Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 72: Đến nhà trọ
Cha của Trần Thanh Sam là Trần Thanh Phong, gia chủ đương nhiệm của gia tộc, sinh ra và lớn lên ở Vô Thương Thành. Thời còn niên thiếu, Thanh Phong là một thiếu niên hùng cường, dù trong lứa trẻ của các gia tộc thì cũng là ngôi sao sáng. Trong một lần đi đến vùng phía đông của Vũ Lan Quốc thì Thanh Phong đã gặp được một cô gái, người mà sau này chính là mẹ của Thanh Sam. Sau đó hai người bọn họ sinh sống ở Vô Thương Thành và thỉnh thoảng mới về lại nơi này, và đây là một trong số ít lần đó.
Sắp tới đây là lễ mừng thọ 100 tuổi cho ngoại tổ mẫu của Thanh Sam, do đó mà gia đình Thanh Sam phải tham gia. Nhưng Trần Thanh Phong là gia chủ của đại gia tộc, không tiện đến mừng thọ ở nơi xa. Còn về phần của người mẹ, nàng ta đã rời gia tộc để qua quốc gia khác vì lý do nào đó mà Ngô Trung không biết. Thú vị là, ngày mà phu nhân rời đi cũng là ngày mà Ngô Trung b·ị b·ắt cóc, chiếc xe ngựa mà Ngô Trung thấy vào đêm đó chính là dùng để đưa phu nhân đi.
Với hai phụ mẫu đều bận việc thì Thanh Sam đành phải một mình đến nhà ngoại, mặc dù nói là một mình nhưng có Ngọc Hoa và Ngô Trung đi cùng, thậm chí thêm vài người lớn để đảm bảo an toàn cho tiểu thư. Bọn họ đã khởi hành được vài ngày, đoàn người đi theo đội hình một đường thẳng và lấy xe ngựa làm trung tâm. Phía trước và sau mỗi nơi có năm người, mỗi người này đều là võ giả vượt qua Thập Trùng Thiên, cụ thể là chín gia nhân và hai vị cấp bậc chấp sự. Tuyến đường di chuyển thì cũng là đường lớn, không đi qua bất cứ nơi mờ ám nào nên lực lượng cỡ này đã đủ rồi. Chấp sự cơ bản là những người quản lý các công việc lặt vặt trong gia tộc, thực lực tối thiểu của chức vụ này phải là Nhị Thập Trùng Thiên.
Đột nhiên có một nhóm người chẳng biết từ đâu đứng ra chặn đường, số lượng hơn mười người. Hai người chấp dự dẫn đầu ra hiệu cho đoàn dừng lại.
"Đứng lại, muốn đi qua phải giao tiền". Một gã trong những kẻ chặn đường ra yêu cầu, đây chắc hẳn là đám c·ướp.
Ngay khi dứt lời, một nhóm khác có mười cá nhân xuất hiện chặn đường lui của đoàn người.
"Lũ ruồi phiền phức". Người đàn ông dẫn đầu nhíu mày, ra hiệu cho gia nhân nhanh chóng xử lý đối phương.
"Ngô Trung, bên ngoài có chuyện gì vậy?". Trong xe ngựa, giọng nói của Ngọc Hoa vọng ra ngoài.
Ngô Trung lúc này là đang là người đánh ngựa của cỗ xe, dù chỉ mới tập chưa được bao lâu nhưng vẫn đủ để lái xe ngựa mà không đánh thức Thanh Sam.
"Vài t·ên c·ướp đường ấy mà, đây là nhóm thứ ba từ lúc chúng ta khởi hành rồi. Như thế có bình thường không?". Ngô Trung cảm thấy tò mò.
Hắn là gia nhân của riêng Thanh Sam, những gì đang xảy ra không có tí nguy hiểm nào nên hắn không quan tâm lắm, cứ để các gia nhân khác làm là được.
"Ta cũng chẳng biết, theo lý mà nói thì lộ tuyến này trước nay không nên có c·ướp mới đúng. Có thể gần đây có sự kiện nào đó mà chúng ta không biết". Ngọc Hoa hé một nửa chiếc rèm che để nhìn ra ngoài.
Nàng biết được chút thông tin của chuyến đi này, việc để con gái đi qua nơi có những toán c·ướp xuất hiện là vô lý, nên chỉ có thể là sự cố nào đó.
"Tiểu thư còn ngủ à?". Ngô Trùng vừa nói vừa liếc nhìn vào bên trong xe ngựa.
