Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 57: Đã chờ sẵn
Khi những người kia đã đi xa thì Ngô Trung giải trừ Ám Tuyệt, đại khái thì nắm bắt được những điều cơ bản nhất nên hắn rời khỏi ngọn cây. Ngô Trung hiện tại cảm thấy rất khó chịu vì bên trong hắn đang có rất nhiều cảm xúc, hắn bực mình vì sự ngu xuẩn của dân làng, hắn tức giận vì những kẻ lợi dụng sự thiếu kiến thức để thao túng đám đông, hắn đau lòng cho số phận nghiệt ngã của cô nàng tóc đỏ kia,... Hắn thật sự muốn làm gì đó để giúp đỡ, nhưng không thể cứ lao đầu vào mà phải suy nghĩ một cách kỹ càng. Ngô Trung trờ về nơi của Lưu lão và vị cô nương, bây giờ nơi vốn là quầy chữa bệnh đã thành hai chiếc lều để nghỉ ngơi.
"Lưu lão, ông đã biết mọi thứ từ đầu ?". Ngô Trung tiếp cận lão nhân để hỏi, trước khi đi lão đã nói một câu khiến hắn khó hiểu, bây giờ hắn đã biết tại sao lão lại nói vậy.
"Một vài bệnh nhân tán ngẫu với nhau và ta nghe được". Lưu lão nghe câu hỏi của Ngô Trung thì lập tức hiểu thiếu niên trước mặt đã nhận ra hiện trạng của ngôi làng này. Bản thân lão đã từng đến đây vài lần trong quá khứ nhưng không ngờ hôm nay lại diễn ra một sự oái oăm như thế này.
"Không lẽ chúng ta cứ để một n·gười c·hết vô nghĩa sao ? Làm gì có chuyện mái tóc mang lại lời nguyền, đó chỉ là vấn đề di truyền mà. Lưu lão, ông lớn tuổi nên có thể họ sẽ nghe, biết đâu...". Ngô Trung đưa ra ý kiến, hắn quá trẻ nên chắc chắn dân làng sẽ không tin, nhưng với một người như Lưu lão thì có thể. Nhưng chưa nói hết câu thì đã bị dối phương ngắt lời.
"Vớ vẩn, lời nói của một người ngoài như ta làm gì có trọng lượng để bọn họ nghe theo. Trừ khi do chính người của dâng làng hoặc là một người mà cả làng đều kính nể thì không ai có thể can thiệp vào. Nhớ kỹ dân làng ở đây không được tiếp cận nền tảng tri thức vững vàng như ngươi. Mà ngươi muốn làm gì, làm anh hùng cứu mỹ nhân và chống lại các võ giả ở đây à ? Mặc dù số lượng võ giả ở đây ít nhưng hầu hết đều mạnh hơn ngươi bây giờ. Để ra nhắc ngươi biết rằng ngày mai phải lập tức khởi hành, nếu ngươi làm loạn thì có nguy cơ chúng ta sẽ bị cả làng đuổi đánh và làm trễ hành trình, coi chừng ngươi c·hết giữa đường lúc nào không hay". Lão nhân lớn tiếng trách mắng một tràng dài, lão mặc dù chướng mắt với sự mê tín của dân làng và sự phản tri thức nhưng lão lại có kế hoạch khác nên không tiện can thiệp.
Những lời nói của lão nhân khiến cho Ngô Trung nhận ra tình hình và trở nên trầm mặc, vấn đề tư tưởng không thể xoay chuyển chỉ trong một sớm một chiều, vũ lực cũng không phù hợp trong câu chuyện này, chỉ có thể tìm cách khác.
"Lưu lão, ông có vô tình nghe được nghe được cuộc hiến tế sẽ kết thúc khi nào không ?". Ngô Trung hình như vừa nghĩ ra được gì đó, lập tức hỏi ngay.
