Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 79: Dâng lễ vật
Vào thời kỳ xa xưa, khi mà Nguyên Khí không hề dồi dào như ngày nay thì tuổi thọ của nhân loại thường chỉ giới hạn trong 100 tuổi, rất ít khi có ai vượt qua cột mốc đó. Vì vậy mà những người thời xưa thường tổ chức một buổi lễ lớn vào ngày sinh nhật cho những người đạt đến 100 tuổi, thể hiện sự tôn trọng và tấm lòng hiếu thảo cũng như sự kính trọng của con cháu đối với các bậc cao niên. Nhưng mà đến thời đại này thì truyền thống đó mặc dù vẫn tồn tại nhưng không quá phổ biển, cũng như khá ít người thật sự muốn tổ chức.
Một phần là vì với tác động của Nguyên Khí dẫn đến tuổi thọ của nhân loại đã tăng cao, chẳng hạn võ giả đạt đến Thất Thập Ngũ Trùng thiên sẽ thọ đến 300 tuổi. Lý do khác khiến việc này trở nên mai một là vì đây cũng là lời báo rằng thọ nguyên không còn nhiều, khi tổ chức lễ mừng thọ cũng đồng nghĩa với việc thông báo cho người khác rằng bản thân đã không thể tăng thêm sức mạnh được nữa, tương đương việc tuổi thọ không thể tăng thêm. Ví dụ cho dễ hiểu thì chẳng có ai biết mình sẽ có thọ nguyên 200 -300 tuổi lại tổ chức buổi mừng thọ năm 100 tuổi cả, như thế thì khá hài hước.
Tại sân lớn của Lữ gia lúc này đã đầy ấp người, chia thành các bàn tròn theo hai nhóm là thân nhân gia đình và khách moừi. Nhóm người Trần gia được đưa đến một bàn ở phần rìa, không phải do họ muốn như vậy mà đây là sắp xếp của chủ nhà. Lý do cơ bản là vì đây là những người không đáng để giao thiệp. Nhóm này trừ Thanh Sam ra thì đều là người không có thân phận, mà cũng chẳng ai lại muốn kéo quan hệ với một gia tộc thông qua một đứa trẻ chưa trải sự đời cả như Thanh Sam cả. Xung quanh được bố trí các hũ đấ, bên trong chứa các dược liệu toả ra hương thơm nhẹ nhàng, ngoài ra còn trang trí các dải vải đỏ và các lồng đèn treo trên cây.
Phía trước là có một bục lớn, trên đó có một trước ghế lớn bằng gỗ được chạm khắc tinh xảo hình hoa, ở phía trên còn có dòng chữ "Lễ mừng thọ, tổ mẫu Lữ Gia, Đỗ Phụng Tiên" màu vàng trên nền vải đỏ, ở đó là một lão bà lớn tuổi ngự chính giữa. Bà lão này tóc đã bạc hết, dù đã có một lớp phấn trang điểm để che bớt nhưng vẫn thấy rõ vết nhăn trên khuôn mặt, nhưng đôi mắt vẫn còn sự minh mẫn chứ không hề già nua gì. Bà ta diện một thứ trang phục sặc sỡ màu đỏ, hai mắt kẻ đậm, vòng cổ bằng ngọc cùng trâm cài bạc hay nhẫn đều có đủ.
Lúc này, người dẫn chương trình giới thiệu về vài nhân vật nổi bật trong buổi lễ. Do phu quân quá cố của bà là một vị Thái Thú nên những người quen biết có cả những vị quan văn lẫn quan võ, ngoài ra còn có các thương nhân và người từ các gia tộc. Chủ trì giới thiệu sơ lược về cuộc đời cũng và công lao của Phụng Tiên với xã hội với tư cách là Thái Thú phu nhân, và với tư cách một người bà, một người mẹ trong gia đình. Sau đó là đến phần tặng lễ, lúc này từng người lên tặng quà cho vị tổ mẫu với danh nghĩa của bản thân hoặc của gia tộc. Từng người đi thẳng đến trước bục, kính rượu rồi đưa ra một lời chúc, đồng thời để một người hầu dâng tặng quà. Sau người này lại đến người khác, chỉ vài bàn nữa thôi là đến phiên của Trần gia.
