Thanh Sam bị mắng bất ngờ nên có chút hoảng, cô bé khi ở nhà đều được cưng chiều nên rất ít khi bị nặng lời như vậy, sau đó lấy lại bình tĩnh để trả lời.
"Cháu xin lỗi, lần sau cháu sẽ chú ý hơn. Hi vọng a di bỏ qua cho lần này ạ". Thanh Sam đứng dậy, cúi đầu xin lỗi một cách gia giáo.
"Xem ra nha đầu này vẫn được giáo dục tốt. Thế nói xem, nhóc là con cái nhà ai?". Mỹ phụ vốn đang có việc bực mình, nhưng gặp một cô bé lễ phép như vậy thì đã hạ hoả được một chút.
Nàng ta quan sát Thanh Sam và hai người phía sau một lượt, đồng thời phán đoán đôi chút. Căn phòng trước mặt nàng là một trong những phòng nghỉ ngơi cho khách, với tiệc mừng thọ sắp đến gần thì có thể là khách mời của tổ mẫu Lữ gia. Phòng này cũng chỉ là phòng tầm trung, do đó có thể đoán được nha đầu trước mặt không có thân phận cao quý gì, do đó nàng cũng không sợ phải làm phật lòng tổ mẫu.
"Cháu đích nữ của Trần gia từ Vô Thương Thành, phụ thân là Trần Thanh Phong, phụ mẫu là Lữ Cát Anh ". Thanh Sam vẫn giữ tư thế hành lễ, nói ra thân phận.
"Ồ, ra là đứa con út của cô em chồng ta. Vậy hai người họ đâu rồi, ta lâu rồi chưa gặp? ". Ngay khi nghe tên phụ mẫu của Thanh Sam thì mỹ phụ nhíu mày một chút
Mỹ phụ gần như không nghĩ đến việc Cát Anh sẽ để đứa con gái đến đây, bèn thăm dò một phen.
"Nay phụ mẫu đều có việc bận, chỉ có cháu là đại diện Trần gia đến đây mà thôi". Thanh Sam thành thật trả lời không dấu diếm.
"Thế thì nhóc ở lại chơi vui vẻ, ta đi có việc". Nghe thấy đôi vợ chồng kia không đến thì chẳng biết vì lý do gì mà mỹ phụ kia cảm thấy nhẹ lòng, vô thức mỉm cười rồi rời đi. Nàng ta dẫn theo người hầu đi khuất khỏi căn phòng, khi đã đi đủ xa thì ra hiệu cho thuộc hạ đến gần mình và ra lệnh gì đó.
Ngô Trung và Ngọc Hoa đứng ở sau, yên lặng quan sát cuộc trò chuyện của Thanh Sam và mỹ phụ kia. Họ đều là thân phận gia nhân thì không nên chen vào cuộc trò chuyện của nội bộ gia tộc, Thanh Sam cũng cần tự mình xử lý những tình huống như thế này để trưởng thành. Theo lời đối thoại vừa rồi thì người phụ nữ đó là tẩu tẩu của phu nhân Cát Anh, nên hai người cũng có thể coi là họ hàng gần. Nhưng theo thái độ thì không có vẻ gì như vậy, khi biết được thân phận của Thanh Sam thì bà ta đã nhíu mày một cách khó chịu, khoảng khắc đó rất ngắn nhưng Ngô Trung vẫn nhìn ra được. Ngô Trung cảm thấy hơi khó hiểu và đành thở dài, cái tư tưởng trọng nam khinh nữ này cũng thật đáng sợ, đến cả nữ nhân trong cùng một gia tộc cũng không biết quan tâm đến nhau, thật là một nỗi bất hạnh.
"Ngọc Hoa tỷ, hồi nãy muội nói có gì sai không mà a di có vẻ không vui vậy?". Thanh Sam lo lắng nên quay lại hỏi Ngọc Hoa, nàng sợ mình đã làm gì đó không đúng và làm tẩu tẩu giận.
"Không sao đâu, muội đã làm rất tốt, ứng xử đúng như những gì phu nhân đã dạy. Có thể vị kia đang có chuyện bực trong người nên vậy thôi". Ngọc Hoa ôm chằm lấy Thanh Sam, nhẹ nhàng an ủi, bản thân nàng cũng không hiểu tại sao vị kia lại bực bội như vậy nhưng chắc chắn không phải do tiểu thư nhà mình.
Ba người sắp xếp lại mọi thứ trong phòng, sau đó cùng nhau rời khỏi Lữ gia để tham quan. Chợt họ gặp Lạc Chi Mai đang sắp xếp công vụ gần đó, nàng ta là một trong hai người chịu trách nhiệm cho chuyến đi nên phải nắm rõ được lịch trình của Thanh Sam.