"Theo tục lệ thì lễ hội chỉ kết thúc khi nào mặt trời ló dạng, trong khoảng thời gian đó thì tiểu nữ tóc đỏ kia sẽ phải liên tục cất tiếng hát không ngừng nghỉ. Mà ngươi hỏi làm gì ? Không lẽ ngươi không nghe rõ sao, không được làm loạn vì sáng mai chúng ta phải khởi hành rồi". Lão cảm thấy một thông tin này không quan trọng nên đã nói thẳng, sau đó liền nhấn mạnh lại rằng không được làm loạn gây chậm trễ hành trình.
"Lão cứ yên tâm, ta không làm gì đâu". Ngô Trung nói xong lời này lập tức rời đi.
Ngô Trung dùng Phong Tuyệt chạy đến vị trí ngọn cây mà hắn leo lên lúc nãy, khi đến nơi thì hắn chuyển hướng, phương hướng hắn đến chính là hướng mà nhóm thiếu niên kia đã rời đi. Ngô Trung biết rằng hắn không thể thành công nếu chỉ hành động một mình, những người kia có vẻ là bằng hữu của nữ tử tóc đỏ nên có thể hợp tác, không mất bao lâu thì Ngô Trung đã tìm thấy họ đang ở một mảnh đất trống.
"Xin chào". Những người đó vẫn chưa nhận ra sự xuất hiện của Ngô Trung nên hắn đành phải lên tiếng trước.
...
Thời gian cứ thế trôi qua, mặt trăng đã lặn và những tia sáng đầu tiên của ngày mới đã xuất hiện. Giọng ca mệt mỏi khi phải cất tiếng hát trong nhiều giờ liền đến hiện tại đã vụt tắt, và đây chính là thời điểm lễ hội kết thúc, cũng chính là lúc sự hiến tế bắt đầu. Cô gái trẻ đã chấp nhận số phận đứng tại chỗ chờ đợi bị xử lý, hai người tiến đến đeo xiềng xích vào tay chân nàng, và những xiềng xích này được nối với một quả cầu kim loại nặng nề.
Bọn họ với khởi nguồn từ mưu sinh ở vùng nước thì khả năng bơi lội là điều hiển nhiên ở bất cứ đứa trẻ nào ở đây, do đó mà cần những xiềng xích và kim loại này để đề phòng nàng giả vờ nhảy xuống và bơi đi nơi khác. Cái c·hết của nàng phải xảy ra để hoá giải tai ương, ít nhất là theo những lời dối trá mà dân làng đang tin theo. Họ đưa cô gái gái về phía bên bờ sống, do những quả cầu này quá nặng với cô gái trẻ nên sẽ có hai gã trai tráng nhấc lên đi theo.
"Ngươi có di ngôn gì không". Một lão nhân đứng phía sau hỏi một cách lạnh lùng.
"Hi vọng các ngươi giữ lời hứa, thả tự do cho cha ta và không gây tổn thương gì cho ông ấy". Nữ tử tóc đỏ trả lời với giọng nói khàn do phải hát liên tục.
"Ta lấy danh dự ra đảm bảo". Lão thể hiện ra thái độ chấp nhận.
Cô gái nghe vậy liền cảm thấy nhẹ nhõm, nàng lấy hết cam đảm cuối cùng bước từng bước một gần dòng chảy và nhảy xuống, hai gã đang nâng những quả cầu cũng thả chúng xuống nước.
Ào
Một âm thanh lớn do một vật rơi xuống nước gây ra, lão nhân tiến đề bờ sông quan sát những biến động còn lại. Lúc này mặt nước vẫn còn sóng do dư chấn còn lại của cú rơi và nhưng bong bóng khí nổi lên. Trong thời gian vài nhịp thở, đã không còn bất cứ động tỉnh gì nữa, không còn những làn sóng hay bất cứ bọt khí, nữ tử ấy chính thức được xác nhận đ·ã c·hết.
