Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 68: Đưa ra quyết định

Chương 68: Đưa ra quyết định


Võ công có thể luyện, trí lực có học, nhưng nhân tính là thứ khó trui rèn nhất. Hầu như tính của một người là bẩm sinh hoặc ảnh hưởng từ môi trường trưởng thành khi còn nhỏ. Điều khiến ông ta thưởng thức Ngô Trung nhất là cái chính nghĩa trong tâm hồn của thiếu niên trẻ tuổi ấy. Cách Ngô Trung hành xử khi có người cần giúp đỡ, cách hắn ứng xử khi bị ông ta chọc giận đều cho thấy Ngô Trung là một đứa trẻ tốt bụng. Ông muốn người lãnh đạo Thánh Địa sau này sẽ có một trái tim sáng, cùng lòng nhân ái để dẫn dắt Thánh Địa không đi theo con đường sai lầm như vài sự kiện từng xảy ra trong lịch sử.

Ngô Trung nhất thời không biết trả lời thế nào, phải tốn một lúc để hiểu rõ tình huống đang xảy ra lúc này. Lời nói tiếp theo chính là quyết định cho tương lai của hắn sau này. Chỉ cần đồng ý, hắn sẽ có lượng tài nguyên tu luyện dồi dào, không cần lo về kế sinh nhai, con đường võ đạo của hắn cũng sẽ dễ dàng hơn. Có điều, theo lời của Lưu lão thì Yên Sơ Thánh Địa không nằm ở Vũ Lan Quốc, nếu đi theo họ thì có nghĩa là rời khỏi nơi đây.

"Vãn bối từ chối đề nghị này". Ngô Trung thở dài, lắc đầu từ chối.

Dù là Lưu lão hay nhóm người đang quỳ ở kia đằng nhìn Ngô Trung với đôi mắt không thể tin nổi, không ai ngờ được thiếu niên này lại từ chối lời mời của thánh địa.

"Tại sao? Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, đây chính là cơ duyên lớn nhất của đời người, một khi đã bỏ lỡ thì hối hận không kịp". Lưu lão khuyên can thêm lần nữa, ông không muốn bỏ lỡ một hạt giống tốt như thế này.

"Vãn bối không cần nhiều tiền tài, cũng chưa từng ham muốn quyền lực tối cao. Ta chỉ muốn có một cuộc sống bình thường cùng những người ta quan tâm mà thôi". Bày ra thái độ kiên quyết, ánh mắt Ngô Trung không có một tia do dự mà nói câu ấy.

Từng câu, từng chữ mà hắn phát ra đều bao hàm sự chân thành. Mặc dù lời đề nghị ấy vô cùng hấp dẫn, đã thoáng khiến hắn dao động nhưng chỉ dừng ở đó thôi. Có thể lúc này tâm tư của hắn còn đơn thuần, chưa bị cám dỗ thế gian tác động. Quyền lực, tiền tài, thực lực siêu cường cũng không đáng để hắn rời bỏ tiểu thư của mình.

Ông lão họ Lưu đưa nắm tay trái lên, các thủ hạ đang quỳ lập tức biến mất, ở đây chỉ còn lại hai người Ngô Trung. Ông nhìn người thiếu niên trước mặt, từ ánh mắt nghiêm nghị của một vị trưởng lão đã trở về Lưu lão của một tháng cùng đồng hành. Ông ta nhìn vào đôi mắt của Ngô Trung, không một tia do dự hay lo lắng nào, dù tiền bạc hay quyền lực cũng không thể đả động gì thâm tâm của Ngô Trung. Lão ta không thể nói trước tương lai sau này sẽ như thế nào, nhưng nếu chỉ xét về tâm tính thì lão thấy rằng đứa trẻ này về sau sẽ là một nhân vật lớn có tầm ảnh hưởng.

"Không ngờ có người lại từ chối lời mời của Thánh Địa. Nếu vậy thì thôi đi, coi nhưng ngươi và Thánh Địa không có duyên rồi. Vì lý do cơ mật, ta sẽ phải phong toả ký ức của ngươi về những gì đã xảy ra nãy giờ. Ngươi sẽ chỉ nhớ mình vừa mới bước ra khỏi cửa. Chắc ngươi không ý kiến gì đâu nhỉ?". Lưu lão thở dài, ông ta cũng không muốn cưỡng ép, chuẩn bị làm một hành động không hay ho lắm.

Thực lực của Ngô Trung ở độ tuổi này không thể nói là siêu phàm, lão từng thấy vài tên càng yêu nghiệt cả Ngô Trung nữa cơ nhưng tâm tính của những thiên tài đó đều kiêu ngạo vô cùng, hay thậm chí là coi trời bằng vung và khinh thường người khác. Cho nên việc Ngô trung từ chối làm lão tiếc nuối nhất trong các ứng cử viên mà lão từng tìm kiếm.

