Vũ Lan Quốc được chia thành 12 châu với người đứng đầu là tri phủ, dưới mỗi châu là các quận đứng đầu bởi thái thú, dưới mỗi quận là các huyện do các huyện lệnh cai quản, dưới nữa là các thị trấn và các làng mạc.
Dù thế giới này lấy võ làm chủ đạo nhưng không có nghĩa hệ thống chính trị từ xưa sẽ sụp đổ, mỗi địa phương sẽ luôn có quan lại cai quản. Về cơ bản thì hệ thống quan lại của các triều đại đều được chia ra làm chín phẩm hàm với Nhất phẩm là cao nhất. Mỗi phẩm lại có hai cấp bậc là Chính và Tòng, cấp Tòng thường là người phò tá cho Chính, có lương bổng thấp hơn một chút nhưng cùng phẩm quan.
Giang Trà này là được coi là một quận nên người đứng đầu nơi này là một thái thú bậc quan Ngũ phẩm, chia làm tám huyện do các huyện lệnh bậc Thất phẩm cai quản. Dù Thất phẩm là một trong những phẩm thấp nhất, nhưng cũng là người của triều đình nên vẫn có nhiều đặc quyền. Họ được ban một mảnh đất 4 sào, nhận được bổng lộc theo định kỳ và các đãi ngộ về trợ cấp và đãi ngộ.
Lúc này, vị quản gia của gia tộc đã tiếp đón đoàn người của Trần gia. Do Thanh Sam còn nhỏ nên Cố Trường phải đứng ra làm người đại diện để làm các hoạt động xã giao, sau đó một thị nữ dẫn Thanh Sam về phòng nghỉ ngơi. Ngô Trung và Ngọc Hoa là gia nhân thân cận nên đi theo sau. Hắn quan sát khuôn viên của gia tộc, nơi này mặc dù nhìn rất khang trang nhưng lại thua nhiều bậc so với Trần gia. Dù quãng đường không dài nhưng hắn liền nhận ra gia tộc của tiểu thư giàu hơn tư gia của một huyện lệnh. Nghiêm túc mà nói thì Ngô Trung không có nhiều cơ hội tiếp xúc với giới quan lại mà chủ yếu biết từ thông tin trên học viện, thậm chí vị quan của Vô Thương Thành là thành chủ thì hắn cũng chưa gặp bao giờ. Do đó hắn không xác định được một vị quan sẽ giàu cỡ nào, nhưng ít nhất thì một đại gia tộc của Vô Thương Thành vẫn hơn một huyện lệnh rất nhiều.
"Có gì cần thì xin báo cho bất cứ gia nhân nào mà tiểu thư gặp, tiểu nữ xin lui trước".
Thị nữ đưa Thanh Sam vào phòng nghỉ ngơi, sau đó rời đi ngay lập tức. Việc này khiến Ngô Trung cảm thấy khó hiểu với thái độ của nàng ta, rất khó nói nhưng cách nói chuyện của nàng ta với Thanh Sam khiến Ngô Trung cảm giác như nàng ta nói chuyện với một vị khách xa lạ từ nơi nào đó đến. Trần Thanh Sam dù gì cũng là cháu ruột của tổ mẫu gia tộc, đều là họ hàng ruột thịt thì đáng lý ra không nên lạnh nhạt như vậy. Hắn vốn không phải là người nhỏ nhen hay chấp nhặt người khác, nhưng với tư cách một thuộc hạ thì cần đòi lại công đạo cho chủ tử nếu cần thiết.
Ngô Trung quay lại với Thanh Sam, phụ giúp Ngọc Hoa dọn dẹp phòng. Trong thời gian đó, hắn để ý thấy Thanh Sam đang biểu hiện bất thường, cô bé không còn năng động như mọi khi nữa. Thanh Sam hiện tại đang ngồi yên trên ghế, mắt nhìn về phía xa xăm.
"Tiểu thư, người sao thế?". Ngô Trung tiến đến gần hỏi thăm.
Hắn đến trước mặt Thanh Sam, quỳ hẳn hai chân xuống để bản thân thấp hơn chiều cao của cô bé khi ngồi, hắn nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của Thanh Sam rồi đặt lên gối của cô bé và nở nụ cười hiền hoà. Hiển nhiên hắn thấy được Thanh Sam đang có gì đó giấu trong lòng, từng hành động của hắn lúc này là để mang lại cảm giác an tâm cho Thanh Sam, để cô bé dễ dàng mở lòng.