"Tiểu thư hãy bình tĩnh, cứ làm như những gì chúng ta đã tập dợt". Ngô Trung ở bên cạnh động viên Thanh Sam.
"Muội sẽ cố!". Thanh Sam giơ nắm đấm ra trước mặt thể hiện sự quyết tâm.
Trên bàn này thì chỉ có Thanh Sam là phù hợp để lên dâng lễ, những người còn lại đều không được. Vì vậy đây là việc cô bé chưa từng làm nên đã được Ngô Trung và Ngọc Hoa hướng dẫn từ trước.
"Đến lượt chúng ta rồi, đi nào tiểu thư". Ngọc Hoa thấy người liền trước đã chuẩn bị về bàn thì thông báo cho Thanh Sam.
Thanh Sam thấy vậy liền hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh, cô bé bắt đầu thể hiện thân phận của gia tộc Trần gia. Thanh Sam hôm nay diện trang phục màu xanh dương đậm khác với mọi ngày, bản thân cô bé cũng không thích màu này nhưng vì là dịp đặc biệt nên cũng đành làm theo. Ngọc Hoa đi phía sau cũng mặt một trang phục màu xanh lam nhạt, để đồng bộ màu sắc với Thanh Sam đồng thời làm nền cho cô bé.
"Chá - cháu kính chúc tổ mẫu sức khỏe dồi dào, luôn được hạnh phúc và vui vẻ để hậu nhân có thể ngắm nhìn nụ cười của người cũng như luôn được người chỉ dẫn, dạy bảo. Cháu chỉ hi vọng thời điểm này sẽ có thể kéo dài mãi, khoảnh khắc của sự sum vầy, sự hạnh phúc, sự ấm áp khi gia đình ta luôn mạnh khỏe và ở cạnh nhau". Mặc dù khởi đầu có sự vấp trong lời nói, Thanh Sam về cơ bản đã đọc đúng lời chúc không sai từ nào.
"Luôn được chỉ dẫn dạy bảo, rồi cái gì mà luôn ở cạnh nhau. May người đọc là tiểu thư, chứ để một người trưởng thành đọc cái này thì chẳng biết giấu mặt vào đâu". Ngô Trung ở dưới thì cười thầm châm biếm.
Đây là văn mẫu được chuẩn bị trước khi khởi hành, trên suốt chặng đường thì Thanh Sam luôn phải học thuộc và nói cho thật biểu cảm để tỏ ra mình là một người cháu ngoan. Những lời văn giả tạo này chỉ để cho người ngoài nghe, làm cho hình tượng của Đỗ Phụng Tiên trở nên tốt đẹp trong suy nghĩ của họ. Người trong nhà thì đều biết sự thật đằng sau là gì nhưng không quan trọng, bà ta có quyền lực quá lớn trong gia tộc, đến gia chủ hiện tại là con trai cả của bà cũng không dám cãi lại. Mặc dù việc này được coi như là rèn luyện cho Thanh Sam khả năng ứng xử và giao tiếp với "người lạ" nhưng Ngô Trung hi vọng Thanh Sam không từ việc này mà hình thành tính cách thảo mai, thật sự không còn cách nào khác với tộc nhân đại gia tộc.
