rồi đưa ra chuẩn đoán cho Ngô Trung.
Đúng như Lưu lão nói, Ngô Trung thử luân chuyển Nguyên Khí thì lập tức cảm thấy không còn sự thông suốt như trước đây, lúc này cứ như đang có gì đó đang chặn lại trong từng thớ thịt. Điều này khiến cho khả năng vận dụng Nguyên Khí của hắn bị giảm mạnh, cơ thể Cửu Trùng thiên nhưng lượng Nguyên Khí vận chuyển trong cơ thể chỉ ở mức Thất Trùng Thiên, sức mạnh của hắn đã bị giảm vài phần. Lúc vừa tỉnh dậy thì Ngô Trung không phát hiện ra sự dị thường, nhưng khi nghe lời lão nhân trước mặt kiểm tra cơ thể thì hắn phát hiện phần tay trái lại bị co cứng bất thường. Với cánh tay trái như vậy thì lúc này Ngô Trung coi như phế mất một bên, võ học công kích của hắn tập trung vào hai nắm đấm nên thực lực hắn tiếp tục giảm thêm.
"Chỉ vài chiếc đinh thôi mà cũng gây c·hết người sao". Ngô Trung hoang mang, không ngờ bản thân lại rơi vào tình cảnh đối diện với c·ái c·hết sớm như vậy.
"Ngươi đúng là kiến thức hạn hẹp, đừng coi thường chiếc đinh kia, chỉ bàn về sự cứng rắn thôi thì dù võ giả Tam Thập Trùng Thiên cũng đừng mong làm hỏng. Còn phải nói đến việc ngươi đã b·ị đ·âm trong bao lâu, mặc dù theo lý mà nói thì không nên rút hung khí ra để tránh bị mất máu, nhưng ngươi lại chúng cắm vào người quá lâu nên mới dẫn đến tình trạng này". Lưu lão lý giải nghi vấn.
Nếu Ngô Trung sau khi thoát khỏi phòng giam và lập tức rút ra băng bó v·ết t·hương thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng với tình huống lúc bấy giờ thì hắn lại không có lựa chọn khác. Ngô Trung không có kiến thức y học để rút đinh một cách an toàn, không còn đủ sức lực để cố gắng gỡ bỏ, không đủ thời gian để hắn hồi sức vì lúc ấy chỉ cần hắn chậm một chút thôi là đủ để c·hôn v·ùi trong đất đá.
"Tiền bối có cách nào để chữa trị không ?". Ngô Trung tin tưởng lão nhân trước mặt, cầu khẩn một hi vọng.
"Vừa hay ta có một phương thuốc có thể chữa được căn bệnh này, chỉ có điều nó hơi tốn kém một chút". Lưu lão vuốt râu và chậm rãi trả lời câu hỏi. Ngô Trung đương nhiên xem ra đối phương không tình nguyện chữa trị không công mà cần hắn phải trả một cái giá.
"Xin tiền bối cứ nói, vãn bối có một khoản tiết kiệm nhỏ ở Vô Thương Thành. Chỉ cần được chữa khỏi thì tiền bối hãy cùng ta về đó, đảm bảo ta sẽ đưa ra một cái giá khiến ngài hài lòng". Ngô Trung cắn răng nói, tất cả những tài sản của hắn đều đặt ở Trần Gia, chỉ cần về đó thì hắn có thể xuất ra gần 1000 kim tệ để mua đơn thuốc, nếu còn không đủ thì hắn có thể mượn thêm bằng hữu hay thậm chí mặt dày mượn Trần Thanh Sam.
"Tiền trao cháo múc. Ta không rảnh để đến thành của ngươi để đòi nợ, ngươi muốn cái thân già này theo ngươi đi một quãng đường xa như vậy à". Lưu lão hừ lạnh.
"Vãn bối có nhặt được một cuốn công pháp, tiền bối ...". Ngô Trung chưa nói hết câu đã bị ngắt lời. Lúc này trên thân hắn chỉ có hai thức có giá trị, một là cuốn công pháp hắn lượm được và đôi giày Trần Thanh Sơn tặng, và hiển nhiên hắn không bán đôi giày rồi.
"Ta không phải võ giả nên không cần công pháp". Lão nổi lên ánh mắt coi thường.
"Không biết tiền bối muốn vãn bối làm việc gì, nói yêu cầu đó không quá phận thì vãn bối nguyện dốc hết sức". Ngô Trung thở dài. Tiền không muốn, công pháp thậm chí còn chê thì rõ ràng đối phương đang nhắm vào bản thân hắn.
