Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 65: Trú mưa
Mây đen kéo đến, sấm sét rền vang, những hạt mưa bắt đầu rơi xuống.
Có một tửu quán ở ngã ba đường trong rừng, nơi này là điểm dừng chân cho các lữ khách từ nơi khác. Ba đường mòn dẫn đến lần lượt là một thị trấn, một toà thành và một ngọn núi.
"Lại một ngày ế khách rồi". Người nữ bồi bàn của tửu quán ngáp một hơi dài.
Nơi này vốn phải rất đông khách vì là nơi giao nhau của nhiều tuyến đường, có thương nhân, có lãng khách và những người quen lâu năm đến nhậu nhẹt. Nhưng trong vòng một tháng gần đây số lượng khách của quán đang giảm dần. Lý do cho sự thay đổi này là do có một con hổ không biết từ đâu ra hoành hành trong rừng, đe doạ đến những người đi ngang qua.
"Không ngờ trong rừng cũng có một tửu quán".
"Cuối cùng cũng tìm được nơi trú mưa. Tiểu tử, nhanh chân lên không thì hành lý ướt hết"
Nữ bồi bàn nghe thấy tiếng trò chuyện ở bên ngoài thì đứng bật đậy với vẻ mặt hớn hở, những vị khách đầu tiên trong ba ngày nay. Nhóm khách bước vào có ba người gồm một già và hai trẻ. Đánh giá sơ bộ thì không phải thương nhân và dân từ làng, có thể là khách từ nơi khác đến.
Ba người này chính là nhóm người Lưu lão. Họ đến một bàn trống và gọi món.
"Cháu gái, cho lão bốn cái bánh bao". Lưu lão chọn món rẻ nhất của quán.
"Và một con gà quay". Khi Lưu lão vừa dứt lời, Ngô Trung chèn thêm một món khác.
Nàng bồi bàn ghi lại rồi xuống bếp, cả sảnh chỉ còn lại ba người.
"Tiểu tử, ngươi ỷ có tiền là lên mặt à. Nếu có lương tâm thì cho ông cháu ta ăn chung con gà đi". Lão Lưu cười bỉ ổi, mong muốn cùng được thưởng thích món gà quay.
Trong thời gian qua, lão biết Ngô Trung đã kiếm được một khoản tiền không nhỏ. Vì thế mà từ lúc rời Lộ Tư Thành thì đứa trẻ này luôn tự ăn uống tự trả tiền riêng.
"Hành lý thì một mình ta vác. Đánh kẻ thù thì một mình ta đánh. Cơm nước thì tự lo, chỗ ăn chỗ ngủ thì ở chuồng ngựa. Giờ ông còn muốn ăn ké của ta ? NẰM MƠ ĐI, LÃO GIÀ VÔ LIÊM SĨ!". Ngô Trung phát cáu, trả lời bức xúc.
Từ lúc bắt đầu đi chung với hai người này, hắn bị đối đãi thua cả hạ nhân. Rõ ràng đây là giao dịch thì hai bên phải đối xử nhau một cách bình đẳng chứ. Bỏ qua vấn đề không công bằng, Ngô Trung cần ăn một lượng thức ăn và dinh dưỡng bảo đảm để có sức lực tiếp tục hành trình.
Mặc dù nói rằng võ giả dưới Thập Trùng Thiên có thể sống sót trong 1-2 tháng mà không cần ăn uống, nhưng đó là trong điều kiện không vận động. Trong khi đó Ngô Trung đã phải lao lực trong suốt một tháng này. Do đó Ngô Trung mới ăn xa xỉ hơn những lúc bình thường khi còn ở Vô Thương Thành.
"Nào nào, đừng có để ý tiểu tiết. Cho ta xin cái đùi". Lão nhanh chóng đưa tay ra sau, ở đó có người bồi bàn đang mang dĩa gà ra.
Với động tác vô cùng dút khoát, Lưu lão lấy được cái đùa gà trên dĩa và đưa vào miệng ngay trước mặt Ngô Trung.
"Lão già thối tha!". Ngô Trung lao lên giành lại cái đùi gà.
Thiếu nữ bên cạnh làm thinh, như không quan tâm mọi việc đang xảy ra xung quanh.
...
"Mình nhớ sự náo nhiệt này quá". Nữ bồi bàn nhìn cảnh tranh cãi của nhóm Lưu lão thì phì cười.
Từ cái ngày mà con hổ kia làm loạn, những vị khách đến quán không những ngày càng ít đi mà còn mang đến một bầu không khí nặng nề. Bất cứ ai cũng chỉ biết ăn cho nhanh để còn lên đường với hi vọng tránh được con hổ đáng sợ ấy.
Trong lúc lơ đãng, có thêm một nhóm khách khác vào quán.
"Ồ, lại có thêm khách". Nữ bồi bàn chạy đến bàn của nhóm khách mới để lấy thực đơn.
"Cho 5 bình rượu ngon nhất, ba dĩa thịt luộc chấm mắm, hai dĩa cá kho tiêu, ...". Người có vẻ là trưởng nhóm lên tiếng gọi món.
Nhóm người này bao gồm bảy người, đều lã những nam thanh nữ tú. Bọn họ mang theo nhiều loại võ khí như kiếm, đao, cung, thương,... Có thể thấy rằng những người này đều là người tu luyện.
