Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 64: Không thể giải quyết
"Có lẽ nào". Ngô Trung nghĩ đến một khả năng, liền nhanh chóng tiến đến.
Ngô Trung nhìn xuống bên trong giếng, hắn thấy hai đứa trẻ gồm một lớn một nhỏ. Đứa em thì chỉ là trẻ sơ sinh đang khóc, đứa anh thì có vẻ chưa đến 10 tuổi. Người anh một tay nắm lấy sợi dây, một tay ôm lấy đứa bé, hai chân đạp lên thành gáo nước. Hai tay và hai chân của người anh đều rung lên, có vẻ nó đã phải giữ ở tư thế này khá lâu, đã đạt đến giới hạn chịu đựng .
Rắc
Thanh gỗ giữ lấy sợi dây thừng đã gãy do ngọn lửa, hai đứa trẻ tưởng như sẽ rơi xuống đáy giếng nhưng lập tức khựng lại. Đứa anh nhìn lên phía trên, nó thấy một người nào đó đang nắm lấy sợi dây, giữ lấy hai đứa được an toàn.
"Lên đây". Ngô Trung lên tiếng rồi chậm rải kéo sợi dây lên.
Cuối cùng thì hai đứa trẻ đã ra ngoài, người anh ôm chặt lấy đứa em trong tay, nhìn Ngô Trung với ánh mắt cảnh giác.
"Ta được cha của hai đệ nhờ vả nên không cần phải sợ. Những người còn lại trong gia đình đâu rồi ?". Ngô Trung chấn an giải thích.
Câu hỏi của Ngô Trung khiến đứa lớn bật khóc nức nở.
"Bên... kia". Lời nói bị ngắt quãng, đôi tay bé nhỏ rung rung chỉ về phía căn nhà đang cháy.
Ngô Trung chỉ biết thở dài, như vậy thì có lẽ những người còn lại đ·ã c·hết ở trong căn nhà. Không biết hai đứa trẻ này đã trốn dưới giếng như thế nào, nhưng đây không phải lúc để tìm hiểu.
"Đi thôi, đến nơi cha của hai đứa nào". Ngô Trung xoa đầu đứa trẻ lớn an ủi.
Hắn cởi tấm áo choàng ra chùm lên đứa anh trai để che chắn khi di chuyển. Hai tay ôm lấy người em sơ sinh còn khóc, trên lưng có đứa trẻ đang ôm chặt lấy hắn. Để người anh không bị tụt tay giữa chừng thì Ngô Trung dùng áo choàng quấn buộc chặt vào thân mình.
Đường trở về không gặp bất cứ trở ngại nào, chỉ có điều thỉnh thoảng Ngô Trung lại nghe thấy tiếng kêu cứu của người khác. Nghe thấy thì cũng như không, hắn đành phải nhắm mắt là ngơ. Hiện tại đang phải mang hai đứa trẻ bên mình, Ngô Trung đã không còn dư hơi sức nào để giúp thêm người nào nữa. Hắn đành phải cắn răng mà bỏ đi.
"Khục khục". Tiếng ho từ phía sau lưng phát ra, không hiểu vì sao lại khiến Ngô Trung sốt sắng, cứ như hắn vừa nhận ra gì đó.
Đứa trẻ sơ sinh trong tay đã không còn khóc nữa.
"Không... không không không". Miệng Ngô Trung không ngừng nói đi nói lại một chữ với thái độ hốt hoảng.
Hắn đưa một ngón tay lên đặt trước mũi của đứa trẻ một hồi để kiểm tra.
"Không còn thở. Làm thế nào mà...". Ngô Trung xác nhận được kết quả, ngón tay hắn rung rung lên.
"Tiểu đệ, ngươi nghe ta nói không?". Ngô Trung lập tức hỏi thăm người anh ở trên lưng.
Không có tiếng đáp lại.
Ngô Trung đưa tay ra sau lưng chạm vào cổ của đứa trẻ, mạnh vẫn còn đập nhưng rất yếu. Hắn không hiểu tình huống gì đang xảy ra, tại sao hai đứa trẻ lại rơi vào tình trạng này trong khi hắn lại vô sự.
"Bên này có người!". Giọng nói của một ai đó phát ra ở phía xa.
Nơi đó có một nhóm người mặc cùng một loại y phục, có vẻ là vệ quân của thành chủ cuối cùng cũng đã đến khu dân nghèo này.
