Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 7: Mua sắm

Chương 7: Mua sắm


Cổ Vân Thương Đoàn, là cơ nghiệp của gia tộc Cổ Vân nằm ngoài Vũ Lan Quốc. Gia tộc này khởi nghiệp từ nghề thương nhân và từng bước một cơ nghiệp của gia tộc này mở rộng ra khắp nước của họ và xây dựng ra các chi nhánh ở các nước khác. Hội chợ được Liễu Cầm nhắc đến chính là do thương đoàn này tổ chức.

Tại một cửa hàng của thương đoàn.

"Chưởng quầy, ta muốn làm một giao dịch". Thanh âm của một hắc bào không nghe ra tuổi tác, giới tính.

"Cho hỏi khách quan muốn mua hay bán vật phẩm?". Một lão mập mạp có vẻ là chưởng quầy của cửa hàng này.

Ông ta đã từng tiếp xúc với những khách hàng tỏ ra thần bí như thế này, thường thì họ sẽ đưa ra những vật phẩm đáng giá, hiếm có khó tìm. Lão ta rất thích làm ăn với những người này.

"Ta muốn bán Nguyệt Minh Hoa, số lượng nhiều hơn 20 đoá". Hắc bào giả trả lời.

"Vậy mời khách quan vào trong để bàn bạc kỹ lưỡng". Lão nghe về tên và số lượng lập tức biết được giá trị không đơn giản, nên đến nơi khác để giao dịch.

Hắc bào giả cùng lão mập mạp đi vào một phòng khác, phòng này nằm ở một nơi riêng tư khi không có cửa sổ và tường ở đây dày hơn bình thường, hắn đem ra một hộp gỗ đưa cho lão mập.

"20 đoá Nguyệt Minh Hoa? Dựa trên màu sắc thì có vẻ mới được hái cách đâu không lâu chứ không phải hàng tồn kho".

Lão mập mạp mở hộp gỗ ra xem xét. Ông ta đã từng thấy thứ này vài lần, nhưng dựa vào màu sắc và mùi hương đều bị phai nhạt đi vài phần, không hề tươi như trong tay gã.

"Trước khi ra giá, ta muốn hỏi cửa hàng của ông có mua nguyên liệu từ Yêu thú không?". Gã khách hàng chợt đưa ra một câu hỏi, dường như vẫn còn thứ muốn bán.

"Có thì có, nhưng chúng tôi chỉ mua nguyên liệu từ những yêu thú ít nhất là Tam Trùng Thiên". Lão đối với những yêu thú cấp bậc quá thấp thì thật sự không hứng thú.

"Vậy thì trùng hợp thay, ta các vật liệu của ta đều đạt yêu cầu". Hắc bào giả cười, đem ra một túi đựng.

Người này mở túi ra, trong là hỗn hợp giữa những thứ thu thập được từ yêu thú.

"Đây là Ngân Lang Thú, trong này là nanh, da, vuốt, cốt đều có. Vài món trong này thậm chí còn lưu lại khí tức của sinh vật vượt qua Tam Trùng Thiên". Lão mập mạp nhìn qua các vật phẩm thì đã xác định đối phương là một võ giả Trùng Thiên.

"Quý khách xin vui lòng chờ một chút để bên bộ phận giám định xác nhận giá trị của vật phẩm". Lão mập mạp trả lời nghiêm chỉnh rồi mời người khác vào phòng, bản thân hắn không thể xác định được tổng giá trị của những món này.

Một lúc sau.

"Dựa theo tính toán, tổng giá trị của vật liệu Ngân Lang Thú và Nguyệt Minh Hoa là 1000 kim tệ".

"Chỉ có 1000 kim tệ thôi à? " Hắc bào nhân trầm ngâm.