"Vãn bối đương nhiên hiểu. Tiền bối cứ tự nhiên". Ngô Trung thả lỏng và nhắm mắt lại. Hắn hiểu tại sao lại phải làm vậy.

Từ nãy đến giờ thì hắn đã biết quá nhiều về Yên Sơ Thánh Địa. Nếu hắn là người của thánh địa thì cũng thôi đi vì đều là người một nhà, mà giờ là người dưng thì phải xử lý cho chu đáo, nếu mà lộ ra bên ngoài thì thánh địa sẽ chịu nhiều thiệt thòi hay thậm chí là diệt vong. Ít nhất thì phương pháp phong ấn ký ức này khá là ôn hoà, nếu là người có tâm địa độc ác chút thì đã diệt khẩu cho an toàn. Ngô Trung tin rằng, người mà hắn đồng hành trong thời gian qua không phải loại người thứ hai.

Với tư cách là trưởng lão của Yên Sơ Thánh Đại, ông ta phải làm việc này. Ông đặt bàn tay l·ên đ·ỉnh đầu của thiếu niên, tập trung nguyên khí vào tay và xâm nhập vào trí óc của Ngô Trung. Đây là một phương thức chỉ có võ giả bậc cao mới có thể làm được, thông qua việc xâm nhập này nếu không cẩn thận sẽ gây nguy hiểm cho n·ạn n·hân, nhẹ thì trở nên thiểu năng, nặng thì t·ử v·ong. Lưu lão lúc này có thể đọc toàn bộ ký ức của Ngô Trung, từ lúc hắn có nhận thức về thế giới đến tận bây giờ. Ông ta giờ thấy được một đứa trẻ có quá khứ cơ cực, sau đó được một cô bé mang về nhà, kết bạn cùng với những người đồng trang lứa.

"Vậy là vì cô bé kia mà ngươi nhất quyết từ chối ta à". Ông cuối cùng cũng biết lý do khiến Ngô Trung không dứt bỏ được thế tục, lộ ra nụ cười nhếch mép.

Đến đoạn ký ức khi đám thuộc hạ xuất hiện, Lưu lão sử dụng sức mạnh phong toả đi khoảng thời gian đó cho đến lúc này. Thời gian kéo dài trong vài nhịp thở thì kết thúc, Lưu trưởng lão thu tay lại rồi nhanh chóng rời đi. Do ảnh hường của thủ pháp vừa rồi nên Ngô Trung rơi vào trạng thái mất ý thức, một lúc ngắn sau mới mở mắt.

"Bộ mình ngủ gục trong lúc đi hả? ". Gã thiếu niên ngơ ngác tự hỏi bản thân.

Ngô Trung liếc nhìn xung quanh, khung cảnh đều rất bình thường. Hắn nhận thức bản thân vừa nhắm mắt nhưng chỉ nghĩ đơn giản là do quá mệt mỏi nên gục đi một lúc trong khi đứng. Ngô Trung không suy nghĩ quá nhiều, tiếp tục cất bước đi tiếp. Thiếu niên kia không biết rằng có một ánh mắt già nua đang nhìn hắn từ trên không.

"Hi vọng sau này, ngươi vẫn sẽ giữ được sự chính nghĩa ấy dù có bất cứ biến cố gì xảy ra". Trưởng lão họ Lưu cảm khái nói ra một câu, đây như một lời nhắc nhở dù không thể lọt đến tai Ngô Trung.

Chẳng mấy chốc, người đang ở trên không đã rời đi. Khi Ngô Trung đi đủ xa khỏi ngọn núi, ngôi nhà tranh cùng những thứ xung quanh nó đã biến mất, cứ như ngay từ đầu đã không tồn tại vậy.

...

Thời gian thấm thoát thoi đưa, Vô Thương Thành vẫn diễn ra các hoạt động bình thường. Bây giờ là giữa năm, cái nóng oi bức của mùa hè ngày càng gay gắt. Thời điểm này đã là hoàng hôn, người dân trong thành đã chuẩn bị nghỉ tay khỏi công việc. Những thiếu niên từ các học viện cũng trên đường về nhà, trong đó có cả những người bạn của Ngô Trung là Diệp Phong và Liễu Cầm.

Hai người bọn họ đều trầm hơn trước rất nhiều, điều đó rất dễ hiểu bởi vì bạn của họ là Ngô Trung hiện đang m·ất t·ích. Họ đã từng đến Trần gia hỏi thăm thì chẳng ai biết gì cả, thậm chí nhiều người còn không biết Ngô Trung là ai. Không có bất cứ đầu mối nào để tìm kiếm nên họ đành bỏ cuộc, hi vọng một ngày nó đó thì kỳ tích sẽ xảy ra.