"Hài tử, nhóc có sao không?". Một người tiến đến hỏi thăm, trước mắt hắn có ba đứa trẻ đang ôm lấy nhau mà chạy khỏi hoạn nạn, cảnh tượng này rất đau lòng.
"Đại thúc, hai đứa trẻ này ...". Hai tay rung rung đưa trẻ sơ sinh lên cho đối phương, Ngô Trung nghĩ rằng họ có cách xử lý phù hợp.
Các vệ quân này thấy vậy liền tiến đến đỡ lấy cặp anh em. Một người đưa tay ra chạm vào đứa trẻ sơ sinh, luân chuyển Nguyên Khí xâm nhập vào cơ thể nhỏ bé kia để dò xét. Ngô Trung đứng đó chờ đợi hi vọng đều tốt đẹp sẽ xảy ra.
"Quá muộn rồi". Người vệ quân này lắc đầu buồn rầu.
Ngô Trung sốc nặng, một sinh linh đã ra đi trong tay hắn.
"Tại sao lại vậy?". Ngô Trung gặng hỏi.
Hắn không hiểu tại sao lại xảy ra tình trạng này vì rõ ràng không hề có bất cứ tình huống nào xảy ra.
"Trong một vụ hoả hoạn, thứ khiến con n·gười c·hết nhiều nhất không phải là sức nóng của lửa. Thứ đáng sợ ấy là khí độc trong khói". Mặc dù không trả lời thẳng nhưng đã đủ để Ngô Trung hiểu.
Đứa bé này c·hết là do sự ngu xuẩn của hắn. Khí độc sản sinh từ những vụ h·ỏa h·oạn có thể khiến n·ạn n·hân ngất, dần hôn mê, ngưng thở, nhanh chóng t·ử v·ong. Thứ khí này tồn tại cách mặt đất một đến hai thước, do đó để tránh làn khói độc nhất quyết phải cúi thấp người xuống. Thậm chí còn phải sử dụng khăn ướt che miệng và mũi lại để lọc không khí.
Ngô Trung vốn có thân thể võ gia Cửu Trùng Thiên, thứ khói độc này không có bất cứ ảnh hưởng gì đến hắn nên hầu như không để ý đến việc này. Nhưng với một đứa trẻ sơ sinh thì khác, hệ hô hấp chưa được hoàn thiện, hệ miễn dịch còn yếu kém. Vì lý do đó, đứa trẻ đã ra đi lúc nào không hay.
"Đứa bên này ổn rồi". Người vệ quân kiểm tra người anh lớn thông báo cho đồng đội.
Ngô Trung vội vàng chạy đến bên cạnh. Từ trong miệng của đứa trẻ lớn hơn từ từ bốc ra một làn khói đen, được đẩy ra nhờ tác động của Nguyên Khí từ gã vệ quân. Họ sử dung một tấm vải ướt quấn quanh mặt cho đứa anh, sau đó trao lại cho Ngô Trung. Cứu chữa n·ạn n·hân xong, những vệ quân này tiếp tục tiến vào sâu bên trong để cứu người, chỉ cử ra một người để đưa Ngô Trung và hai đứa trẻ ra ngoài an toàn.
Đám đông ồn ào vẫn còn ở đó theo dõi tình hình, người trung niên vẫn chăm chú nhìn vào ngọn lửa chờ đợi bóng hình xuất hiện. Và rồi gã đã thấy gì đó, hai con người đang ra khỏi v·ụ c·háy và đi về phía họ.
"Cha ơi!" Đứa trẻ lớn ở trên lưng vệ quân la lớn.
Người kia thả nó xuống để hai cha con đoàn tụ với nhau. Hai người họ ôm chằm nhau oà khóc, Ngô Trung lẳng lặng đứng nhìn không lên tiếng.
"Những người khác đâu, đệ đệ con đâu?".
Đứa trẻ không trả lời, nhìn về phía Ngô Trung không biết đã đứng bên cạnh từ khi nào. Người cha thấy đứa con út trên tay Ngô Trung, muốn tiến đế ôm lấy nó.
"Thật xin lỗi". Ngô Trung nhẹ nhàng trao đứa trẻ kèm lời xin lỗi nặng nề.
Không quá khó để hiểu, người cha biết rằng con út của mình không còn trên đời. Gã đỡ lấy đứa con, thận trọng nâng niu.
"Đứa con bé bỏng của ta". Gã nhìn vào khuôn mặt của người con trai mới chào đời không bao lâu.