"Sáng mai là lễ mừng thọ sẽ bắt đầu, xin tiểu thư hãy về sớm để chuẩn bị". Sau khi biết ý định của tiểu thư thì Chi Mai căn dặn.
Hôm sau là lễ sẽ bắt đầu, nàng không muốn tiểu thư vì quá ham chơi mà đi lạc mất.
"Tạ Thu Phượng, trong các gia nhân thì ngươi có thực lực cao nhất, theo trông chừng tiểu thư đi". Nàng chấp sự quay sang ra lệnh cho Thu Phượng đang ở gần đó.
Thu Phượng nghe vậy liền tuân lệnh, đi theo sau nhóm ba người rời khỏi Lữ gia. Thanh Sam trước tiên là đến những chỗ bán đồ ăn vặt, nơi này cũng có khá nhiều người bán hàng rong, từ các món như xiên que đến tàu hủ. Khi Thanh Sam đang đứng với người bán cá viên chiên thì Ngô Trung tiến về phía Thu Phượng.
"Này, tặng tỷ nè". Ngô Trung đưa ra một xâu cá viên chiên cho Thu Phượng và nói.
Nàng ta không hiểu tại sao Ngô Trung lại tặng mình thứ này, không lẽ tên nhóc này nó muốn cưa cẩm nàng, thế thì cách này cũng quá trẻ con rồi.
"Đây là ý của tiểu thư, muội thấy tỷ đi một mình có vẻ buồn nên muốn ta đến đi cùng". Ngô Trung không biết suy nghĩ của đối phương, nhưng theo thói quen thì lại kể ra sự thật nhằm tâng bốc cho Thanh Sam với người khác.
"Tiểu thư thật có tâm". Thu Phượng nghe vậy thì hiểu ra, vui vẻ nhận lấy xiên cá viên chiên kia.
"Cái đó thì không cần phải nói, tiểu thư của chúng ta rất giàu lòng nhân ái mà, dù là các gia nhân chúng ta cũng rất quan tâm. Mà tỷ sao rồi? Lần trước chặn đường Chu thì tỷ dính loại độc nào đó mà nhỉ, đến nay đã khoẻ chưa?". Ngô Trung nghe thì được đà khen lấy khen để Thanh Sam. Sau đó hắn hỏi thăm Thu Phượng.
Hai người dù trong đoàn nhưng cũng ít khi nói chuyện với nhau, hắn cũng không nắm được các thông tin gì về hôm đó.
"À, lúc đó thì đáng sợ thật. Khi ấy bọn tỷ muốn chặn đường thì lão kia đã vượt qua trong chớp mắt, ngay sau đó thì hai mí mắt nặng trĩu rồi mất nhận thức. Nghe hai vị chấp sự nói thì bọn ta đã may mắn vì dính loại tử độc mà có sẵn thuốc giải của ông giáo sư, nếu dính loại tử độc khác thì chịu chết". Thu Phượng nhớ lại về khoảng khắc đáng sợ hôm đó, nàng cảm thấy may vì trong 5 loại độc thì nàng chỉ trúng loại độc thứ hai nên còn có thuốc giải.
"Chúng ta đều là kẻ may mắn nhỉ". Ngô Trung tỏ ra đồng tình, hắn chỉ mới trúng loại độc gây tê liệt mà đã cảm thấy bất lực rồi.
Do Giang Trà là nơi dành cho du lịch nên tất cả những gì ở đây đều vượt trội hơn so với trạm dừng chân họ đã tạm nghỉ, từ thực phẩm cho đến các cửa hàng. Thanh Sam hiển nhiên sẽ thưởng thức tiếp những món chưa được ăn, sau đó cô bé đến các cửa hàng lớn khắp phố phường. Thanh Sam lúc này đang ở trong toà kiến trúc lớn nhất ở Giang Trà, Lộc Phát Lâu. Toà lầu này có tất cả 9 tầng, 8 tầng dưới là các khu mua sắm, tầng trên cùng là khu ẩm thực.
Phải tốn cả buổi chiều thì Thanh Sam mới đi hết 8 tầng lầu, đến khi đến tầng ẩm thực thì trời đã về đêm. Tầng này có thể nhìn rõ khung cảnh của toàn Giang Trà, có thể vừa ăn vừa ngắm cảnh tuyệt đẹp về đêm và cảm nhận thời tiết mát mẻ sau một ngày dài oi bức vào mùa hè. Đây cũng là một trong những nơi mà du khách đến nhiều nhất ở Giang Tràm, do đó mà ở tầng này đông nghẹt người.
