Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 58: Việc nên làm

Chương 58: Việc nên làm


Tăng Tuệ Mẫn, người con gái của trường làng với mái tóc đỏ thắm, luôn sống trong sự dị nghị bởi sự khác biệt về ngoại hình của mình. Nàng đã từng hỏi cha tại sao mái tóc của mình không hề giống ai, thậm chí không giống cả cha nàng. Câu trả lời duy nhất nàng nhận được là 'con thừa hưởng những gì đẹp nhất của người mẹ quá cố, từ đôi mắt đến mái tóc này'. Nhờ những câu nói ấy mà nàng mới yêu mái tóc của mình hơn vì đây chính là những gì nàng có từ mẹ, từ khi nhận thức được thế giới thì người thân duy nhất của nàng là cha, vì vậy mà nàng không biết mẹ mình trong như thế nào.

Từ đó nàng tự tin khoe sự sặc sỡ ấy mặc kệ hết sự dị nghị của mọi người, cho đến một ngày sự dị nghị đã trở thành một niềm tin cực đoan, tin rằng sắc đỏ tượng trưng cho máu và chỉ mang lại tai ương. Vào thời điểm ấy thì cuộc sống của nàng đã bị đảo lộn, những người trước đây vốn còn cười đùa thì bây giờ đã xa lánh, thậm chí có kẻ còn ném đá gây tổn thương nàng. Cho dù cha của Tuệ Mẫn đã đứng ra nhưng lại bị rất nhiều võ giả vây quanh và trấn áp, và những gì chờ đợi nàng lúc này chính là dùng c·ái c·hết để đối lấy an toàn cho dân làng và người cha.

Khi nàng chìm vào làn nước chảy, trước mắt Tăng Tuệ Mẫn chỉ còn chút ánh sáng lẻ loi từ mặt nước và ngoài ra chỉ còn là một màu đen của đáy biển, và đôi mắt của nàng dần khép lại. Chỉ là trước khi chìm hoàn toàn vào bóng tối, thứ cuối cùng nàng nhìn thấy chính là một thân ảnh mờ ảo tiến về phía mình, sau đó nàng đánh mất nhận thức.

Sau đó không lâu thì Tuệ Mẫn đã tỉnh dậy, nàng kho khan vài hơi vì vẫn còn nước trong phổi. Khi đã lấy lại bình tĩnh thì nàng ngước lên nhìn xung quanh thì thấy một bóng bẩn thỉu nhưng đầy quen thuộc, cha của nàng.

"Cha". Tăng Tuệ Mẫn không đời nào nhìn nhầm, nàng oà khóc và lao vào ôm chằm lấy người đàn ông trước mặt.

"Mẫn nhi". Người kia cũng ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng nâng niu.

"Rõ ràng con c·hết rồi mà, sao lại ở đây. Không lẽ cha cũng..." Nàng ngước lên nhìn với đôi mắt còn ướt đẫm. Nàng không hiểu được tình huống hiện tại là như thế nào. Vì theo lý mà nói nàng đã phải c·hết ở dưới đáy sông rồi, nếu cha nàng cũng ở đây thì đồng nghĩa với việc ông cũng đ·ã c·hết.

"Nha đầu ngốc, chúng ta đều còn sống. Một quý nhân đã giúp đỡ gia đình ta". Người trung niên phủ nhận và xoa đầu con gái, vừa giải thích vừa chỉ ra sau lưng.

"Quý nhân ?". Tuệ Mẫn gạt đi nước mắt, hoá ra có một cao nhân đã cứu giúp gia đình nàng. Nàng nhìn về phía ngón tay của cha thì đúng là có một người đang ở trên ngọn cây phía sau.

"Tiểu nữ Tăng Tuệ Mẫn, xin đa tạ ơn cứu mạng của đại nhân". Nàng đứng lên và tiến lại gần nơi đó, mặt dù không nhìn rõ hình thù nhưng chắc chắn có người trên đó nên nàng dõng dạc lên tiếng tạ ơn.

"Tỷ tỷ không cần làm vậy đâu, chỉ là việc nên làm thôi". Thân ảnh từ trên ngọn cây nhảy xuống đất và lộ ra ngoại hình của một thiếu niên.

"Một đứa nhóc ?". Tuệ Mẫn giật mình nên buộc miệng nói. Nàng vốn tưởng đối phương sẽ là một người trưởng thành, nào ngờ là một tiểu tử còn nhỏ hơn cả nàng.

"Không được thất lễ". Cha nàng nghe được câu vừa rồi của con gái thì lập tức trách mắng, cho dù đối phương là nhỏ tuổi thật nhưng vẫn là ân nhân, không thể cư xử như vậy được.

