Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 76: Về nhà ngoại
Phía đông của Vũ Lan Quốc có một bờ biển dài, hầu như toàn bộ phía đông đều tiếp giáp với biển. Với lợi thế về địa hình mà hoạt động ở khu vực này chủ yếu là vận tải biển, du lịch cùng đánh bắt thuỷ sản. Đoàn của Thanh Sam đến đây đã tận hưởng một chút bầy không khí, hiện tại họ đang ở tạm dừng ở một trạm dừng chân.
Trạm dừng chân này là nơi các đoàn khách nghỉ ngơi trước khi đến bán đảo Giang Trà. Bán đảo này ba mặt giáp biển, phần duy nhất nối với đất liền thì lại vừa dài vừa hẹp, đã thế còn bị một dãy núi lớn chạy dọc và rừng rậm bao phủ khiến việc đi lại theo con đường vô cùng khó khăn. Phần rìa của bán đảo này thì lại vô tình là một vùng đồng bằng rộng lớn, phù hợp cho nhân loại sinh sống.
Cách đây vài trăm năm, khu dân cư ở trên bán đảo muốn giao lưu với đất liền phải đi qua con đường hàng hải, việc này vô cùng bất tiện với những người thực lực thấp. Sau này thì có một vị thái uý tên Bá Lam vì muốn cải thiện cuộc sống của người dân đã vận động quyên góp để xây dựng một cây cầu nối liền hai khu dân cư. Đây vốn là vấn đề bức xúc của mọi người nhưng vì là dân đên không có quyền gì nên đành cam chịu, nay có một vị quan lên tiếng thì dân chúng hưởng ứng một cách tích cực.
Do khoảng cách từ đất liền đến khu dân cư trên bán đảo hơn vài trăm dặm nên việc xây dựng không hề dễ dàng, phải tốn cả chục năm mới tạo dựng ra được cây cầu để giao thương, đây cũng là cây cầu vượt biển đầu tiên của đất nước, và cũng là cây cầu dài nhất được xây dựng dựa trên sự đồng lòng của quan và dân. Người dân sau này đặt tên cây cầu là Cầu Bá Lam để nhớ ơn vị quan đó.
Do cây cầu này quá dài nên một trạm dừng chân được xây dựng ở đầu cầu bên này để người dân giải quyết các vấn đến trước khi lên đường. Ở đây có vài cửa hàng lưu niệm, nhà trọ cùng với tửu quán đều có đủ, đồng thời còn có các cửa hàng để bán các nhu yếu phẩm. Thanh Sam cùng hai gia nhân vào một tửu quán để ăn uống, do nằm sát biển nên thực đơn nơi này chủ yếu là hải sản.
"Cho gỏi cá chích, sò điệp nướng mỡ hành, mực nướng sa tế,...".
Không mấy khi được đến biển, Thanh Sam gọi gần hết các món trên thực đơn. Điều này không quá đáng ngại vì tiền hành trang của cô bé là của gia tộc, nếu ăn không hết thì có Ngô Trung bên cạnh xử lý giúp. Người bồi bàn thấy một đơn hàng lớn thế này liền chạy thẳng vào bếp. Do nơi này luôn đón số lượng khách khổng lồ nên bếp tận bảy người, không bao lâu sau món đầu tiên lên bàn là gỏi cá chích.
Món này bao gồm một dĩa cá, một dĩa rau cùng dưa leo, một chén nước chấm và một sấp bánh tráng. Cách ăn thì vô cùng đơn giản, Thanh Sam lấy ra một miếng bánh tráng đặt vào lòng bàn tay và dùng đũa cho dưa leo, rau sống rồi gỏi cá vào. Sau đó dùng tay còn lại cuộn tròn một cách thật chắc tay, rồi chấm cùng nước chấm chua ngọt. Vị tươi ngon của thịt cá trích với phần dừa nạo ngậy béo, hòa quyện cùng nước chấm đậm đà và rau sống khiến Thanh Sam thích thú.
Chưa vì ăn xong gỏi đầu tiên thì món tiếp theo là sò điệp nướng mỡ hành đã lên bàn, món này thì ăn đơn giản hơn vì về cơ bản đây khi chỉ cần đưa thẳng vào miệng và ăn, vị ngọt cùng cảm giác mềm và thơm kèm mỡ hành. Và rồi đến món tiếp theo là mực nướng sa tế, món ăn màu vàng này có hương thơm vô cùng kích thích khứu giác cộng với vị giòn ngọt của mực kết hợp với vị cay của sa tế rất hấp dẫn. Cứ thế là đến phiên món cua rang me, mực xào thập cẩm, tôm hùm nướng phô mai,...
"Quý khách, bốn món cuối cùng đã hết nguyên liệu chế biến. Không biết mọi người có muốn gọi món khác không?". Khi ba người đang thưởng thức thì gã bồi bàn tiến về phía Ngọc Hoa để nói.
"Hết nguyên liệu? Bộ mấy món đó đắt khách vậy à ?". Ngọc Hoa nhướng mày, hỏi ngược lại tiểu nhị.
"Cũng không phải vậy, dạo này không hiểu sao các ngư dân không đánh bắt được các loại cá lớn trong suốt cả tuần nay". Người này cười khổ, gãi đầu giải thích.