"Muội chưa gặp ngoại tổ mẫu bao giờ nên hơi lo. Có khi nào ngoại tổ mẫu không thích muội không?". Thanh Sam nhìn Ngô Trung một hồi thì quyết định trả lời.
"Làm sao có thể chứ, Thanh Sam của chúng ta rất ngoan mà. ". Ngô Trung bất ngờ với câu nói của tiểu thư, hắn lập tức an ủi cô bé như khi còn nhỏ.
Từ khi Ngô Trung về Trần gia đến nay thì đây là lần đầu tiên hắn cùng Thanh Sam đến nơi này. Nhưng nếu từ trước đến giờ đều chưa gặp mặt người bà này thì hắn cảm thấy thật tệ cho cô bé.
"Không sao đâu, tỷ chắc rằng tổ mẫu rất thương muội, không cần phải lo. Dù chuyện gì xảy ra thì luôn có tỷ và Ngô Trung ở đây ủng hộ". Ngọc Hoa đã nghe được tâm sự của Thanh Sam, liền lặng lẽ chạy đến ôm chằm lấy cô bé.
Sau những lời an ủi của hai người thì tâm trạng Thanh Sam đã đỡ phần nào, nụ cười lại nở trên môi của cô bé. Thanh Sam trở lại là một cô bé vui tươi, đi khám phá căn phòng, nhân lúc này Ngọc Hoa kéo Ngô Trung qua một góc.
"Ngô Trung, do ngươi mới về Trần gia vài năm gần đây nên không biết. Nhà ngoại của tiểu thư không hề ưa nàng, và có vẻ vị tổ mẫu kia cũng vậy". Ngọc Hoa nói nhỏ vào tai Ngô Trung, không muốn để tiểu thư nghe được.
"Cái gì! Tại sao lại vậy?". Ngô Trung bất ngờ, hỏi ngược lại. Sao lại có một người bà ghét cháu mình cơ chứ ?
Ngọc Hoa suy nghĩ một lúc thì đưa ra hai lý do chính.
Đầu tiên, gia tộc họ Lữ này có một tư tưởng cổ hủ kéo dài từ đời này sang đời khác, đó là rất trọng nam khinh nữ. Dù sao thì thời đại bây giờ là thời đại của võ đạo, thực lực cá nhân chính là thứ để đánh giá một con người chứ không phải giới tính. Nhưng với Lữ gia thì dù đứa con gái trong gia tộc có giỏi đến đâu thì đều không nhận được sự quan tâm như đứa con trai. Ngọc Hoa cũng không biết lý do tại sao cái tư tưởng này vẫn còn tồn tại, và một trong những n·ạn n·hân của tư tưởng này là phu nhân của Trần gia. Mẹ của Thanh Sam tên là Lữ Cát Anh, trời sinh sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành. học vấn cùng thực lực của phu nhân đều thuộc dạng toả sáng so với đồng trang lứa tại Giang Trà vào thời điểm ấy, nhưng vì là thân phận nữ nhân nên không có bất cứ quyền hạn gì trong gia tộc dù là con gái của gia chủ.
Lý do thứ hai cũng là lý do chủ yếu khiến gia tộc này không có cảm tình với Thanh Sam, chính là do gia chủ Trần Thanh Phong hồi trẻ. Ngoại tổ phụ của Thanh Sam lúc ấy là một thái thú, do là quan nên có các mối hệ với những vị quan khác, trong đó có một vị là tri phủ cấp Ngũ phẩm. Con trai của vị tri phủ đó đã đến Giang Trà để du ngoạn, vô tình nhìn thấy Lữ Cát Anh trên phố phường thì đã trúng tiếng sét ái tình. Gã này ra sức cưa cẩm Cát Anh, dùng cả tiền bạc và gia thế của cha mình ra để khiến Cát Anh để ý đến mình, nhưng hắn không biết rằng như thế là vô cùng phản tác dụng.
Sau đó gã này điều tra ra được cha của Cát Anh là một thái thú thuộc châu do cha hắn cai quản, phát hiện được sự trùng hợp này thì hắn lập tức về nhà để nhờ cha giúp đỡ. Do hắn là con trai độc tôn nên vị tri phủ kia đã giúp con trai mình mở lời hỏi cưới Cát Anh. Cha của Cát Anh hiển nhiên rất đồng ý với lời hỏi cưới này, đầu tiên thì xui gia là cấp trên của mình nên nếu hôn sự này thành công thì có thể được thế mà thăng chức. Thứ hai là dù hắn không được thăng chức thì Lữ gia vẫn được hưởng ké từ danh sư "con dâu nhà tri phủ" và thuận lợi phát triển gia tộc.
