Đến nay đã là ngày cuối của giao dịch, Ngô Trung và hai người Lưu lão đều đến được đích cuối cùng của chuyến đi, một ngôi nhà trên đỉnh núi hoang vu.
"Tốt rồi, mọi thứ vẫn như cũ. Xem ra kẻ thù vẫn chưa phát hiện ra nơi này". Lưu lão thẩn thờ một chút, liền ra hiệu cho hai người còn lại vào trong nhà.
"Đây là nơi ông muốn đến à ?". Ngô Trung tiện miệng hỏi thăm.
Đây là một căn nhà tranh đơn sơ, bên ngoài có một chuồng nuôi gia súc bỏ không và một cây đại thụ. Lưu lão dẫn Ngô Trung đến một bàn gỗ, bảo hắn ngồi chờ một chút rồi ông ta mang ra một bộ châm bạc. Bước cuối cùng của việc loại trừ độc tố còn lại trong người Ngô Trung bắt đầu. Ông Lưu đặt tay của Ngô Trung vào một chậu nước.
"Luân chuyển Nguyên Khí quanh tay đi". Lão đưa ra yêu cầu Ngô Trung, đồng thời sử dụng kim châm cắm các huyệt đạo từ phần ngực đến cánh tay.
Ngô Trung không có lý do gì mà không làm theo. Một thứ chất lỏng màu đen từ ngón tay b·ị đ·âm đang chảy ra chậm rải, thứ này không phải là máu. Trong suốt chặng đường số lần hắn đổ máu không hề ít, nhưng không có màu đen như thế này.
Chắc hẳn đây chính là phần c·hất đ·ộc còn sót lại. Khi thau nước đã đen đi thì cô nàng câm mang theo một thau nước khác để thay. Cứ vậy sau bảy tám lần thì đã không còn thứ chất lỏng màu đen kia nữa.
"Coi như xong, giờ ngươi không còn mối hoạ nào trong cơ thể nữa. Thế cảm thấy thế nào ?". Lưu lão gỡ toàn bộ kim châm trên thân thể Ngô Trung.
"Rất thoải mái". Tiểu tử này vươn vai, vận động các khớp để kiểm tra.
"Vậy coi như giao dịch đã hoàn thành. Ta đã chuẩn bị một tấm bản đồ, trong đó đã vẽ sẵn lối đi nhanh nhất để ngươi về nhà. Nếu ngươi đi theo lộ trình này thì chỉ tốn một tháng mà thôi". Lão già mĩm cười, đưa ra một tấm bản đồ bằng da.
Ngô Trung nhận lấy và xem xét. Tấm bảng đồ dài 14 tấc rộng 10 tấc, đầy đủ tên của các khu dân cư đến rừng rậm sông suối. Sau khi xác nhận đây chính là bản đồ của vùng phía nam Vũ Lan Quốc thì hắn đã yên tâm.
"Nếu mọi thứ đã xong thì xin cáo từ". Ngô Trung gấp nhỏ tấm bảng đồ lại, tạm biệt ông Lưu.
"Ấy khoan, sao ngươi vội thế? Đây là tấm bản đồ chỉ ra nơi chứa kho tàng của gia tộc ta đã phục vụ. Chỉ cần ngươi tình nguyện ở lại, giúp ta phục hưng gia tộc thì ta sẽ trả ngươi vạn kim tệ". Ông ta đưa ra một lời mời.
Qua một tháng tiếp xúc, ông đã nhìn ra Ngô Trung dễ bị ám ảnh bởi tiền, hay chính xác hơn là luôn tiết kiệm được nhiều tiền nhất có thể.
"Ông có lòng rồi, nhưng bây giờ ta chỉ muốn về nhà". Ngô Trung từ chối, dù có cho bao nhiêu tiền cũng không thể khiến hắn thay đổi ý định.
"Vậy thì thượng lộ bình an, không tiễn". Lưu lão phẩy tay đuổi đi, thái độ thất vọng không nhìn hắn một cái.