"Thật ra giá trị đã có thể nhiều hơn nhưng vật liệu từ yêu thú kia có nhiều tổn thương, không ở trạng thái hoàn mỹ. Có lẽ quý khách lúc chiến đấu ra tay hơi nặng, và có lẽ ngài không phải người chuyên thu thập vật liệu từ yêu thúc nên có vài tác động không nên khiến vài món bị giảm giá trị mạnh". Lão mập cố gắng giải thích, không muốn đối phương nghĩ cửa hàng có hành vi ăn bớt.

Nếu nói thẳng ra thì trong số 1000 kim tệ này thì phần lớn là giá trị của Nguyệt Minh Hoa, đống nguyên liệu của Ngân Lang Thú không đáng bao nhiêu.

"Thôi vậy, 1000 kim tệ cũng được coi như tạm được". Hắc bào giả thở dài, thể hiện thái độ không hài lòng nhưng đành phải chấp nhận.

Hắc bào nhân rời cửa hàng, đến một góc tối thay đổi ngoại trang và lộ ra thân ảnh thật, đó chính là Ngô Trung. Hắn phải nguỵ trang như vậy là vì biết số tiền bán được sẽ lớn, hăn sợ nếu để kẻ gian nhìn thấy thì sẽ lọt vào tầm ngắm.

"1000 kim tệ là hơn cả một năm bổng lộc của mình. Ha ha ha, mình giàu rồi!". Ngô Trung cười thầm, không quên bịt miệng để không phát ra âm thanh..

Đây thật sự là khoản tiền lớn nhất mà hắn từng cầm trên tay, phải biết rằng phần thường hạng 5 của hắn cũng chỉ có 100 kim tệ mà thôi. Với khoản tiền này, hắn tạm thời tương đương một thiếu gia của một gia tộc nhỏ.

Sau một lúc cười khoái trá thì Ngô Trung đã bình tĩnh lại, chỉnh lại trang phục, hắn không muốn để lại dấu hiệu nào liên tưởng hắn với vị hắc bào giả bán Nguyệt Minh Hoa kia. Nếu để người ngoài biết được một kẻ vừa tìm được Nguyệt Minh Hoa và vừa đột phá đến Ngũ Trùng Thiên thì có tạo nên một chấn động lớn.

Còn chưa kể số lượng thu thập được còn nhiều nhất từ trước đến nay, người ngoài sẽ chỉ biết hắn có 20 đoá nhưng gia tộc sẽ biết hắn có 30 đoá thì kiểu gì cũng tiến hành hỏi cung. Dù sao, Kính Hồ vẫn ẩn chứa nhiều bí mật mà võ giả chưa biết hết được, bất cứ một thông tin nào mới cũng có thể làm khuấy động Vũ Lan Quốc.

Ngô Trung đến điểm hẹn, trang phục vẫn là tông màu xám khói như mọi khi. Khi ấy thì hắn đã thấy một thân ảnh chờ sẵn, đó hiển nhiên là người đã mời hắn đi cùng, Liễu Cầm.

"Liễu Cầm à, không ngờ ngươi đến sớm hơn cả ta đấy". Hắn vẫy tay ra hiệu.

Liễu Cầm mang trang phục hồng sắc, có một lớp phấn mỏng thoa trên mặt, làn da trắng nõn cùng đôi môi căng mọng, nàng lúc này xinh đẹp hơn bình thường rất nhiều.

"Có vẻ Liễu Cầm cũng thích đi chơi giống tiểu thư Thanh Sam, mỗi lần đi đến nơi đông mua sắm nào đó đều sửa soạn kỹ càng". Ngô Trung nghĩ thầm, vô thích liên tưởng đến tiểu thư nhà mình.

"Coi như ngươi có lương tâm, không để một thiếu nữ như ta chờ lâu". Nàng nhìn về phía Ngô Trung và cười mỉm.

Hai người chào hỏi nhau một chút rồi đi đến nơi tổ chức cuộc luận đàm, do Ngô Trung không biết địa điểm nên phải để Liễu Cầm dẫn đường.