Trần Thanh Sam hiện đang nằm tấm đệm êm ái ở chỗ chiếc ghế dài, cô bé có vẻ mơ thấy gì đó vui vẻ vì đang nở một nụ cười, miệng thậm chí còn chảy dãi, thật không ra dáng con cái đại gia tộc tí nào.
"Ờ, thời tiết hiện giờ cũng khá nóng, thật sự dễ buồn ngủ. Mà thế cũng tốt, để tiểu thư biết ở ngoài đang có gì xảy ra thì không hay lắm". Ngọc Hoa quay lại nhìn cảnh tượng ngủ của Thanh Sam thì phì cười.
Chỉ trong khoảng thời gian cuộc trò chuyện diễn ra, đám c·ướp đã bị xử lý một cách nhanh gọn, không để lại quá nhiều vết tích.
"Dắt theo mấy con ngựa". Vị chấp sự ra lệnh cho các gia nhân.
Thú cưỡi vẫn là một nguồn tài chính có giá trị dù ở bất cứ đâu hay gia tộc nào, dù không thể mang về gia tộc thì cũng có thể bán lấy tiền. Đoàn người sau khi xử lý xong thì tiếp tục lên đường, trước mắt thì họ cần đến một thị trấn gần nhất để nghỉ chân. Thị trấn gần nhất với họ có là Trấn Bắc Ly.
Đây là một thị trấn tầm trung, nếu xét về phạm vi và nhân số đều thua Vô Thương Thành hay Lộ Tư Thành. Nhóm người Trần Gia vào thị trấn thì lập tức tìm kiếm nhà trọ tốt nhất, khi đến chỗ phù hợp thì họ đã dừng chân.
"Tiểu thư, chúng ta đến nhà trọ rồi". Ngọc Hoa vỗ nhẹ người của Thanh Sam để đánh thức cô bé dậy.
Trần Thanh Sam sau một hồi thì cũng đã tỉnh, cô bé dụi mắt và ngáp một hơi dài. Hai người từng bước ra khỏi xe ngựa, trước mắt họ là nhà trọ lớn nhất nơi này.
"Nóng quá, muội muốn ăn kem". Thanh sam kéo tay áo của Ngọc Hoa, thể hiện mong muốn hiện tại.
Bây giờ là giữa trưa, nắng nóng gay gắt, dù Thanh Sam đã ở giai đoạn Luyện Thể thì theo lý thuyết sức chịu đựng hơn người thường, nhưng với tính cách trẻ con ấy vẫn nhõng nhẽo.
"Đây đây". Ngô Trung chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Thanh Sam, trên tay đã cầm sẵn hai cây kem.
Thanh Sam nghe thấy âm thanh của Ngô Trung liền ngoảnh mặt sang, trước mắt cô bé là một cây kem màu hồng vị dâu, cũng là vị khoái khẩu của em nó. Ngô Trung biết tính cách của Thanh Sam nên từ khi vào thị trấn thì hắn đã quan sát những chỗ bán kem, khi xe ngựa dừng lại thì Ngô Trung đã nhanh chóng chạy đến nơi đó mua và quay về với chúng.
"Ngô Trung ca ca là nhất". Đôi mắt Thanh Sam hiện lên sự mừng rỡ.
Cô bé lấy vội cây kem trên tay Ngô Trung, trong một động tác thừa cho vào miệng, khuôn mặt tỏ vẻ sung sướng. Ngọc Hoa thấy cảnh tượng ấy cũng phì cười, sau đó nàng thấy Ngô Trung đang đưa cây kem còn lại cho nàng. Hành động này thật sự khiến nàng bất ngờ, với tính cách keo kiệt của Ngô Trung mà chịu mua cho một người nào khác trừ Thanh Sam thì thật lạ. Lý do của hành động này là vì Ngô Trung đã có tiền trong người, không còn phải tiết kiệm từng li từng tí như trước kia.
Những người còn lại của đoàn thì di chuyển xe ngựa về nơi trống, sau đó còn phải thuê phòng và sửa soạn hành lý của Thanh Sam, còn ba người Thanh Sam thì ngồi chờ ở sảnh trước
"Ngọc Hoa, đưa tiểu thư về phòng". Một người đàn ông ở phía sau tiếng lại gần và ra lệnh, đồng thời ném một chiếc chìa khoá về phía nàng thị nữ.