"Cô nương, chúng ta hỏi cô vài thứ được không?". Trong lúc thưởng thức bữa ăn, một thiếu nữ trong nhóm lên quay sang gọi nữ bồi bàn.
"Quý khách cứ hỏi". Nàng nhanh chóng chạy đến, nhẹ nhàng trả lời.
"Tửu quán này nằm ở nơi địa thế thuận lợi, giao giữa các sa lộ nên sẽ gặp rất nhiều người đi qua. Không biết cô có nghe được tin tức gì về con hổ gây hoạ gần đây không?". Người khách đưa ra một vấn đề quan trọng, khiến nữ bồi bàn nhất thời biến sắc.
"Thôi đừng nhắc đến con s·ú·c sinh đó nữa. Vì nó mà quán ngày càng ế ẩm, các đoàn thương nhân đã không lựa đường này để đi nữa. Còn chưa kể đến việc số n·gười c·hết đã lên đến chục người, dân trong thành còn đỡ chứ người trong làng chỉ sống trong lo sợ. Giá mà có ai đó ra tay diệt trừ để làm yên lòng dân". Nàng bồi bàn thở dài, trả lời ngao ngán.
Việc quán ế ẩm khiến nàng phiền muộn, nhưng điều làm nàng lo lắng là sự nguy hiểm của sính vật rừng rậm kia. Ban đầu chỉ là một số vật nuôi biến mất, sau đó thì có vài người biến mất. Vốn không ai nghĩ nhiều về việc này, có thể là bỏ xứ mà đi. Cho đến khi có một người may mắn phát hiên ra dấu vết rồi nhìn thấy một con hổ đang ăn thịt người. Từ đó thông tin này mới đến được tai của cộng động xung quanh.
"Cô không cần đợi lâu nữa đây". Một người khác trong nhóm nói không rõ ràng nhưng có thể hiểu.
"Vậy các vị sẽ giải quyết sinh vật kia hả ?". Nàng không trả lời mà hỏi lại một cách kinh ngạc.
"Mục đích của chúng ta khi đến đây là vậy. Nhưng tất cả những gì ta biết là con hổ đó chuyên ăn thịt người đi đường, những n·ạn n·hân hầu hết là người thường, có một vài người ở giai đoạn Luyện Thể. Từ đó có thể thấy rằng thực lực của sinh vật kia vẫn chưa đến cấp bậc yêu thú. Cô nương có gì mới hơn không ?". Thiếu nữ có vẻ là trưởng nhóm nói ra những gì mình biết rồi nhấn mạnh lại câu hỏi.
"Để xem nào, đầu tiên là...". Nữ bồi bàn suy nghĩ một chút sau đó liền nói ra những gì mình biết.
...
Một canh giờ trôi qua.
Nhóm thanh niên kia đã lên đường, có vẻ họ cho rằng đi tiêu diệt con hổ kia trong mưa sẽ có lợi hơn nên đã nhanh chóng rời đi. Chỉ còn lại nhóm của Lưu lão ở tửu quán, họ sẽ chờ đến khi tạnh mưa thì mới khởi hành. Nữ bồi bàn rất thoải mái với vấn đề này, vì quán vắng vẻ thế này thì thêm vài người ở lại cũng không sao.
"Ngô Trung, ngươi nghĩ sao về nhóm vừa ra khỏi đây?". Lưu lão không hiểu sao lại hỏi câu này.
"Rất đáng ngưỡng mộ". Ngô Trung trả lời ngắn gọn.
Ngô Trung nghe được cuộc trò chuyện của nhóm kia, không phải là cố tình nhưng bọn họ nói chuyện hơi lớn tiếng nên hắn nghe được đại khái. Bọn họ đều là những người trẻ tuổi lần đầu xông pha giang hồ, mang trong mình tinh thần hành hiệp tượng nghĩa. Trong một lần du ngoạn thì đã đi ngang qua một toà thành gần đây, thấy một tờ cáo thị thông báo về vụ hổ ăn thịt người. Họ quyết định ra tay tiêu diệt con s·ú·c sinh để giúp người dân.
"Ngưỡng mộ cơ à".
Cơn mưa cuối cùng cũng đã tạnh, ba người mang theo hành lý và khởi hành. Họ đi theo con đường dẫn đến ngọn núi, có vẻ đây chính là đích đến cuối cùng của họ.
Đến thời điểm hiện tại thì đã là tuần cuối trong thời hạn một tháng giao kèo, cũng có nghĩa đích đến của hai ông cháu Lưu lão đã rất gần. Đồng thời, không hiểu vì lý do gì mà sự truy đuổi của kẻ địch ngày càng ráo riết. Không những thế, thực lực của đối phương ngày càng mạnh hơn, đến hiện tại đã có võ giả Cửu Trùng Thiên t·ruy s·át. Nếu không đến đích nhanh thì sợ rằng sẽ có vài tên võ giả Thập Nhất, Thập Nhị đến, nghĩ thôi đã khiến Ngô Trung nổi da gà.
Bất chợt một cơn gió lạnh lẽo thổi về phía bọn họ, Ngô Trung khựng người lại, sắc mặt cảnh giác nhìn xung quanh.
"Sao đứng lại vậy?". Lưu lão phát hiện ra Ngô Trung không còn di chuyển, ngoảnh mặt lại hỏi.
"Lưu lão, ta ngửi thấy mùi máu". Ngô Trung hạ thấp tông giọng, nói nhỏ.