0
Ngô Trung nhớ lại lúc khoảng thời gian từ lúc chia tay Lưu lão, hắn đã đi theo tuyến đường trên tấm bàn đồ nhận được từ ông ta. Mặc dù đúng là đi nhanh thật, nhưng lại đầy nan gian khổ ải. Không biết vô tình hay cố ý, con đường trên bản đồ lại đi qua một vùng chiến sự của Vũ Lan Quốc. Đây là nơi đang diễn ra cuộc giao tranh giữa liên minh hai quận và một nhóm sơn tặc hùng mạnh.
Ngô Trung phải may mắn lắm mới thoát khỏi đó toàn thây, nhưng cái giá phải trả không hề rẻ. Hai món võ khí hắn mang theo đã bị phá huỷ hoàn toàn sau nhiều cuộc chiến dai dẳng, toàn bộ tiền bạc của hắn cũng đã bị ai đó trộm mất. Ngô Trung dù chỉ là lữ khách từ ngoài đến nhưng cũng không thể an toàn khỏi vùng chiến sự, thế thì những người dân sống ở đó còn khốn khổ hơn. Hắn có tham gia và trận chiến bất đắc dĩ, cũng quen biết thêm vài người, có được ít ỏi cơ duyên nhưng lại đi kèm những mối nguy c·hết người. Dù đã thoát được nhưng chỉ còn hai bàn tay trắng nhưng đường đi còn quá dài. Thỉnh thoảng có vài người cho hắn vào ngủ nhờ một đêm, có lúc vài kẻ hiểm ác muốn nô dịch hắn vì nhìn ra được dù còn nhỏ tuổi nhưng có chút thực lực nên đáng để bồi dưỡng.
Ngô Trung tháo vải băng quanh người ra, mang lại trang phục của bản thân để rời đi. Về cơ bản hắn dứt khoát như vậy là vì hắn không hề b·ị t·hương, tất cả vết băng bó lúc bị Liễu Cầm phát hiện đều để nguỵ trang. Chẳng ai lại muốn bắt một kẻ đang bệnh tật cả, và việc hắn b·ất t·ỉnh khi ấy chỉ là vì lao lực quá mức do di chuyển và chiến đấu liên tục, chỉ cần ngủ một đêm là khoẻ.
Ngô Trung ra khỏi phòng, ở ngay đó đã có một nha hoàn chờ sẵn. Ngô Trung nhờ nàng dẫn ra khỏi Diệp gia, hắn vốn không quen thuộc nơi này nên không muốn đi loạn. Nàng ta nghe vậy cũng dẫn hắn đến cổng chính, do là người lạ nên có khác nhiều ánh mắt tò mò nhìn đến hắn.
"Nói với Diệp Phong là ta đã khoẻ rồi, giờ phải về gia tộc. Có gì sẽ gặp lại ở học viện". Ngô Trung nhắn lại một câu cho nàng ta trước khi rời đi.
Ngô Trung cất bước ra khỏi khuôn viên Diệp gia để về Trần gia, hắn đã xa nhà lâu quá rồi. Trên đường đi, hắn nhìn một chút cảnh vật xung quanh, trong nhiều tháng này không có thay đổi gì lớn. Hắn đi ngang qua bảng cáo thị, ở trên tấm bảng gỗ lớn này có các tờ thông báo, lệnh truy nã, tin tức, giấy tìm người,... Hắn để ý thấy rằng những người m·ất t·ích gần đây là những cô gái trẻ, sau đó ánh mắt hắn vô tình lướt qua thấy một gương mặt quen thuộc, hình như đó là mặt của hắn.
Ngô Trung ngạc nhiên, tiến lại gần để nhìn rõ hơn. Trên tờ có thông tin đi kèm với bức vẽ khuôn mặt.
"Tìm người m·ất t·ích"
"Tên : Ngô Trung; Tuổi: 14."
"Ai thấy người này xin hãy liên hệ với Trần Thanh Sam của Trần gia, sẽ có hậu tạ chu đáo."
Ngô Trung gỡ tờ thông tìm kiếm xuống, người trong này chính là hắn, không thể nhầm lẫn được.
"Tiểu thư có quan tâm đến ta". Ngô Trung cảm động khi nhìn vào dòng chữ Trần Thanh Sam.