Cát Anh dù đã ra sức phản đối nhưng nàng lại quá thấp cổ bé họng, thêm thân phận nữ nhân càng làm nàng không có tiếng nói, thậm chí nàng còn bị giam lỏng để đề phòng bỏ trốn. Nếu không có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì Cát Anh phải gả vào nhà tri phủ, và chuyện ngoài ý muốn đó tên là "Thanh Phong". Ngọc Hoa không biết cụ thể thì gia chủ đã làm gì, nhưng kết quả thì ai cũng biết. Lữ Cát Anh đã về làm dâu nhà Trần gia, là vợ thảo của Thanh Phong, mẹ của Thanh Sam và hai người anh trai của cô bé. Do đó mà mối quan hệ giữa hai nhà nội ngoại như nước với lửa, dù Thanh Phong đã nhiều lần hạ mình để giữ hoà khí. Sự mâu thuẫn này chỉ thuyên giảm sau khi Cát Anh sinh ra hai người con trai kiệt xuất, vô tình đánh vào tư tưởng trọng nam khinh nữ mà thái độ của Lữ gia đã hoà hoãn được phần nào. Nhưng chỉ với hai đứa con trai của Cát Anh mà thôi, đối với Thanh Sam thì vẫn một thái độ tiêu cực với cô bé dù chưa từng gặp mặt.
"Sao tỷ biết nhiều thế, rốt cuộc tỷ làm gia nhân bao lâu rồi?". Ngô Trung chợt thắc mắc.
"Từ khi 12 tuổi, đến nay chắc cũng được 10 năm rồi. Trong thời gian đó đủ để biết vài chuyện xưa cũ trong gia tộc rồi". Ngọc Hoa ngẫm một lúc rồi trả lời. Mười năm cũng tương đối dài để có tư cách biết câu chuyện này.
"Thật kỳ lạ, cái lão kia và phu nhân giữ tiểu thư cách xa nhà ngoại trong mười năm, nhưng đến nay lại quyết định để tiểu thư đến đây một mình. Không biết có huyền cơ gì không?". Ngô Trung suy ngẫm một hồi rồi hỏi Ngọc Hoa.
Theo lý mà nói thì gia chủ và phu nhân đều biết việc Lữ gia đến nay vẫn không có thiện cảm với Thanh Sam, nhưng vẫn để tiểu thư đến đây để chịu sự ghét bỏ ấy. Ngô Trung không tài nào tìm ra được lý do hợp lý nào cho sự việc này.
"Chúng ta tốt nhất đừng suy đoán. Mà nè, sao tiểu tử nhà người lại gọi gia chủ là cái lão kia? Nếu để gia chủ nghe được thì ngươi không yên đâu". Ngọc Hoa đang nói giữa chừng thì nhận ra sự vô lễ của Ngô Trung, lập tức trách móc.
"Rồi rồi, gia chủ thì gia chủ, dù sao ông ta cũng không có ở đây". Ngô Trung không quá để tâm với lời nhắc nhở, hắn biết lão gia chủ cũng không có thiện cảm với hắn từ lâu rồi.
Hai người đã nói chuyện được một lúc, không quá lâu nhưng đủ để Thanh Sam để ý.
"Hai người đang to nhỏ gì thế? Cho muội nghe với". Thanh Sam chạy đến và hỏi.
"À, chúng ta đang bàn xem chút nữa nên dẫn tiểu thư đi đâu. Dù sao thì lần đầu đến nơi này thì cần kỹ lưỡng chút để đi chơi chứ". Ngọc Hoa nhanh trí đánh lạc hướng, nêu ra vấn đề ưa thích của Thanh Sam để cô bé.
"Vậy à, thế chúng ta đi thôi. Muội chán ở trong phòng quá rồi". Khi nghe đến đi chơi, Thanh Sam lập tức vui vẻ, kéo tay Ngọc Hoa và Ngô Trung ra khỏi phòng.
Thanh Sam vì quá vội nên không biết có một bóng người vừa đi ngang qua khung cửa sổ, cô bé đã ngay lập tức đâm sầm vào một ai đó.
"A!".
Thanh Sam ngã về phía sau, cô bé xoa nhẹ đầu rồi nhìn về phía trước, xem thử mình vừa tông trúng ai. Ở ngay đó là mỹ phụ, mặt khó đăm, trang phục sang trọng, tóc được búi gọn gàng cùng cũng cây châm rực rỡ, sau lưng là hai nữ tì đi theo.
"Đi đứng cho cẩn thận vào, cha mẹ ngươi không biết dạy ngươi hả?".
0