"Xin lỗi quý khách, hiện tại quán đã hết bàn, hi vọng quý khác thông cảm mà đến vào lần sau". Một người có vẻ là bồi bàn đến và nói với Ngọc Hoa vì nàng là người trưởng thành ở đây.
"Ỏ, hết chỗ rồi sao?". Thanh Sam chán nản khi nghe vậy.
"Đành chịu thôi tiểu thư, hay là lần sau chúng ta lại đến, dù sao thì chúng ta vẫn sẽ ở đây vài ngày mà". Ngọc Hoa ở cạnh dỗ dành khuyên bảo.
Ngô Trung ở phía sau cũng muốn trở về, lúc này đang mang theo một núi đồ mà thanh Sam đã mua ở 8 tầng dưới, nhiều đến mức cho khuất cả tầm nhìn của hắn. Với hắn thì đống đồ này không nặng chút nào nhưng lại hơi cồng kềnh để mang qua lại.
"Tiểu muội, nếu không chê thì có thể vào cùng bàn với ta". Đột nhiên có âm thanh của một nữ tử phát ra.
Đó là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp có vẻ trạc tuổi Ngô Trung, nữ tử này mặt hoa da phấn, mái tóc màu hạt dẻ được búi gọn gàng, trang phục lộng lẫy sắc vàng, đôi mắt sáng ngời cùng nụ cười ngọt ngào. Bên cạnh của nàng ta là một thanh niên áo đen có vẻ ngoài chững trạc, đôi mắt sắt bén cảnh giác mọi việc xung quanh, cùng một thanh kiếm bên cạnh toả ra khí thế cường giả.
"Thật không ạ, thế thì may quá, đa tạ tỷ tỷ xinh đẹp". Thanh Sam nghe vậy liền chạy thẳng đến bàn của người kia một chút do dự.
Ngọc Hoa thở dài, nàng vốn còn định từ chối vì nhiều lý do nhưng tiểu thư đã làm như thế thì gia nhân như nàng cũng đành làm theo. Ngô Trung và Thu Phượng cũng đến và ngồi cùng.
"Làm phiền rồi". Ngọc Hoa đến ngồi cùng Thanh Sam, lịch sự nói với cặp nam thanh nữ tú kia.
Nữ tử kia phẩy tay ra vẻ không có gì đâu và vui vẻ tiếp đón, gã nam tử thì khịt mũi mạnh rồi quay qua chỗ khác tỏ vẻ không quan tâm. Hai nhóm ở trên bàn ăn hiển nhiên cũng trao đổi vài câu về bản thân, cô gái này tên là Lệ Phi Vân và chàng trai tên Lệ Thừa Đoan. Hai người là huynh muội lãng khách từ nơi khác, họ đến đây để du lịch vài hôm cho khuây khoả. Họ nói rằng ban đầu họ dự định đến Giang Trà này bằng đường hầm thông qua các dãy núi, nhưng không biết vì lý do gì mà hầm đã sập nên đành phải đi đường vòng qua cầu, họ muốn tránh đi theo đường núi thì khá nguy do sơn tặc hoành hành.
Một lúc sau thì hai bên đã rời khỏi Lộc Phát Lâu, hai bên tạm biệt nhau rồi ai về nhà nấy. Ngô Trung nhìn về phía bóng lưng của hai người kia và có chút suy nghĩ, hai người họ nói rằng bản thân là người du ngoạn nhiều nơi nhưng chỉ có gã thanh niên mới giống như vậy, còn cô nàng kia thì không. Nếu phải nói thì Lệ Phi Vân khiến hắn có cảm giác như là một tiểu thư đài cát nào đó hơn là một lãng khách, dù không mang bất cứ đồ vật nào mắc tiền nhưng từ phong thái, cách ăn nói cử chỉ đều vô cùng nho nhã. Ngô Trung đoán Lệ Phi Vân là con cái nhà quyền quý và muốn tự mình du ngoạn, Lệ Thừa Đoan đi cùng với vai trò hộ vệ.
"Làm gì mà nhìn người ta mãi vậy, mê nàng ta rồi à". Thu Phượng thấy Ngô Trung vẫn tiếp tục nhìn về phía của Phi Vân và Thừa Đoan, nổi hứng lên trêu chọc chút.
"Giỡn hoài". Ngô Trung lắc đầu từ chối, không mấy để tâm với lời đùa giỡn.
Bốn người lúc này trở về Lữ gia, Thu Phượng tách khỏi nhóm để về báo cáo với Chi Mai, những người còn lại thì về phòng, chờ đợi cho ngày mai.
0