Chỉ có điều, đến hội chợ thì Liễu Cầm lại nổi máu mua sắm khiến tốn kha khá thời gian.

"Đã 20 cửa hàng rồi, ngươi chưa thấy đủ sao, đã thế vài cửa hàng ngươi vào chỉ để ngắm." Ngô Trung cằn nhằn.

Hắn là kiểu người sẽ chỉ muốn thứ cần thiết chứ không đi dạo vài dòng xem hàng hoá.

"Làm quen dần đi, khi Trần tiểu thư của ngươi lớn hơn chút thì cũng sẽ như ta thôi". Liễu Cầm đáp lại, nàng coi việc này chính là điều mọi nữ nhân sẽ làm.

Ngô Trung không biết nói gì. Chẳng lẽ mọi nữ nhân đều như vậy sao?

"Ngô Trung này, sao ngươi không mua trang phục mới đi? Mặc dù cái ngươi đang mặc nhìn chỉnh chu nhưng lại quá đơn giản tẻ nhạt, làm sao gây ấn tượng tốt với người khác được". Liễu Cầm bình phẩm về ngoại trang của Ngô Trung.

Đây cũng là một chút bất mãn của Liễu Cầm. Trong khi nàng phải chuẩn bị trang phục và trang điểm kỹ càng, còn hắn thì mặc cái bộ y phục buồn chán kia. Không lẽ hắn không để tâm đến cuộc hẹn này như nàng à?

"Ta thà mua võ khí còn hơn mua những thứ màu mè để mặc vào cho đẹp". Ngô Trung thẳng thắn từ chối. Dù sao hắn cũng là một người làm công ăn lương, luôn sống một cách tiết kiệm nhất có thể chứ không như các công tử tiểu thư của những gia tộc kia.

Liễu Cầm biết cách sống và tính cách của hắn nên cũng không cưỡng ép, nàng cũng muốn tặng hắn nhưng sợ lại khiến hắn tự ái thì hắn sẽ từ chối nên cũng thôi.

Sau đó hai người đến một cửa hàng võ khí, Ngô Trung ở đây đã thật sự động tâm. Hắn quyết định mua vài món, cơ bản là để thay cho những thứ đã bị hỏng lúc ở rừng Tinh Lâm. Thứ khiến hắn cắn răng mua nhất chính là một thanh đoản kiếm, cây kiếm này tốt hơn nhiều so với cái hắn từng dùng và số tiền cũng mắc hơn gấp bội, dù chẳng thấm vào đâu với 1000 kim tệ nhưng do cách sống tiết kiệm khiến hắn tiếc đứt ruột.

Đến cửa hàng cuối cùng của hội chợ là cửa hàng trang sức, Liễu Cầm hiển nhiên vung tiền mua vài cái, chỉ là không ngờ Ngô Trung cũng quyết định mua sắm ở đây. Nàng ta tò mò nên nhìn lén vài lần, nàng muốn biết hắn mua cái gì và cho ai. Hai người đã quen biết nhau đủ lâu để hiểu phần nào đó tính cách của đối phương, và gã thiếu niên này không có cái kiểu mua trang sức bao giờ. Ngô Trung đến khu quầy gia công chạm khắc, rồi đi ra với một vòng tay bằng gỗ. Loại gỗ này toả ra hương thơm dễ chịu giúp người dùng thư giản thần trí, nhưng quan trọng hơn trên vòng tay đó có khắc chữ Trần Thanh Sam.

Mặc dù vòng tay này số tiền bỏ ra cũng không thua gì thanh đoản đao vừa rồi, nhưng nhìn thần sắc của hắn không vẻ tiếc tiền, thậm chí còn rất vui.

"Vị Trần tiểu thư kia chiếm vị trí lớn thế nào trong tâm ngươi vậy" Liễu Cầm lâm vào trầm tư một chút.

Đã không còn gian hàng nào thú vị nữa, hai người rời hội chợ và cuối cùng cũng đến địa điểm luận đàm. Nơi đó có một võ đài lớn, ở phía dưới cũng có nhiều người theo dõi.