Ngô Trung cười mỉm không quá để tâm đến câu nói vừa rồi, hắn cảm thất rất hài lòng về kết quả của hành động này. Lúc còn ở chỗ của Lưu lão thì hắn đã nghĩ ra một cách để giải quyết vấn đề này, không cần phải thay đổi tư tưởng của dân làng, chỉ cần cứu sống thiếu nữ kia chứ không cần chiến đấu mà thôi. Đó là lý do hắn hỏi về thời gian cuộc hiến tế bắt đầu, khi nắm bắt được thời gian còn lại thì Ngô Trung lập tức tìm kiếm nhóm thiếu niên kia để hỏi về nơi giam giữ cựu trưởng làng. Tuệ Mẫn vì cha mà chọn hi sinh thì cho thấy chỉ cứu nàng là không đủ mà cần cứu cả người cha, do đó khi biết được địa điểm phòng giam thì Ngô Trung dùng Phong Tuyệt nhanh chóng chạy đến.

Mặc dù ở đây có vài võ giả canh giữ nhưng với Phong Tuyệt và Ám Tuyệt khiến Ngô Trung lẻn vào dễ dàng, hắn không muốn đánh động đến những kẻ khác và khơi mào cuộc chiến nên đành phải lén lút. Hắn quan sát và tìm kiếm kẻ đang giữ chìa khoá ở hông thì lén tiếp cận đ·ánh b·ất t·ỉnh kẻ đó, may thay ở đây chỉ giam giữ một người nên Ngô Trung nhanh chóng xác định mục tiêu cần cứu là ai. Vào dễ thì ra cũng dễ, Ngô Trung mang người trung niên thoát khỏi phòng giam và rời làng, hai người đến một nơi khá xa để thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của những kẻ cầm đầu hiện tại của làng. Đến lúc này, thời gian không còn nhiều nữa nên hắn nhảy xuống dòng sống và chờ sẵn, mọi chuyện tiếp theo thì không cần kể lại nữa.

Hai cha con rối rít tạ ơn Ngô Trung, nói chuyện một hồi thì chia tay nhau vì trời đã sáng, hắn thì cần quay lại với Lưu lão còn cha con họ sẽ chuyển đến nơi khác để sinh sống.

"Giá mà vị tiểu đệ này lớn hơn một chút, điển trai hơn một chút thì tốt biết mấy". Tăng Tuệ Mẫn liếc nhìn bóng lưng, nói thật hành động của Ngô Trung đã khiến trái tim của người thiếu nữ rung động. Nếu Ngô Trung ở độ tuổi đôi mươi như nàng và có vài phần phong thái của Trần Thanh Sơn thì sợ rằng Tăng Tuệ Mẫn đã yêu hắn, thậm chí có thể thuyết phục cha đi theo hắn. Nhưng cuối cùng cái nếu ấy không hề xảy ra, cha con họ đã lên kế hoạch khác.

"Tuệ Mẫn, đến lúc này thì ta đành phải nói thật. Mẹ con vẫn còn sống". Người cha nắm lấy tay nàng và nói một câu chấn động.

...

Ngô Trung quay lại làng, tại nơi vốn có hai cái lều giờ đã được dọn dẹp sạch sẽ, chờ đợi hắn lúc này là hai người Lưu lão và một đống hàng lý.

"Ngươi giải quyết xong rồi à ?". Lưu lão vừa thấy Ngô Trung trở về thì nhận ra tối qua hắn đã làm gì.

"Làm sao ông biết". Ngô Trung giật mình, không lẽ Lưu lão theo dõi hắn từ đêm qua.

"Nhìn cái mặt hớn hở của ngươi là nhận ra ngay". Lưu lão hừ lạnh trả lời, nếu so với sắc thái của tối qua thì bây giờ Ngô Trung đang có một tâm trạng rất tốt. Lão chỉ cần suy nghĩ một chút là đoán ra được.

Ngô Trung chỉ cười chứ không kể lại chi tiết, hắn xách hành lý lên và theo Lưu lão đi về nơi thuê thuyền. Ở làng này có một lão lái đò chuyên làm việc vận chuyển và đưa đón giữa hai bên bờ sông, Lưu lão thương lượng một chút thì đã đi đến giao dịch, lão và nữ tử đi lên đò nhưng đến phiên Ngô Trung sau khi đặt hành lý lên đò thì bị lão lái đò đuổi xuống.

"Chỉ đủ tiền cho hai người". Lão lái đò lạnh lùng nói.

Ngô Trung nghe vậy liền nhìn về lão nhân đang ở trên thuyền, không lẽ đối phương không bỏ ra nổi khoản tiền cho một người nữa sao.

"Ngươi là võ giả mà, coi như luyện tập đi. Ông cháu ta đều chỉ là người thường nên được ưu tiên hơn chứ ". Lưu lão biết ánh nhìn oán trách của Ngô trung đang nhìn mình thì lười biếng trả lời.

"Bình tĩnh, không được nổi cáu. Lão còn phải chữa cho tay mình nữa". Ngô Trung vừa tự nhủ vừa hít một hơi thật sâu và chậm rãi thở ra. Bây giờ hắn đang ở chiếu dưới nên không có quyền đưa ra yêu cầu, chỉ đành cắn răng làm theo.