Ngô Trung lắc nhẹ đầu, dù sao cũng cùng nhau trải qua khoảng thời gian không ngắn, hắn cũng đã có cảm tình với cặp ông cháu này. Nhưng hắn vẫn quyết định rời đi, về với Vô Thương Thành, về với Trần Gia, về với tiểu thư của hắn. Hắn bước ra khỏi căn nhà tranh cũ nát, ngoảnh mặt lại nhìn Lưu lão một chút, sau đó cất bước đi. Khi mới chỉ cách ngôi nhà chưa được bao xa, bỗng nhiên có một nhóm người không biết từ đâu xuất hiện trong mặt hắn. Nhóm này gần 20 người, mặc cùng một loại trang phục, trên lưng của ai cũng mang theo võ khí.
"Địch tập. Lưu lão, ông mau chạy đi". Ngô Trung nhận ra nhóm người này, la lớn cho ông lão còn ở trong nhà tranh, đồng thời vận dụng Hoả Tuyệt sẵn sàng chiến đấu.
Do trang phục của họ đã thay đổi nên hắn đã không thể nhận ra ngay, chỉ khi đến đủ gần thì mới phát hiện đây đều là những kẻ t·ruy s·át hắn suốt thời gian qua. Với số lượng này thì hắn không tài nào đánh thắng được, chỉ có thể hi vọng ông Lưu có thể phản ứng nhanh mà chạy đi.
"Bình tĩnh nào". Giọng nói thân quen của Lưu lão xuất hiện ngay sau lưng hắn.
Ngô Trung không biết phải làm sao trong tình huống này nên chôn chân trong khoảnh khắc, đột nhiên nhóm người kia đều quỳ xuống. Lưu lão từ sau lưng từng bước đi về phía trước mặt hắn, cứ mỗi bước đi như thoát đi cái vỏ bọc và thay đổi về khí chất. Khi ông ta dừng lại thì như thay đổi hoàn toàn thành một con người khác, người mà hắn chưa từng gặp. Cùng gương mặt đó, cùng trang phục đó nhưng mới một khắc trước còn là lão lưu manh bỉ ổi, bây giờ lại như bậc cao nhân có phong phạm của cường giả.
"Thế này là sao?". Ngô Trung nhất thời không xử lý được thông tin, bất giác hỏi.
"Chúng ta là người của Yên Sơ Thánh Địa."
Ngô Trung nheo mắt, lục loại trong trí nhớ nhưng chỉ đưa ra một ánh mắt ngơ ngác, hắn đoán đây có lẽ là một tổ chức hùng mạnh nào đó nhưng hắn lại không biết chút nào. Lưu lão thấy sắc mặt của thiếu niên như vậy đành cười khổ, ông ta giới thiệu về thân thế một cách đại khái. Yên Sơ Thánh Địa là một trong các thế lực cường thịnh của nhân loại tồn tại từ thời xa xưa. Nơi này từng sản sinh ra vài vị võ giả vượt qua Cửu Thập Trùng Thiên, nhưng sau thời đại của Cuộc chiến Tối Thượng thì mọi thứ đã thay đổi.
Yên Sơ Thánh Địa đã không còn như xưa, những người đứng đầu quyết định ở ẩn tránh xa khỏi thị phi để khôi phục thế lực. Người đàn ông lớn tuổi mà Ngô Tru·ng t·hường gọi là Lưu lão thật ra một vị trưởng lão của Thánh Địa. Thánh Địa có truyền thống phân tán nhân lực ra tứ phương để tìm những thiếu niên trẻ tuổi có tư chất tốt, những đứa trẻ ấy được mang về tham gia tranh đoạt ngôi vị Thánh tử. Người mà Lưu lão chọn chính là Ngô Trung.