"Hai người đến trễ!". Một giọng nói phát lên.

Từ trong đám đông, có một gã thiếu niên tiến về phía bọn họ, nói ra lời trách móc. Người này trẻ tuổi, ánh mắt sắc bén, mang trên mình y phục lục sắc.

"Ta cũng không muốn trễ vậy, nhưng ai bảo Liễu Cầm bị hội chợ thu hút quá." Ngô Trung cười và chỉ tay về nữ tử phía sau.

Liễu Cầm lườm Ngô Trung, dù sự thật là vậy cũng đâu cần nói ra cho người khác biết chứ.

"Diệp Phong, nãy giờ có gì đặc biệt không?". Nàng không muốn nói nhiều về việc chậm trễ của mình nên chuyển chủ đề.

"Cũng không có gì nhiều, học viên năm cuối thì quá bận, các cá nhân nổi bật của khoá trên đều không hứng thú đến, khoá dưới như chúng ta thì không có tư cách lên tiếng. Thành ra bây giờ trở thành nơi giải quyết giao đấu của các học viên khác trên của chúng ta, khoá 123". Thiếu niên sơ lược tình hình.

Diệp Phong, thiếu niên khôi ngô tuấn tú này là người đồng khoá với Ngô Trung và Liễu Cầm, cũng là một trong những người đột phá Trùng Thiên đầu tiên của khoá 124. Diệp Phong cũng giống như Liễu Cầm, đều là những người mạnh nhất của khoá, nên thường xuyên cùng Ngô Trung trao đổi, vì thế mối quan hệ của họ cũng tương đối tốt.

Ngô Trung lúc này tự nhiên nhớ lại lúc ở rừng Tinh Lâm, cặp tỷ đệ mà Ngô Trung đã gặp trong rừng cùng họ với thiếu niên này. Hắn định hỏi bạn mình xem dòng chính của Diệp Gia có phải là hai người đó không, sau đó hắn từ bỏ ý định này vì cảm thấy không đáng quan tâm.

Võ đài tranh đấu của buổi luận đàm này cũng tương đối lớn, đủ để võ giả Nhị Thập Trùng Thiên thoả sức chiến đấu. Trên võ đài bây giờ là cuộc phân tranh giữa hai võ giả Thập Ngũ Trùng Thiên, trận đấu kéo dài một khắc, mặc dù vậy vẫn đủ để các võ giả yếu hơn nhìn ra được gì đó để mà rút kinh nghiệm.

Quy tắc của buổi luận đàm này khá đơn giản, sau mỗi trận đấu sẽ có người xưng tên ra khiêu chiến với mọi người, ai cảm thấy hứng thú sẽ lên võ đài và trận chiến bắt đầu. Hiển nhiên vì đều là học viên của Hạ Nam Học Viên, nên mọi người cũng chỉ trao đổi chiêu thức chứ không ra tay quá nặng. Nghe nói rằng có vài vị giáo sư đang âm thầm quan sát đề phòng có việc ngoài ý muốn xảy ra.

Lúc này, có một bóng người xuất hiện.

"Học đệ tên Khương Dã, thuộc khoá 124, xin phép khiêu chiến!". Người này bước lên võ đài, phát ra khí tức bản thân và khiêu chiến.

Cả ba người nhìn lên võ đại, một thiếu niên bạch trang với thanh trường kiếm trên tay đã ở đó. Đó là Khương Dã, người đột phá Trùng Thiên đầu tiên của khoá bọn họ.

"Thất Trùng Thiên? Nhanh như vậy Khương Dã đã đột phá Thất Trùng Thiên?". Diệp Phong chấn kinh. Hắn từ khí tức của Khương Dã đã nhận ra được sức mạnh của đối phương tiến triển cực nhanh, thậm chí còn nhanh một cách vô lý.

Chương 7: Mua sắm