Gã này là Cố Trường, một trong hai chấp sự đi cùng, có nhiệm vụ chỉ huy và bảo vệ an toàn cho Thanh Sam. Hiện tại gã có chức vụ cao nhất ở đây
"Vâng". Ngọc Hoa đón lấy chìa khoá và lễ phép trả lời.
Nàng giống như Ngô Trung, đều là gia nhân của riêng Thanh Sam nên không phải nghe lệnh của một chấp sự. Nhưng để tránh gây bất hoà gì trong suốt chuyến đi thì nàng vẫn cư xử rất phải phép. Ngọc Hoa dẫn Thanh Sam lên lầu, để lại Ngô Trung một mình ở sảnh trước. Hắn không lên cùng vì theo thường lệ thì Ngọc Hoa và tiểu thư sẽ ở cùng phòng, không tiện để nam nhi như hắn đi theo. Có lẽ hắn sẽ ở phòng tập thể với các gia nhân khác, có thể hắn sẽ ngủ chuồng ngựa,... Cơ bản là chờ xem hai vị chấp sự kia phân phó thế nào, nếu quá đáng thì hắn tự bỏ tiền túi ra thuê phòng rẻ nhất.
"Tiểu tử, bắt lấy". Bỗng có giọng nói vang lên.
Ngô Trung quay mặt về hướng âm thanh thì lập tức có một vật gì đó đang bay nhanh vào thẳng mặt của hắn.
Bộp.
Ngô Trung dùng tay đỡ được ngay trước khi vật kia v·a c·hạm vào mặt, hắn nhìn xuống lòng tay thì thấy đó là một chiếc chìa khoá, còn người ném là một trong các gia nhân đi cùng đoàn. Lực ném vừa rồi tương đối mạnh, nếu để một người không phải võ giả bắt lấy thì đủ để kẻ đó văng ra xa và làm trò cười cho đám đông.
Những kẻ kia không nói nhiều liền rời đi, không quên giơ ngón giữa đầy khiêu khích. Đây là sự bắt nạn tập thể do mâu thuẫn giữa các gia nhân, bên ký khế ước và bên không ký khế ước.
"Vẫn là ánh mắt thiếu thiện cảm ấy". Ngô Trung cau mày.
Do xa nhà khá lâu, hắn tạm thời quên mất sự đấu đá ngầm của tầng lớp gia nhân trong gia tộc. Hắn không muốn gây rối nhưng nếu những kẻ kia còn chọc hắn thêm lần nữa thì sẽ không để yên đâu. Qua hai lần dọn dẹp lũ c·ướp đường thì những gia nhân kia đã lộ ra thực lực của bản thân, người mạnh nhất chỉ có Thập Ngũ Trùng Thiên, không đáng để hắn kiêng dè.
"Xin lỗi, ta không ngờ là họ lại cư xử như vậy". Giọng nói ngọt ngào của người thiếu nữ phát ra ở ngay bên cạnh hắn.
Khi hắn ngoái đầu nhìn lại thì đó là một nữ gia nhân của đoàn. Hắn và người này không quen biết nhưng do người ta đã nói chuyện lịch sự với mình thì hắn cũng đáp lại.
"Tỷ là ...?".
"À, có thể đệ không nhớ nhưng chúng ta từng gặp nhau ở sự kiện Lang Sơn Trại. Ta tên là Tạ Thu Phượng ". Nữ tử này tự giới thiệu bản thân.
Cho dù như vậy thì Ngô Trung cũng không nhớ ra được, lúc đó số lượng gia nhân tham gia lên đến hàng chục người, hắn còn không để tâm để giao lưu nên chỉ có thể giả vờ như đã nhận ra cô ta. Theo lời cô nàng này thì những gia nhân than gia sự kiện kia đều không còn bất cứ ác cảm nào với Ngô Trung, còn những kẻ mới ném chìa khoá kia thì là những kẻ không biết gì về lúc đó. Nàng thay mặt họ xin lỗi ríu rít, hi vọng Ngô Trung sẽ không để bụng, sau đó cũng rời đi. Ít nhất thì qua cuộc nói chuyện vừa rồi thì tâm trạng của Ngô Trung đã bớt cáu được phần nào, không còn gì phải ở lại nên hắn về phòng theo chìa khoá được giao.
Bước vào trong phòng trọ, hắn khoá chặt cửa chính và đóng cửa sổ lại. Sau đó từ trong áo khoác lấy ra một cuốn sách cũ kĩ, ở trang bìa có tên là 'Lưu Tinh Bạo'.