"Tiền bối, ta không lên đò nhưng có thể lội dưới nước và bám vào để đi theo không". Ngô Trung quay sang hỏi người lái đò, tuỳ theo câu trả lời thì Ngô Trung sẽ quyết định cách xử lý.

"Miễn không lên đò thì tiểu tử nhà ngươi muốn làm gì thì làm". Đối phương lạnh nhạt đáp.

Chẳng còn cách nào khác, con đò rời bến để đi về phía bên kia sông, đằng sau con đò có một thiếu niên đang bám chặt vào. Đi được một lúc thì lại có biến cố xảy ra.

"Ặc"

Ngô Trung đang bơi theo con đò thì đột nhiên có gì đó nắm tay chân hắn vào kéo xuống dưới nước, tình hình xảy ra quá đột ngột nên hắn không kịp phòng bị và giữ hơi.

Ngô Trung quan sát tình hình xung quanh, có hai kẻ đang giữ lấy chân hắn và có một kẻ khác đang tung ra đòn đánh. Ngô dùng tay chặn cú đấm lại và ném đối phương đi nơi khác, sau đó hắn lao xuống t·ấn c·ông hai kẻ đang cầm chân hắn. Hai kẻ này không mạnh lắm nên đã b·ị đ·ánh văng, nhân cơ hội này Ngô Trung ngoi lên để lấy chút không khí.

Ngay khi Ngô Trung vừa kịp hít được một hơi thật sâu thì hắn lại bị kéo chân, lực cản của nước khiến lực công kích từ đòn đánh của Ngô Trung bị giảm đi khá nhiều, do đó là trừ việc b·ị đ·ánh văng ra thì chẳng có bao nhiêu tổn thất. Trong khi chưa nghĩ ra được cách giải quyết thì Ngô Trung đã thấy một thứ, một thứ có thể sử dụng làm võ khí tạm thời mà đánh bại địch nhân, vì vậy mà hắn lập tức đánh văng hai kẻ kia và bơi đến đó. Bọn chúng nhận ra Ngô Trung đang có một hành động lạ thường khi không bơi lên mà lại bơi xuống, tuy rằng không hiểu tại sao nhưng vẫn ra tay ngăn cản. Kẻ đầu tiên bị Ngô Trung đánh văng đi chỗ khác đã quay lại, bây giờ hắn đã bị bao vây bởi ba kẻ địch trong môi trường bất lợi.

Hai bên giao chiến một hồi thì bất phân thắng bại, dựa vào khí tức thì có thể Ngô Trung mạnh hơn nhưng lại không thể sử dụng Nhị Tuyệt

và cánh tay trái, đối phương mặc dù yếu hơn một chút nhưng sự phối hợp ăn ý đã không rơi vào thể hạ phong. Sau đó, ba kẻ kia cộng hưởng công kích để đánh một đòn mạnh nhất vào Ngô Trung, đánh hắn xuống dưới tận đáy sông.

..

"Khách nhân, tiểu tử kia đã không còn thấy đâu, có cần ta quay lại tìm kiếm không". Con đò đã cập bờ nhưng lão lái đò nhận ra Ngô Trung không còn theo phía sau nữa, lão quay qua hỏi hai người kia.

"Không cần phiền toái vậy đâu". Lưu lão tỏ vẻ không quan tâm, lão đang mang hành lý xuống đò và đặt dưới đất.

Đúng lúc này, một thân ảnh chậm rãi ngoi lên khỏi mặt nước, đó chính là Ngô Trung, có vẻ hắn đã thắng cuộc chiến ở dưới nước. Trừ việc cơ thể ướt đẫm thì trên tay hắn đang nắm một sợi xích dài, đây chính sợi chính từ quả cầu kim loại được dùng để nhấn chìm Tuệ Mẫn. Vào thời điểm b·ị đ·ánh xuống đáy sông đúng như dự định, Ngô Trung đã cố ý rơi xuống vị trí của hai quả cầu và sử dụng những sợi xích còn lại để làm võ khí. Hắn vốn không biết dùng xích làm võ khí nhưng từng quan sát Liễu Cầm sử dụng roi nên thử bắt chước lại, mặc dù vẫn rất cồng kềnh nhưng với phạm vi t·ấn c·ông dài hơn đã giúp hắn đánh bại ba kẻ kia.

"Nào nào, nhanh cái chân lên, chúng ta không có nhiều thời gian đâu". Lưu lão chỉ tay về đống hành lý ở dưới đất và hối thúc Ngô Trung.

"Phải bình tĩnh, không được nổi cáu". Ngô Trung đọc đi đọc lại một câu này trong đầu, hắn hít một hơi thật sâu và thở ra chậm rãi để cố gắng giữ bình tĩnh. Hắn cúi xuống mang hành lý lên lưng và tiếp tục khởi hành.

Chương 58: Việc nên làm