Hoá ra, trong suốt thời gian hắn không rõ tung tích thì có người lo lắng cho hắn, có người ra sức tìm hắn, có người muốn hắn quay về. Ngô Trung cất tờ tìm kiếm vào trong áo, vội vàng về Trần gia. Một lúc sau, hắn đã đến cổng của gia tộc, vẫn là những người giữ cổng quen thuộc.
"Tiểu tử, ngươi tìm ai?". Người gác cổng thấy Ngô Trung liền chặn đường, nghiêm nghị tra xét.
"Mấy vị đại ca, mọi người quên ta rồi sao?". Ngô Trung nở nụ cười thân thiện cởi mở bắt chuyện.
Hai người gác cổng nhìn nhau, sau đó nhìn kĩ lại Ngô Trung nhưng vẫn không tài nào nhớ ra thiếu niên này là ai. Ngô Trung thở dài, đưa tờ tìm kiếm ra cho hai người bọn họ xem.
"À, ngươi là tên gia nhân đã đào tẩu khỏi gia tộc ấy hả". Nhìn một lượt vào tờ giấy, họ chợt nhớ ra thiếu niên kia.
Cách đây nhiều tháng, Trần thanh Sam đã làm loạn cả gia tộc vì một gia nhân của cô bé đã m·ất t·ích. Thanh Sam từng vận động rất nhiều người trong tộc để tìm kiếm, thậm chí tìm đến các thành gần đó. Gia chủ đã rất tức giận vì cô con gái của mình lại làm quá đến thế vì một gia nhân, liền phạt cô con gái này một trận.
Còn chưa kể lúc đó, các đại gia tộc đang có một phen rối bời vì tộc nhân dòng chính đang dần bị m·ất t·ích, chẳng có ai có thời gian đi quan tâm một nhân vật nhỏ như Ngô Trung cả. Nhiều người trong gia tộc đồn rằng, gia nhân m·ất t·ích đó đã bỏ trốn khỏi gia tộc vì lý do nào đó, có thể là đến một chủ tử tốt hơn, có thể là đi với tình yêu, hoặc có thể đ·ã c·hết vì lỡ khiến ai đó tức giận. Số phận của kẻ hầu người hạ không được quan tâm cho lắm. Tình trạng gia nhân bỏ gia tộc cũng không phải là hiếm hoi gì, thậm chí vài năm trước cũng có tình trạng như vậy xảy ra ở Trần gia.
"Gia nhân đào tẩu? Ta thật sự không có đào tẩu, do bị vướng vài thứ rắc rối ở...". Ngô Trung trừng mắt, hắn không ngờ bản thân lại bị gán cho cái danh này, lập tức giải thích.
"Thôi khỏi nói nữa, ta cũng không quan tâm đâu. Ngươi đứng ở đây chờ đi, để ta vào trong liên lạc cho tiểu thư ra ngoài đây xác nhân thân phận ngươi". Một người gác cổng cắt ngang, tỏ thái độ không quan tâm câu chuyện đằng sau. Gã vào trong làm đúng như nhiệm vụ của một gác cổng.
Cho dù là thiếu niên phía trước thật rất giống người trong tờ tìm kiếm đi nữa, họ cũng không thể để hắn vào như bình thường mà cần xác thực của chủ tử hắn là Thanh Sam. Một lúc sau, Gã đó đã quay trở lại, đi theo gã là một cô bé nhỏ tuổi.
"Ngô Trung ca ca, bấy lâu nay huynh đi đâu vậy?". Trần Thanh Sam chỉ cần chạm mắt thôi đã nhận ra ngay.
Cô bé chạy đến, bàn tay run run nắm lấy tà áo của Ngô Trung, đôi mắt long lanh nhìn hắn đầy lo lắng.
"Tiểu thư, ta về rồi đây". Ngô Trung đưa tay lên xoa đầu Thanh Sam.
Những gì hắn đã trải qua trong nhiều tháng này thật sự quá khủng kh·iếp với một đứa trẻ như Ngô Trung, Bắt cóc, t·ra t·ấn, lạc lối, á·m s·át, hoả hoạn,... Tất cả những thứ đó đều tạo ra một áp lực to lớn lên tinh thần và thể xác của Ngô Trung, nhưng hắn vẫn cắn răng vượt qua gian khổ. Đó là vì hắn có một mục tiêu để tiến đến, đó là cô bé ngay trước mặt hắn bây giờ.
"Huynh có đau không?". Thanh Sam vô tình nhìn vào tay trái của hắn thì lập tức hỏi thăm, đồng thời nắm tay bàn tay ấy.