Ngô Trung không nhìn rõ được sắc thái của người cha vì y đã cúi mặt xuống, chỉ dựa vào những cái rùng mình, lời nói nặng nề thì đau đớn như thế nào. Ngô Trung cảm thấy bản thân không nên nói gì vào lúc này, đã lập tức rời đi, trở về nhà trọ.
Ở đâu cũng có những kẻ tò mò, dù có sự việc gì xảy ra thì đều có những ngươi thích đứng ngoài theo dõi. Đường đi bây giờ đông kín người, hắn phải chen chúc một hồi lâu mới về được đến nơi.
Về lại chuồng ngựa của quán trọ, Ngô Trung đến bồn nước uống của lũ ngựa để rửa mặt. Hắn nhìn vào mặt nước, khuôn mặt hắn bám đầy bụi bẩn đã trở nên đen đúa. Hắn nhớ lại ánh mắt của người cha khi nhận lại t·hi t·hể đứa con sơ sinh, hắn thấy sự oán giận cùng thất vọng. Cái ánh mắt như muốn làm kẻ thù của thế giới, mọi niềm tin chợt sụp đỗ của một người đàn ông khiến hắn sợ. Ngô Trung suy nghĩ rằng, nếu hắn không đến thì hai đứa trẻ kia có thể sống hay không.
Khi ấy hắn bỏ đi, cũng là để chạy trốn người đàn ông kia. Hắn sợ rằng nếu bị chất vấn tại sao hài tử kia lại c·hết thì không biết trả lời như thế nào. Hắn không dám thừa nhận, do sự thiếu hiểu biết của mình, và sự kiêu ngạo của bản thân đã để một sinh mạng c·hết đi. Hắn chưa sẵn sàng đối mặt với tình huống ấy.
Sự kiện trong đêm nay sẽ là một sự ám ảnh của Ngô Trung trong một thời gian dài.
"Nhóc, ngươi dậy rồi à. Ta còn lo ngươi đang ngủ say, chúng ta lên đường thôi". Giọng nói của lão già họ Lưu đánh tan dòng suy nghĩ của Ngô Trung, lôi hắn về thực tại.
"Sao đi sớm thế?". Ngô Trung hít một hơi sâu rồi thở ra để lấy lại bình tĩnh.
Mặt trời còn chưa lên, khởi hành vào lúc này rất không bình thường.
"Chắc ngươi biết có vụ hoản hoạn bên ngoài chứ. Có nhiều điều không ổn đằng sau sự việc này, và ngươi không thể giải quyết như cái làng bên sông hồi trước đâu". Lưu lão chỉ trả lời một cách mập mờ, cứ như ông ta đã biết gì đó.
Ngô Trung có hơi mệt mỏi bởi các sự việc trong đêm nay, nhưng vẫn lẳng lặn mang hành lý lên và khởi hành theo ông lão. Hắn cũng không muốn ở lại nơi này thêm một khắc nào nữa, không muốn đối diện với người đàn ông mất con ấy lần nữa. Ba người lặn lẽ rời khỏi Lộ Tư thành ngay lúc trời còn chưa sáng.
Ở trên tường thành lúc này, có hai thiếu niên đang đứng ở nơi cao nhất có thể quan sát toàn cảnh náo nhiệt bên dưới.
"Ngọn lửa thật đẹp". Một người mặc áo trắng đứng nhìn xuống với ánh mắt thưởng thức.
"Chúng ta làm vậy có hơi quá đáng không?". Người đứng bên cạnh lo lắng quay sang hỏi.
"Ta là hoàng tử, chúng là dân đen. Ta dùng sinh mệnh của chúng để mua vui trong chốc lát thì có gì quá đáng chứ? Miễn đừng để kẻ thứ ba biết là được". Gã này trả lời với thái độ khinh thường.
Nói đến đây, kẻ tự xưng là hoàng tử chợt nhớ lại lúc sắp đặt thủ đoạn để phát lửa bị một tên nhóc bắt gặp. Lúc đó hắn đã lộ mặt nên khi ngọn lửa bộc phát, hắn đã sai người một chưởng đánh sập căn nhà của tên nhóc đó khi cả gia đình còn bên trong. Căn nhà đó nằm ở cuối dãy khu lao động nghèo, chính là căn nhà mà Ngô Trung sẽ đến không lâu sau đó để giải cứu hai đứa trẻ.