Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 83: Lão khốn kiếp
Một nam một nữ đi đường vòng, lén la lén lút đi lại gần. Theo tình hình họ biết được từ lão bà Phụng Tiên thì phu nhân Diệu Linh là chủ mưu nhưng thực lực không đáng bận tâm. Bên cạnh nàng ta có một thủ hạ thực lực Thập Bát Trùng Thiên. Ngô Trung hiển nhiên không thể đối kháng một mình nổi với loại cấp bậc này mà phải để Thu Phượng lo liệu, còn hắn thì lo vị chị dâu kia của phu nhân Cát Anh. Ngô Trung và Thu Phượng đều là đồng ý với với suy nghĩ trên, bắt đầu hành động.
Ngô Trung là người đầu tiên đến vì nhờ Phong Tuyệt mà hầu như di chuyển không để lại tiếng động nào, dễ dàng tiếp tục mục tiêu từ phía sau.
"Dừng tay!". Ngô Trung rút kiếm ra, kề sát cổ của Diệu Linh từ phía sau, đồng thời bộc phát sức mạnh để uy h·iếp.
Liền sau đó, Thu Phượng cũng đã đến, chĩa mũi kiếm về phía trước để đề phòng. Cả phu nhân Lữ gia và thuộc hạ đều quá chú tâm vào Quang Thành nên đều giật mình khi nghe tiếng la của hắn. Diệu Linh dù bị lưỡi kiếm kề vào cổ thì nàng cũng xoay nhẹ đầu để quan sát. Nàng thấy được một phần khuôn mặt của Ngô Trung thì chợt nhớ ra.
"Ta nhớ ra rồi, khi gặp nha đầu Thanh Sam thì có hai gia nhân phục vụ trong phòng, ngươi là một trong hai kẻ đó". Diệu Linh nói với thái độ vô cùng bình tĩnh.
"Phu nhân có con mắt thật tinh tế. Xem ra trong lúc làm khó dễ tiểu thư nhà ta thì con mắt vẫn láo liên chỗ khác. Tiểu bối khâm phục!". Ngô Trung chậm rãi trả lời, không quên châm chọc một chút.
Theo quan niệm xưa, khi nói chuyện với người khác mà ánh mắt bất định luôn nhìn về những nơi khác là thể hiện sự không thành khẩn, người thiếu trung thực, có m·ưu đ·ồ trục lợi, nhằm lợi dụng người khác. Diệu Linh nhớ lại lúc khách mời lên dâng quà thì thuộc hạ có báo cáo lại rằng có hai người rời khỏi bữa tiệc, khi biết đó đều không phải nhân vật quan trọng thì chỉ sai vài tên thuộc hạ đi theo. Xem ra nàng có chút sai lầm khi đánh giá thấp chúng.
"Thập Nhị Trùng Thiên à, không quá đáng ngại". Nhờ hành động vừa rồi của Ngô Trung mà nàng ta đã nắm được thực lực của tiểu tử này.
Diệu Linh liếc về phía Thu Phượng, không nhận ra người này nhưng dựa trên trang phục thì giống như đúc đám người đang ở bàn của Trần gia, từ đó đoán được thân phận. Cả hai kẻ này đều là gia nhân, chắc chắn không có chiến lực đáng sợ như tên Cai đội vừa rồi, hoàn toàn có thể chiến được. Dù chưa nhìn ra được thực lực của Thu Phương, nhưng dựa theo cách hành sự thì chắc chắn sẽ không mạnh, vì chỉ có kẻ ở thế yếu mới dùng cách bắt con tin để uy h·iếp như thế này.
Diệu Linh nhìn về phía thuộc hạ, sau đó ra hiệu gì đó. Cả Ngô Trung và Thu Phượng đều không biết nàng ta đang suy nghĩ gì, chỉ thấy yên lặng một hồi. Ngô Trung luôn quan sát kẻ thủ hạ, chỉ cần gã đó có hành động gì kỳ lạ thì ngay lập tức động thủ. Đột nhiên, hắn bị một cái gì đó đánh thẳng vào mặt.
"Ây da!". Ngô Trung buộc miệng than, hai mắt vô thức nhắm lại.
Đòn đánh này đủ mạnh để khiến hắn choáng váng một chút, nhưng như thế là đã đủ. Ngay lúc ấy, hắn cảm thấy như một đó tác động vào bụng mình. Trong nháy mắt, hắn đã bị đẩy lùi ra cả chục thước. Vào khoảnh khắc đó, hắn đã mở mắt mình ra và thấy kẻ vừa ra tung ra một cước, chính là Diệu Linh.
"Ngô Trung!". Âm thanh hốt hoảng của Thu Phượng vọng đến.