Mặc dù đã được chữa trị nhưng vẫn còn vết tích lưu lại, những vết sẹo nối liền nhau chạy dọc theo cách tay của Ngô Trung, đây là từ những chiếc đinh đã đóng vào khi ở biên giới. Do không được chữa trị kịp thời nên lúc đó đã xuất hiện những vết lỡ loét, trải qua một thời gian chữa trị thì những vết này mới đỡ được một chút, nhưng khi nhìn vào vẫn có thế khiến người khác khó chịu. Thanh Sam không hề có vẻ gì lảng tránh, thậm chí còn tận tay sờ vào nó, cô bé dù không biết Ngô Trung đã xảy ra chuyện gì nhưng chỉ nhìn vào những vết sẹo này thì có thể tưởng tượng được.
"Có chứ tiểu thư, lúc đó đau muốn c·hết đi được". Đây là những gì hắn muốn nói, nhưng khi nhìn vào đôi mắt hơi đẫm nước mắt của Thanh Sam thì hắn ngậm miệng lại.
Vết thương xuyên qua da thịt, cắt qua cả xương thì sao lại không đau được. Hắn vốn muốn kể chứ, nhưng rồi từ bỏ ý định. Nhìn khuôn mặt non nớt đang lo lắng cho bản thân, hắn không nỡ khiến cho trí óc nhỏ ấy cảm nhận nỗi đau mà hắn đã trải qua mà buồn lòng.
"Không có gì đâu, chúng ta vào trong thôi. Ta có nhiều thứ muốn kể cho tiểu thư lắm". Ngô Trung mỉm cười, lộ ra vẻ mặt hớn hở dẫn Thanh Sam vào trong gia tộc.
...
Chiều hôm đó, tại Diệp gia.
"Hả, hắn về gia tộc rồi à?". Diệp Phong nhận được lời nhắn từ nha hoàn.
Bên cạnh hắn là Liễu Cầm cũng đến để thăm Ngô Trung.
"Cái tên này thật là!". Liễu Cầm hơi bực mình một chút, nàng đã tốn thời gian đến đây cuối cùng chẳng được gì.
"Giờ sao đây? Hay là chúng ta đến Trần gia để đưa tin luôn". Diệp Phong quay sang hỏi.
"Thôi khỏi, cho hắn nghỉ ngơi chút đi . Mai chúng ta chờ trước cổng học việc rồi nói sau". Liễu Cầm phẩy tay, sau đó nàng về thẳng gia tộc.
Diệp Phong cảm thấy đối phương nói như vậy cũng hợp lý, hắn vào trong nhà, gác lại để mai nói cho Ngô Trung biết.
...
Khi trăng lên, Ngô Trung về lại căn phòng của mình. Cả ngày nay hắn đã kể sơ lược về cuộc hành trình, đương nhiên hắn đã lượt bỏ các tình huống n·hạy c·ảm như b·ị b·ắt cóc nhầm, cặp ông cháu Lưu lão b·ị t·ruy s·át, và cả quảng thời gian ở vùng chiến sự,... Hắn đóng cửa và kiểm tra một vòng quanh phòng xem thử trong thời gian này có ai động vào đồ của hắn hay không. Sau đó hắn di chuyển chiếc giường, đi đến chỗ viên gạch ở dưới chân giường và gỡ nó ra. Dưới đó có một cái lỗ lớn, bên trong là ba chiếc hộp gỗ. Hai trong số đó là từ sư phụ của hắn truyền lại, cái cuối cùng là chứa kim tệ và quyển công pháp. Khi kiểm tra đầy đủ thì Ngô Trung đã yên tâm đi ngủ, không có thiếu hụt thứ gì so với lúc hắn rời đi .
Khi bình minh vừa đến, Ngô Trung chẳng biết đã dậy từ bao giờ. Hắn quét dọn căn phòng bị bỏ hoang đầy bụi bậm, sau đó sửa soạn trang phục để đến học viện. Lúc sắp đến cổng thì hắn thấy hai gương mặt thân quen, là Diệp Phong và Liễu Cầm. Ba người bạn lâu ngày mới hội tụ nên đã trò chuyện khá nhiều, đến khi Ngô Trung muốn vào lớp thì Diệp Phong và Liễu Cầm đã ngăn lại.
"Ngô Trung, thật ra... ngươi bị đuổi học rồi". Liễu Cầm công bố một tin sốc.
"HẢ!"Ngô Trung nhất thời c·hết đứng.