Khi Thanh Sam vừa dứt lời, Ngọc Hoa ở bên cạnh liền tiến lên phía trước, nàng vốn đang bưng một mâm gỗ, trên đó có tượng một con cá chép bằng vàng to cỡ cánh tay. Sau đó có người hầu ra và nhận lấy món quà, đồng thời trao ra Thanh Sam một ly rượu mừng. Cô bé nhận lấy ly rượu rồi đưa lên môi, làm tư thế uống rồi trả lại cho người hầu kia. Hiển nhiên đây chỉ là hành động tượng trưng vì Thanh Sam không hề uống một giọt rượu nào hết, nhiều người xung quanh đương nhiên nhận ra nhưng không quan tâm vì ép rượu trẻ nhỏ thì không hay lắm. Mọi việc đến đây coi như đã xong, Thanh Sam và Ngọc Hoa quay trở về bàn.
"Cuối cùng cũng xong, đứng ở đó làm ta căng thẳng muốn c·hết". Ngọc Hoa ngay khi vừa ngồi xuống thì liền tỏ thái độ.
Nàng cầm ly rượu trên bàn và uống một hơi để giải toả. Trong lúc nàng và Thanh Sam đang ở trên đó thì các món ăn đã bắt đầu được dọn ra bàn.
"Sao vậy tiểu thư, người đã làm tốt rồi mà". Ngô Trung lúc này thấy vẻ mặt của Thanh Sam hơi trầm, liền hỏi thăm.
"Chỉ là lúc muội nhìn vào mắt của tổ mẫu, muội cảm giác như người không hề để tâm đến muội vậy. Thậm chí khi mà muội đọc xong lời chúc thì người cũng nhìn ra nơi khác. Muội không thấy thoải mái khi ở đây... muội muốn về nhà". Thanh Sam ủ rủ trả lời.
Dù không biết gì về tư tưởng trọng nam khinh nữ ở Lữ gia nhưng Thanh Sam vẫn cảm nhận được sự lạnh nhạt của những người trong gia tộc, hay thậm chí tổ mẫu của cô bé cũng không đếm xỉa gì đến đứa cháu gái này. Thanh Sam có thể ngây thơ nhưng rất mẫn cảm với thái độ của mọi người.
Ngô Trung và Ngọc Hoa nhìn nhau, không biết nên nói gì tiếp.
"Được rồi, ngay khi buổi lễ kết thúc thì chúng ta sẽ về liền". Cố Trường vẫn luôn yên lặng trên bàn ăn chợt lên tiếng.
Gã chỉ có nhiệm vụ hộ tống an toàn cho tiểu thư đến buổi lễ, nếu tiểu thư muốn ở lại thì hắn cũng ở lại, nếu muốn về thì hắn sẽ đưa về. Không cần phải nể mặt Lữ gia làm gì khi mà họ đối xử với Trần gia như vậy.
"Nếu thế thì chúng ta nên dọn đồ trước đã". Lạc Chi Mai ngồi gần đó góp ý.
Để thuận tiện và không gây chú ý cho bữa tiệc thì họ quyết định sẽ có hai người lẻn ra để dọn dẹp hành lý, khi tiệc tàn thì ngay lập tức lên xe mà đi, và hai người được chọn là Ngô Trung và Thu Phượng. Việc dọn phòng của thanh Sam thì nên để cho gia nhân thân cận là Ngô Trung hoặc Ngọc Hoa, nhưng Ngọc Hoa lúc này quá bắt mắt cộng thêm không phải võ giả nên hành động không được thuận lợi bằng Ngô Trung. Về phận tại sao lại chọn Thu Phượng thì Ngô Trung không biết lý do, chỉ thấy Lạc Chi Mai chỉ thẳng đích danh nàng.
Hai người dựa vào thân pháp của bản thân, lẻn ra khỏi khuôn viên một cách dễ dàng, sao mà nghĩ được rằng bị bố trí ở phần rìa lại có lợi như vậy.
"Chúng ta lại đi với nhau rồi". Thu Phượng huých tay vào người Ngô Trung.
"Làm nhanh thôi nào. Ta sẽ lo dọn dẹp phòng của tiểu thư, tỷ thì dọn phần còn lại, khi nào ta xong thì sẽ qua giúp tỷ một tay". Ngô Trung thấy thật sự trùng hợp khi mình lại tiếp tục đi cùng cô nàng này, không sao nhãng khỏi công việc liền chia ra mà hành động.