Nàng ta đứng ở vị trí ngoài có thể thấy được toàn cảnh. Diệu Linh nhân lúc cả hai gia nhân tập trung vào tên thuộc hạ, thì đã tung nắm đấm thẳng, dùng mu bàn tay t·ấn c·ông vào giữa hai chân mày Ngô Trung. Việc này khiến hắn mất tầm nhìn tạm thời. Sau đó nàng ta cúi thấp người, xoay người tung một cước vào bụng Ngô Trung để đẩy hắn ra ngoài và thoát khỏi tầm ảnh hưởng của luỡi kiếm Ngô Trung đang cầm.
Thu Phượng lao đến nhằm khống chế Diệu Linh, bà ta là chủ mưu nên buộc phải bắt lại, nhưng tên thuộc hạ đã nhanh chóng chắn đường. Theo sau đó là âm thanh giao đấu của võ khí. Cậu thiếu niên ôm lấy phần bụng, cảm thấy hơi đau một chút, sau đó nhìn về phía Diệu Linh.
"Thập Ngũ Trùng Thiên?". Với cú đá vừa rồi thì hắn đã nhìn ra được thực lực của đối phương, hắn vô cùng kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt.
Lúc hắn và Thu Phượng còn ở trong xe ngựa cùng mẹ con lão Ô Minh, ông ta nói rằng chỉ cần tìm cách xử trí kẻ thuộc hạ Thập Bát Trùng Thiên. Về phần Diệu Linh, gia chủ Lữ gia chỉ nói rất qua loa, dường như trong mất hắn thì vị thê tử này chẳng là gì cả, thậm chí còn nói không cần bận tâm. Vì vậy hai người này là phu thê nên chắc chắn phải hiểu nhau, cả Ngô Trung và Thu Phượng đều tin tưởng điều này, kế hoạch triển khai cũng dựa vào nền tảng Diệu Linh rất yếu.
"Cái gì mà không có gì đáng quan tâm chứ, cái lão Ô Minh khốn kiếp kia! Ông coi thường vợ mình đến mức nào vậy?". Ngô Trung chửi thầm, đối phương thậm chí còn mạnh hơn hắn vài bậc.
Việc Ô Minh cung cấp sai thông tin đã khiến việc tác chiến xảy ra trục trặc, thậm chí đã bị phản kích. Nếu biết thực lực của đối phương, có thể Ngô Trung đã nghĩ ra một cách khác, có thể là mặc kệ cả Lữ gia để mang Thanh Sam chạy đi, nhưng cái nếu đó không thể xảy ra. Công bằng mà nói, Ô Minh không phải cố ý giấu giếm gì mà là không hề biết thực lực của thê tử của mình.
Từ khi Diệu Linh về làm dâu ở Lữ gia thì nàng chưa từng phải bộc lộ ra sức mạnh của bản thân. Nàng luôn cố gắng là dâu hiền vợ thảo để giữ gin hạnh phúc gia đình, nhưng kết quả thì của việc đó đã dẫn đến sự việc ngày hôm nay. Lữ gia đồng thời cũng không có bất cường giả nào nên không ai nhìn ra thực lực của Diệu Linh. Thậm chí cho đến hiện tại, Ô Minh vẫn nghĩ Diệu Linh không khác mấy với lúc mới về đây, một cô gái vừa đột phá Trùng Thiên bước vào gia tộc quyền quý. Công thêm việc Ô Minh có quan hệ bất chính với một người phụ nữ nào đó ở ngoài, dần không còn quan tâm gì Diệu Linh nữa.
"Lỡ đâm lao thì phải theo lao thôi!". Ngô Trung thấy chênh lệch của đôi bên không quá lớn, vẫn có thể đôi co được nên cắn răng làm liều, triển khai Phong Tuyệt. Hắn nắm chặt hai thanh kiếm, lao đến t·ấn c·ông.
Ngô Trung không có kiếm pháp, hắn chỉ biết chém loạn xạ một cách vụng vệ, do đó mỗi cú chém chỉ có lượng nhưng không có chất. Diệu Linh thấy vậy thì coi thường, nàng luân chuyển Nguyên Khí ở hai tay để cường hoá, tung ra chiêu thức để tiếp chiêu. Diệu Linh né các lưỡi kiếm, t·ấn c·ông vào khoảnh khắc hắn bị khựng lại mỗi lần vung kiếm. Ngoài ra nàng kết hợp với những cú đá chuẩn xác vào các điểm yếu hại như cổ tay, hông, gối,... Đôi bên trao đổi chiêu thức, rơi vào thế ngang sức. Trong lúc chiến đấu thì Ngô Trung phát hiện ra ba sơ hở của nàng ta.