"Ha ha ha, rất tinh ý. Chúng ta hãy làm một cuộc giao dịch, ngươi cần hộ tống cho bọn ta đến một nơi và đổi lại ta sẽ chữa trị cho ngươi khi đã đến đích. Ngươi nên suy nghĩ kỹ, phương thuốc chữa trị này không phải là phổ biến nên dù ngươi có tìm tất cả y quán quanh đây cũng đừng mơ có được". Lưu lão cười lớn, chưa cần mở lời thì thiếu niên đã nhận ra ý đồ của gã. Lão cuối cùng cũng nói ra mục đích của bản thân cho Ngô Trung.
"Không biết địa phương mà tiền bối muốn đến là ở đâu". Nếu chỉ là hộ tống thì sẽ không có gì nguy hiểm, hắn là hộ vệ nên hộ tống cũng coi như nghề của hắn. Yêu cầu này Ngô Trung có thể chấp nhận được.
"Ta không thể nói chi tiết, chỉ có thể nói là nếu đi bộ thì chắc cỡ một tháng đi đường". Lão nhân lắc đầu hàm ý không thể để lộ ra thông tin, chỉ có thể nói mơ hồ cho Ngô Trung biết.
"Tiền bối vừa nói ta chỉ còn nửa tháng mà, thế thì khác nào ta sẽ c·hết giữa đường". Ngô Trung cảm thấy khó hiểu. Đối phương vừa nói chỉ chữa cho hắn khi đến nơi, như vậy thì hắn sẽ c·hết vô ích à.
"Yên tâm, ta có cách áp chế để kéo dài thời gian một tháng nên ngươi khỏi lo". Lão nhẹ nhàng nói, đương nhiên khi nói ra được đề nghị thì cũng đã có sẵn biện pháp để kéo dài sự sống.
"Xem ra vãn bối không còn cách nào khác. Trước tiên tiền bối cho vãn bối xin lại những chiếc đinh". Ngô Trung thở dài chấp nhận. Chợt hắn muốn lấy lại những chiếc đinh, đây là vật phẩm có thể chịu được công kích của võ giả Tam Thập Trùng Thiên thì bán ra có thể được ít tiền để bù lại những gì đã mất.
"Mặc dù không biết ngươi định làm gì nhưng nhớ cẩn thận một chút". Lão sau khi gỡ đinh ra khỏi tay Ngô Trung thì đã cất lại mà không vứt đi, cơ bản là để không ai vô tình đạp phải và không để kẻ xấu có được. Thấy thiếu niên trước vậy xin lại thì lão cũng không có lý do để từ chối.
Lão lấy từ trong túi áo một cái bọc vải và ném về phía Ngô Trung, hắn bắt được bọc vải đó thì mở ra và có tất cả 5 chiếc đinh trong đó.
"Tốt, giờ ngươi nên bắt đầu vai trò của mình là vừa". Lão khi thấy Ngô Trung cất bọc vải đó vào người thì lên tiếng nhắc nhở.
"Hả". Ngô Trung chưa hiểu được chuyện gì thì biến cố xuất hiện.
Xoảng
Tiếng kinh vỡ phát ra từ bên cửa sổ, một mũi tên từ phía âm thanh xuất hiện và lao thẳng vào Lưu lão.
'Thất Trùng Thiên, Phong Tuyệt - Phong Ảnh Bộ'
Ngô Trung luân chuyển Nguyên Khí để bắt lấy mũi tên, việc này không quá khó khăn nhưng lại khiến hắn trầm mặc.
"Tiền bối, hình như ngài chưa nói hết nội tình đằng sau". Ngô Trung nhìn đối phương và nắm chặt mũi tên trong tay.
Lực công phá của mũi tên này mặc dù có dấu hiệu của Nguyên Khí nhưng không mạnh, hắn có thể dễ dàng bắt được nhưng điều hắn quan tâm không phải là lực công phá mà là độ chính xác. Phải biết bên ngoài đang có một cơn mưa lớn và sấm sét ầm ĩ, khi mũi tên bắn ra thì sẽ bị những hạt mưa làm chệch đi hướng bắn và cú v·a c·hạm với cửa kính đáng lý phải khiến nó không thể trúng đích. Nhưng mũi tên vẫn nhắm trúng vào trán của lão nhân, kẻ địch có thể không mạnh nhưng trình độ tiễn thuật thật sự đáng sợ.
"Vấn đề cá nhân, không tiện nói. Nào nào, mưa cũng sắp tạnh rồi. Chúng ta sửa soạn chuẩn bị lên đường thôi". Lưu lão bỏ ngoài tai câu hỏi của Ngô Trung, cư xử bình tĩnh như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.
" Lão cáo già". Ngô Trung chửi thầm, nếu đã đâm lao thì đành phải theo lao.