Theo như đã bàn bạc, Ngô Trung không tốn nhiều thời gian thì về phòng của Thanh Sam. Do mới chỉ đến đây ngày hôm qua nên hắn chỉ tốn vài khắc là đã dọn dẹp xong, đóng gói hết vài một chiếc hành lý cầm tay. Sau khi xác nhận đã dọn dẹp sạch sẽ, Ngô Trung một tay xách hành lý đi ra khỏi phòng, bất chợt hắn gặp ba kẻ lạ mặt vô tình đi ngang qua.
"Tên kia! Ngươi là ai, sao lại ở đây?". Một tên trong đó không hiểu vì sao khi nhìn thấy Ngô Trung thì có vẻ mặt rất tức giận, hắn quát lớn.
"Hỏi thì hỏi bình thường chứ mắc gì to tiếng thế?". Ngô Trung chửi thầm trong đầu và hơi nhăn mặt.
"Ta có chút việc cần làm theo lệnh của chủ tử, các vị có gì...". Tuy hơi cọc nhưng Ngô Trung vẫn bình tĩnh trả lời, nhưng chưa nói hết câu thì hắn đã bị ngắt lời do có một luỡi kiếm chém thẳng vào cổ hắn.
Với phản xạ đã được rèn luyện, hắn đã nhanh chóng lùi cúi thấp người xuống để tránh đòn đánh.
"Cái quái gì thế?". Ngô Trung không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tự hỏi trong đầu rằng tại sao mình lại bị t·ấn c·ông, đã thế còn là sát chiêu. Nếu hắn không né kịp thì lưỡi kiếm vừa rồi đã cắt đứt cổ họng của hắn
Không cho hắn thời gian suy nghĩ, hai kẻ còn lại đâm kiếm về vào vị trí mà Ngô Trung đang ngồi xuống. Ngay khi mũi kiếm cách mặt vài li thì Ngô Trung đã biến mắt, khiến cho hai thanh kiếm đâm xuống đất.
"Bình tĩnh, có hiểu lầm gì không. Ta là khách của Lữ gia đấy, không phải người lạ đâu". Ngô Trung lúc này đã lùi ra xa, hắn lên tiếng giải thích với hi vọng giải quyết được mâu thuẫn gì đó.
Ba kẻ kia có phản ứng khi nghe thấy lời nói của Ngô Trung, nhưng chẳng mấy chốc lại triển khai thế t·ấn c·ông. Ngô Trung thấy vậy liền mặt lạnh đi, luân chuyển Nguyên Khí và vận dụng Phong Tuyệt để tăng tốc. Trong nháy mắt thì hắn đã xuất hiện ngay trước mặt của một kẻ, Hoả Tuyệt lập tức đánh thẳng vào cằm của kẻ đó khiến gã bay lên không trung. Thấy đồng bọn b·ị đ·ánh bại chỉ sau một đòn, hai kẻ còn lại đồng loạt vận dụng tuyệt kỹ mạnh nhất để diệt trừ đối phương, họ cảm thấy kẻ này quá nguy hiểm. Sức mạnh của chúng bộc phát lần lượt là Ngũ Trùng Thiên và Bát Trùng Thiên, đối với Ngô Trung hiện tại thì không quá để tâm.
Ngô Trung chẳng biết từ lúc nào đó xuất hiện sau lưng của hai gã đó, hai bàn tay bốc lửa nắm lấy đầu của hai kẻ thù, dùng toàn bộ sức lực rồi đập mạnh đầu chúng vào nhau. Đòn t·ấn c·ông bất ngờ này khiến đầu óc kẻ thù choáng váng, lập tức ngã khuỵ xuống.
"Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy ?". Ngô Trung nhìn ba kẻ lạ mặt đang nằm dưới đất, nhất thời trầm tư.