Đầu tiên, chân trụ của nàng ta có dấu bầm tím, từ nãy đến giờ nàng ta chỉ dùng đó để làm chân trụ chứ không phải để t·ấn c·ông. Thứ hai, lực công kích của tay trái nàng ta yếu hơn tay còn lại, cho dù không phải là tay thuận thì sự cách biệt vẫn quá nhiều. Thứ ba, khả năng chiến đấu của nàng ta hơi yếu một chút, hắn cảm thấy hơi yếu hơn so kẻ Thập Tứ Trùng Thiên mà hắn vừa đánh, hắn đã để bản thân trúng vài chiêu nhưng không đau như hắn tưởng tượng.
"Thế thì có cách rồi!". Từ những yếu tố trên, Ngô Trung nghĩ ra một phương án.
Hắn tiếp tục t·ấn c·ông như vũ bão, hay nói cách khác là chém loạn xạ. Các đòn đánh mạnh hơn nhưng thiếu độ chính xác và kỹ thuật, đồng thời để lộ ra nhiều sơ hở. Lúc thì hắn vung kiếm quá mạnh khiến bản thân hơi mất thăng bằng, lúc thì bước chân quá rộng, có khi tự đưa mình vào đòn đánh của đối thủ rồi tránh trong phút chót. Loại sơ hở này rõ ràng đến mức, kể cả người không thường xuyên chiến đấu như Diệu Linh cũng nhìn ra. Nàng liền chớp lấy thời cơ khi mà Ngô Trung để lộ ra sườn bên trái, tung ra cú đá ngang.
Ngô Trung chỉ chờ có thế, hắn lập tức cúi thấp người xuống. Một chân duỗi thẳng sang ngang, còn một chân khuỵ xuống và đầu gối chạm đất, hai tay chống xuống và dồn trọng tâm cơ thể về phía trước. Sau đó, hắn xông lên đồng thời sử dụng Hoả Tuyệt, nhắm vào chân trụ của đối phương, cụ thể là phần mắt cá chân bị bầm tím.
Khi hai bên v·a c·hạm, cái chân b·ị t·hương nay còn bị t·ấn c·ông vào, cộng thêm cảm giác bỏng rát nên đã không còn trụ vững. Diệu Linh bị mất thăng bằng, ngã về phía trước. Ngô Trung sau khi đốn hạ đối phương thì vẫn còn trong đà lao đến, tiếp tục được vài bước thì mới dừng lại. Lúc này hắn đang ở phía sau nàng, nhân lúc đối phương vẫn chưa kịp ngồi dậy thì hắn lập tức ghì chặt nàng ta xuống để khống chế. Diệu Linh ở dưới không ngừng dẫy dụa, nhưng với thương tích của bản thân thì chỉ biết bất lực. Đầu nàng thì bị hắn nắm chặt và ghì chặt xuống, cánh tay không b·ị t·hương thì bị đưa ra sau lưng và kéo lên cao.
"Nằm yên nào phu nhân. Không thì đừng chắc tiểu bối nặng tay". Ngô Trung lên tiếng đe doạ, đồng thời luân chuyển Nguyên Khí ở hai tay.
Diệu Linh có thể cảm nhận được cổ tay và phía sau đầu nàng đang dần nóng lên, lập tức trong đầu hiện lên cảnh tượng tóc của nàng sẽ bị tiểu tử kia đốt trụi, liền không cố gắng thoát nữa.
Cứ ngỡ khi đã khống chế được Diệu Linh ở bên này thì đã xong, đột nhiên có một thứ gì đó bay vào người Ngô Trung từ phía sau và đẩy hắn ra ngoài. Ngô Trung nằm vật ra đất, mắt nhìn thấy trời xanh, khung cảnh thay đổi quá nhanh nên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Không ổn rồi, tên kia mạnh quá nên một mình ta đánh không được". Giọng nói của Thu Phượng vang lên, kèm theo đó là có thể cảm nhận được sự mệt mỏi.
Ngô Trung gượng dậy, hắn thấy Thu Phượng đang ở ngay bên cạnh. Nàng ta quỳ một chân, dùng kiếm chống xuống đất, có vẻ rất trầy trật. Có vẻ thứ vừa va vào hắn chính là Thu Phượng.
Diệu Linh được thuộc hạ đỡ dậy, sau đó nhìn về phía Ngô Trung với ánh mắt cay độc. Vốn tưởng tiểu tử này chỉ là một con ruồi phiền phức, nhưng hoá ra lại là một con c·h·ó nghiệp vụ đã được huấn luyện, cách chiến đấu vừa rồi vô cùng bài bản và không phải một gia nhân bình thường có thể làm.
"Phu nhân, thời gian không còn nhiều nữa". Tên thuộc hạ ở bên nhắc nhở.
Diệu Linh nghe vậy thì chợt nhớ ra, mục đích ban đầu của vụ việc này đã hoàn thành, cũng nên rời đi rồi. Diệu Linh nói gì đó với thuộc hạ sau đó rời đi, để lại tên thủ hạ đối phó với Ngô Trung và Thu Phượng.