Chỉ một lần vô tình thấy một đứa trẻ b·ất t·ỉnh với thương tích nặng nề, ông ta chỉ quan sát một chút đã nhìn ra được những gì hắn đã trải qua và nghị lực của hắn. Kể từ đó, ông ta đưa Ngô Trung vào một bài khảo hạch mà bản thân hắn không nhận thức được. Ông Lưu lấy danh nghĩa là giao dịch nhận sự bảo hộ của hắn để khiến hắn tham gia khảo hạch một cách bắt buộc. Thậm chí, ông còn bịa ra câu chuyện về tấm bản đồ, gia tộc bị diệt, bị kẻ thù t·ruy s·át và đứa cháu gái câm. Tất cả bọn họ đều là những người trẻ tuổi được Thánh Địa bồi dưỡng từ nhỏ, cùng ông ta đánh giá Ngô Trung. Điều này giải thích tại sao những người kia dù yếu hơn Ngô Trung vài bậc Trùng Thiên nhưng đều có thể cuộc chiến trở nên khó khăn.
"Thật ra ta đã biết ông không phải là người bình thường rồi". Ngô Trung ngắt lời đối phương.
"Ồ! Thế nói ta nghe xem tại sao ngươi nghĩ vậy". Lưu lão tỏ vẻ thích thú khi Ngô Trung nói vậy.
"Lúc ở ngôi làng bên dòng sông, ông từng nói võ giả ở đó đều mạnh hơn ta. Vấn đề là người bình thường sẽ không thể biết được võ giả Trùng Thiên đang ở bậc nào, cũng không có ai lại đi khai sức mạnh của mình cho người ngoài cả. Có nghĩa là, ông tận mắt nhìn thấy nên mới biết rõ như vậy được". Ngô Trung kể lại về sự kiện đã xảy ra, lúc hắn gặp gỡ cô nàng tóc đỏ.
"Tốt, còn chi tiết nào nữa?". Lưu lão vỗ tay tán thưởng, mong chờ thêm những lời nói vạch trần sự thật.
"Còn nữa à?". Ngô Trung trừng mắt, đó là điều duy nhất hắn nhận ra được. Không ngờ phản ứng của ông ta lại thích thú như vậy, cứ như đối phương đã bày ra rồi chờ hắn phát hiện.
"Tiểu tử nhà ngươi còn cần học hỏi nhiều lắm. Lẽ ra ngươi nên cảm thấy lạ khi mà một kẻ tự xưng là người bình thường nhưng lại có thể dùng kim châm đâm xuyên da thịt của võ giả như ngươi. Lẽ ra ngươi phải cảm thấy lạ khi một người bình thường lại không tỏ vẽ sợ hãi gì khi nghe có một con hổ ăn thịt người, thậm chí còn muốn nhanh chóng khởi hành. Và còn nhiều chi tiết khác nữa mà ta cố ý lộ ra". Lưu lão cười châm biếm.
Nếu những người t·ruy s·át dùng để kiểm tra chiến lực, thì bản thân lão sẽ kiểm tra những mặt khác. Trong suốt đường đi, lão luôn tự nhận bản thân là người thường chưa từng tu luyện nhưng lại cố ý biểu hiện ra những điều người thường không thể làm được. Đây chính là cách đánh giá trí lực của Ngô Trung. Lão cố ý cư xử khốn nạn đồng thời quan sát cách đối nhân xử thế của Ngô Trung để đánh giá nhân cách. Để đánh giá được chính xác nhất thì Lưu lão luôn quan sát nhất cử nhất động của hắn. Lúc hắn ra tay cứu người ở thôn làng và v·ụ c·háy, hay lúc dám đánh vượt cấp bên ngoài Lộ Tư Thành đều bị ông ta nắm rõ lòng bàn tay.
"Vậy Ngô Trung, ngươi có đồng ý rời bỏ thế tục để cùng ta về Thánh Địa không? Ta bảo đảm sau này ngươi sẽ đứng ở đỉnh cao võ đạo, quyền lực trong tay ngươi hơn bất cứ hoàng đế nào". Lưu lão đưa tay về phía Ngô Trung, mong chờ sự đối phương sẽ nắm tay bàn tay ông ta và đồng ý về Thánh Địa.
0