Bỗng họ thấy một vài người đang tụ tập gì đó ở một gốc cây gần cổng thành và đang bàn tán gì đó. Liễu Cầm tò mò tiến đến xem thử, Diệp Phong dù không hứng thú lắm nhưng cũng đi theo bạn mình. Nơi gốc cây đó có một thiếu niên đang nằm b·ất t·ỉnh, quần áo rách rướm, mặt mũi nhen nhuốc, thân thể đầy vết băng bó. Những người tò mò đến xem thì đều cho rằng đây là một kẻ ăn mày, bên cạnh nó có ít tiền được người qua đường thương cảm để lại. Liễu Cầm cũng định cho ít tiền vì nhìn người kia quá tội nghiệp, khi đến gần thì cô bé có thể nhìn khuôn mặt tên ăn mày ở khoảng cách gần. Đôi mắt Liễu Cầm chợt mở to, sau đó cô gái vội vàng lấy ra một chiếc khăn tay và lau đi những vết bẩn trên mặt cho kẻ ăn mày.

"Diệp Phong, mau lại đây!". Liễu Cầm nhanh chóng gọi cậu bạn đang đứng ở đằng sau.

Diệp Phong nghiêng đầu với thái độ khó hiểu, nhưng rồi hắn vẫn tiến đến. Hắn đoán Liễu Cầm có thái độ vậy là do khuôn mặt của kẻ ăn mặt. Hắn cúi xuống, nhìn vào khuôn mặt của kẻ ăn mày, xem thử đây là ai mà khiến Liễu Cầm kinh ngạc như vậy.

"Đây là... Ngô Trung!". Câu nói của Diệp Phong đầy sự ngập ngừng.

Không ngờ được người bạn của cả hai m·ất t·ích nhiều tháng nay đã đột nhiên xuất hiện ở đây. Diệp Phong và Liễu Cầm nhìn nhau, cả hai đều nhận định đây là Ngô Trung thì không thể nhầm lẫn được. Bọn họ nhanh chóng đưa Ngô Trung vào Vô Thương Thành, sau khi suy nghĩ một hồi thì quyết định đưa Ngô Trung về trang viên của Diệp Gia. Nếu đưa về Trần Gia thì Ngô Trung có thể sẽ không được chăm sóc tốt vì thân phận gia nhân, gia tộc của Liễu Cầm thì chỉ là gia tộc nhỏ nên sẽ không có nhiều y sĩ và dược liệu tốt có sẵn. Diệp Phong dù gì cũng là tộc nhân của một đại gia tộc nên có thể sử dụng thân phận ở một mức độ nhất định để chữa cho Ngô Trung.

Sáng hôm sau, Ngô Trung dần mở ra đôi mắt, thứ hắn nhìn thấy đầu tiên là trần nhà bằng gỗ. Hắn gắng gượng ngồi dậy, quan sát cả căn phòng hắn đang ở bên trong. Đây là một phòng lớn, có thêm vài chiếc giường gỗ, cả nơi này toả ra mùi hương thảo dược. Hắn không nghĩ ra được mình đang ở đâu và tại sao lại ở nơi này.

"Ồ, công tử tỉnh rồi à!". Giọng nói vang lên trong căn phòng phá vỡ sự yên tĩnh.

Đó là một người nữ nhân trẻ tuổi, ăn mặc đơn sơ, tóc buộc gọn gàng. Ngô Trung nhìn nàng ta thì liên tưởng đến những nha hoàn trong Trần gia.

"Chào tỷ tỷ, cho hỏi đây đâu? Sao tiểu đệ lại ở đây?". Ngô Trung cẩn trọng thăm dò, không ngừng đề cao cảnh giác.

"Công tử không cần trịnh trọng như vậy đâu, ta chỉ là một thị nữ mà thôi. Đây là một phòng trong biệt phủ của thiếu gia Diệp Phong. Công tử cần gì xin cứ nói, sẽ luôn có người ở bên ngoài đề hầu hạ". Nha hoàn trả lời với thái độ lễ phép, nàng không biết thân phận của Ngô Trung nhưng nếu quen biết với Diệp Phong thì cũng không phải hạng tầm thường.

Nàng ta lập tức rời đi báo cho Diệp Phong, để lại thiếu niên ở lại một mình trong căn phòng.

"Biệt phủ của Diệp Phong? Như vậy đây chính là Vô Thương Thành. Cuối cùng thì... cũng đã về nhà rồi". Ngô Trung như trút bỏ gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, như vứt bỏ được gánh nặng.

Chương 68: Đưa ra quyết định