Bản thân gã cũng không hiểu tại sao lại xảy ra vụ việc này.
"Ỏ, chán thế!". Vẻ mặt của Thanh Sam trở nên chán nản. Cô bé vẫn còn muốn ăn thêm những món mới lạ khác, những món trước mặt thì đã biết vị rồi nên không còn hứng thú nữa.
"Tiểu thư... ta ăn không nổi nữa rồi". Ngô Trung là người ăn nhiều nhất trên bàn này, ra hiệu không nên gọi thêm món nữa.
Ngọc Hoa và Thanh Sam đều là nữ tử nên sức ăn khá hạn chế, mỗi phần ăn được đưa lên thì họ chỉ ăn một chút vừa đủ, còn lại đều là Ngô Trung xử lý. Không phải là hắn tham ăn tục uống, mà hắn từng sống qua giai đoạn nghèo khó nên việc bỏ thừa đồ ăn là không thể chấp nhận được. Hắn không thể ép hai người họ ăn thêm nên đành phải tự mình ăn hết.
"Thôi, không gọi nữa, tính tiền bàn này trước đi". Ngọc Anh thấy hai người còn lại thì quyết định thanh toán bữa ăn.
Khoảng thời gian này, những gia nhân khác cũng đã ăn uống đầy đủ và chuẩn bị xong những thứ cần thiết, bây giờ mọi người sẽ khởi hành đến Giáng Trà. Cầu Bá Lam này chia làm hai làn ngược xuôi, mỗi làn đủ rộng để mười chiếc xe ngựa đi dàng hàng ngang và đều đầy ắp người. trên này vừa có đoàn thương buôn, những lữ khách qua đường, những du khách muốn thư giản ở một nơi đầy nắng và gió. Thanh Sam từ trên xe ngựa nhìn ra cửa sổ, có thể thấy một cảnh quan tuyệt đẹp được tạo ra bởi bầu trời xanh và những áng mây trắng. Đối xứng với bầu trời là mặt biển xanh ngát, Thanh Sam thấy những chiếc tàu bè của ngư dân đang đánh bắt cá.
Ở đằng xa, những ngư dân kéo từng mẻ lưới lên để xem thành quả, hai người đàn ông trưởng thanh với cơ thể như rám nắng kéo dần tấm lưới lên, nhưng trái với kỳ vọng của họ thì có rất ít cá. Những ngư dân ngao ngán thở dài, họ không tài nào hiểu được tại sao thời gian gần đây sản lượng cá ngày càng giảm một cách rõ rệt, ảnh hưởng đến thu nhập của họ. Thậm chí những gì được bán trong các tửu quán đều là hàng nhập từ nơi khác chứ không phải bắt trực tiếp ở đây, thật là hài hước khi ở gần biển nhưng phải nhập hải sản từ vùng biển khác.
Do chiều dài của cây cầu hơn trăm dặm, chưa kể do kết cấu lâu năm nên xe ngựa không thể đi nhanh như mọi khi, do đó đoàn người của Thanh Sam phải đi đến chiều mới đến được bán đảo Giang Trà. Khu dân cư thưa thớt ngày nào đã trở thành một thị trấn lớn, phía nam của thị trấn có ba cảng biển cho các tàu thuyền vận tải biển cập bến. Không ngoa khi nói rằng đây là một thị trấn dành riêng cho du lịch, các cảng biển hầu như là tàu thuyền của các du khách, và gần một nữa người ở đây là từ nơi khác đến.
Ngay lối đi xuống của đầu cầu bên phía Giang Trà là một quảng trường lớn tại trung tâm của thị trấn, cùng một đài phun nước được chạm khắc bằng thạch anh. Từ quảng trường này có bốn đường lớn, ba trong số đó dẫn đến các bến tàu và cái còn lại dẫn đến cây cầu. Cố Trường và Lạc Chi Mai đã được căn dặn kỹ càng về nơi này, do đó họ hành sự rất khiêm tốn. Phải nói đã tốn chút thời gian mới có thể tìm ra được vì những người qua đường hầu như là du khách, đến khi vào một cửa hàng lưu niệm thì mới biết được vị trí chính xác.
Đoàn người đã đến được trước cổng của một gia tộc thì lập tức dừng lại, những người gác cổng nơi này thấy vậy liền ra đuổi khéo.
"Đây là tư gia của quan tri huyện, đi chỗ khác mau".
Lạc Chi Mai và Cố Trường không tức giận, họ đều xuống ngựa và nói chuyện tử tế với đối phương.
"Chúng ta là người của Trần gia ở Vô Thương Thành, nay gia chủ và phu nhân đều bận việc nên chúng ta đưa tiểu thư Trần Thanh Sam đến thăm tổ mẫu". Cố Trường đứng ra để nói chuyện, Lạc Chi Mai thì lấy ra thư mời.
Tên gác cổng nhận lấy thiệp, sau đó đối chiếu với danh sách khách mời với đồng bạn.
"Ra là người nhà, để ta dẫn mọi người vào". Khi xác nhận đây là thật thì ngay lập tức thay đổi thái độ.
"Tri huyện luôn cơ à? Hoá ra nhà ngoại của tiểu thư có người làm quan". Ngô Trung đã nghe được câu nói của tên kia, có một chút suy nghĩ.