Dân làng cảm thấy bi ai cho số phận của thiếu nữ nhưng lại không có ai dám nói gì, chỉ đành lặng lẽ ra về. Lão nhân tiến đến nói với người theo phe của lão, đưa ra một mệnh lệnh.
"Đến phòng giam và g·iết c·hết tên kia. Sau đó nói với dân chúng rằng vì cựu trưởng làng không chịu nổi c·ái c·hết của con gái nên đã t·ự s·át"
Thuộc hạ của lão chấp tay tuân lệnh, nhanh chóng chạy đến phòng giam.
Lão nhân này chính là kẻ đứng đằng sau thao túng dân làng, đưa ra những lời nói dối để điều hướng dư luận và từng bước một trở thành trưởng làng. Trở ngại lớn nhất chính là cựu trưởng làng quá mạnh mẽ và rất được lòng người nên không thể dùng vũ lực để lật đổ, nhưng may mắn lại có một dị tượng đáng sợ xảy ra là khu rừng rậm đã hoá thành hoang mạc, từ đó lão nghĩ ra được cách để quang minh chính đại lật đổ trưởng làng và trở thành người hùng khi diệt trừ kẻ mang lại tai hoạ.
Lão còn cẩn thận hơn khi ra lệnh cho thuộc hạ giá·m s·át những võ giả của làng, vì chỉ có võ giả mới có thể phá huỷ những xiềng xích và cứu nữ tử kia. Khi c·ái c·hết con gái đến tai thì cựu trưởng làng sẽ rơi vào cuồng nộ và mất lý trí, khi đó g·iết hắn sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Lão sẽ không tài nào ngờ được rằng, những người lãng khách mới đến làng chưa đến một ngày lại có một kẻ nổi lên lòng chính nghĩa và chướng mắt trước sự thao túng ngu dân, càng không thể ngờ rằng khi thiếu nữ nhảy xuống nước thì kẻ đó đã ở dưới chờ sẵn.
Ngô Trung không thể đứng chờ ở trên bờ, nếu hắn nhảy xuống cùng thời điểm cô gái kia rơi xuống thì sẽ tạo ra động tĩnh và gây chú ý, nếu đứng xa một chút thì hắn chưa chắc có thể bơi nhanh đến cứu kịp. Do đó hắn khi thấy mặt trời gần ló dạng thì hắn đã lặn xuống trước từ đầu, với thực lực của hắn hiện tại thì nhịn thở trong gần một canh giờ không quá khó. Nhưng do hắn luôn ở dưới nước nên không thể biết được chính xác địa điểm thực hiện hiến tế là ở đâu, ngay thời điểm nghe được tiếng v·a c·hạm ở mặt nước thì Ngô Trung lập tức vận hết sức bơi đến.
Mặc dù có lực cản của nước nhưng hai quả cầu kia quá nặng nên đã nhanh chóng kéo nàng tiếp cận đáy sông, Ngô Trung do phải bơi bằng một tay và không quá quen thuộc môi trường nước nên phải cố gắng lắm mới đến được chỗ nàng. Nếu còn hai tay thì việc kéo đứt những sợi xích ở tay chân của nữ tử sẽ rất dễ dàng, nhưng hiện chỉ còn một tay thì đành phải sử dụng Hoả Tuyệt. Ở dưới nước mà muốn sử dụng lửa thì thật vô lý, nhưng Ngô Trung không cần lửa, hắn cần bàn tay hắn đủ sức nóng để làn mềm mắt xích và bóp nát nó.
Quá trình này dẫn đến việc có rất nhiều bọc khí được tạo, cũng chính là những bọc khí mà lão nhân đứng ở trên nhìn thấy, may rằng lão đó đã nghĩ bọc khí này là những ngụm khí cuối cùng của thiếu nữ nên không quá để tâm. Khi đã cứu nàng khỏi những quả cầu kia thì nhanh chóng đưa nàng về bờ, hiển nhiên phải là một nơi cách xa làng một chút.